Chương 154: Ngươi muốn xem, ta cho ngươi xem

Mỗi một mảnh vảy rồng bao trùm trên người nàng đều mang một cảm giác tinh xảo và thần bí, ánh sáng trên biển chiếu vào người nàng lại bị lớp vảy mỏng manh này chiết xạ, làm cho da nàng cũng phát ra màu vàng thấp thoáng.

Chói mắt, không thể nhìn thẳng.

Trong tay cầm búa lớn, trên thân thể mảnh dẻ lại bao phủ vảy rồng, giờ khắc này nàng là sự kết hợp giữa xinh đẹp và mạnh mẽ.

Trưởng lão Long Môn Bàng Điển, dưới lớp y bào rộng rãi là thân thể gầy như bó củi.

Lúc này thân thể lão run rẩy, gần như không thể tin được mắt mình.

Lão nhìn thấy gì?

Này chẳng phải đạo ấn Long Lân của Long Môn thì là cái gì?

Làm sao có thể như vậy?

Kiến Sầu trong không hải chỉ nhìn chằm chằm Đường Bất Dạ phía dưới đang từ từ vùng vẫy ngoi lên.

Bàng Điển nhìn một hồi lâu, cuối cùng mới thu ánh mắt lại, dùng ánh mắt khó tả nhìn về phía Phù Đạo sơn nhân đứng phía trước.

Lúc này Phù Đạo sơn nhân cũng sắp không cầm được cái đùi gà trong tay mình nữa.

Mặc dù các ngươi đều nhìn ta, nhưng ta thật sự không biết đây rốt cuộc là chuyện gì.

”Phù Đạo huynh...”

Hoành Hư chân nhân đứng bên cạnh lão không nhịn được lên tiếng muốn hỏi cho rõ ràng.

Chính Phù Đạo sơn nhân cũng còn đang không hiẻu ra sao, nghe thấy lão hỏi liền bực mình nhét thẳng một cái đùi gà vào tay lão: “Cái lão Hoành Hư nhà ngươi thật là lắm lời. Hỏi ta làm cái gì? Ta cũng không biết!”

Tất cả mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều há hốc mồm.

Hoành Hư chân nhân luôn luôn cao cao tại thượng, lúc này trong bàn tay mặc dù già nua lại vô cùng sạch sẽ bỗng có một cái đùi gà đầy dầu mỡ, cảnh tượng nhìn rất không thuận mắt.

Bàng Điển đang định đi lên hỏi cho rõ ràng cuối cùng lại sầm mặt xuống, đen đến mức có thể vắt ra nước.

Cả chân núi Côn Ngô vẫn chìn trong yên lặng, bầu không khí hết sức kì lạ.

Tại Trung Vực môn phái san sát, học trộm bí quyết của người khác không phải việc nhỏ gì.

Vậy mà có ai không biết đạo ấn xuất hiện trên người Kiến Sầu lúc này chính là đạo ấn Long Lân của Long Môn?

Công pháp tu luyện của Long Môn rất đặc biệt, đạo ấn bản mạng của Long Môn chỉ có thể thức tỉnh do tu luyện công pháp này, hơn nữa nhảy qua Long Môn, đệ tử Long Môn được thần rồng thượng cổ tán thành mới có thể nhận được, giờ đây đạo ấn Long Lân nổi tiếng này lại xuất hiện trên người đại sư tỷ Nhai Sơn?

Một là Long Môn căn cơ rất sâu trong nhóm Thượng Ngũ của Trung Vực, một là Nhai Sơn lừng danh Trung Vực, luôn được coi là tấm gương mẫu mực.

Chẳng lẽ trong chuyện này lại có bí mật gì không thể cho ai biết?

Toàn bộ mọi người đều cảm thấy miên man bất định.

Nhai Sơn, trên Di Thiên kính.

Như có phát hiện gì đó, Khúc Chính Phong vừa uống một chén rượu đột nhiên ngước mắt lên nhìn không gian tối tăm bên trên, như xuyên qua bóng tối nhìn thấy tình hình xảy ra tại Côn Ngô cách đây rất xa.

Bộ xương khô ngồi xếp bằng đối diện với hắn vẫn không có âm thanh gì, dường như vừa rồi chưa từng trao đổi với hắn.

Khúc Chính Phong cũng không để ý.

Trong không khí toàn là mùi rượu thơm nồng.

Chiếc áo bào thêu chỉ vàng quết xuống đất bám đầy bụi trên Di Thiên kính, hắn lại xem như không thấy.

Long Môn, đạo ấn Long Lân...

”Tiểu sư muội, đại sư tỷ...”

Khóe miệng nở ra một nụ cười vô cớ, đáy mắt Khúc Chính Phong lấp lánh thần quang kì lạ: Xem ra Kiến Sầu đích xác là một người không kiêng kị gì, ngay cả đạo ấn của Long Môn cũng học, chỉ sợ là lần này có phiền phức rồi...

Có điều đã không có quan hệ gì với hắn nữa.

Khúc Chính Phong nheo mắt đứng dậy, vỗ vỗ tay nói: Thái sư tổ, đệ tử cáo từ!”

Bộ xương khô trắng bệch lẳng lặng ngồi xếp bằng như không nghe thấy hắn nói gì.

Khúc Chính Phong nói xong cũng không đợi trả lời, chỉ xoay người bước thẳng xuống Di Thiên kính, xuyên qua bóng tối dày đặc quay về vách đá Nhai Sơn, mở chiếc cửa gỗ đơn giản bên trên treo tấm biển viết ba chữ Khúc Chính Phong.

Còn bốn ngày nữa.

Đến lúc bế quan đột phá rồi.

Hắn chậm rãi đi vào trong phòng, xoay người đóng cửa lại.

Bóng chiếc cửa từ từ lan rộng bao trùm người hắn, còn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào lại càng ngày càng hẹp rồi dần dần biến mất trước mắt hắn.

Sập một tiếng, cánh cửa cuối cùng đóng lại.

Sông Cửu Đầu vẫn cuồn cuộn chảy xiết qua bãi sông Nhai Sơn có hàng ngàn ngôi mộ.

Đã tới cuối mùa thu, cả cánh rừng được nhuộm vàng.

Nước sông đã hạ xuống khá nhiều, khi chảy đến đoạn sông cái chạy qua Côn Ngô đã lộ ra những tảng đá mọc đầy rêu xanh hai bên bờ sông.

Tõm!

Sóng nước bắn lên.

Một vò rượu không bị tiện tay ném xuống mặt sông, chậm rãi chảy xuôi theo dòng sông.

Chu Thừa Giang đứng trên bờ sông nhìn vò rượu không này dần dần trôi xa.

Đến lúc nó trôi ra khỏi tầm mắt hắn, hắn mới than một tiếng: “Vật họp theo loài, thật sự không nên để ta gặp phải nàng...”

Tại sao lúc trước hắn lại không nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống như vậy?

Còn trao đổi vô tư...

Bây giờ nghĩ lại, đạo ấn Long Lân của Kiến Sầu cũng không phải hoàn toàn “học trộm” từ chỗ hắn? Vậy mà bây giờ hắn lai phải chịu oan đi thu thập cục diện rối rắm này.

Chu Thừa Giang cảm thấy huyệt thái dương đập thình thịch.

Chân núi chính Côn Ngô đã yên lặng rất lâu vì khiếp sợ, đến lúc Chu Thừa Giang cất bước đi về đó tiếng bàn tán xôn xao cuối cùng cũng òa lên không kiềm chế được.

Lúc này Chu Thừa Giang chỉ muốn lập tức xoay người bỏ đi.

Kiến Sầu đạo hữu hại ta thảm quá!


Đương nhiên lúc này Kiến Sầu cũng suy nghĩ một chút nhưng nàng chỉ cho rằng đó là gậy ông đập lưng ông.

Ai chơi xấu ai?

Có trời mới biết.

Hồng Nhật Trảm vừa chém ra, Đường Bất Dạ liền đánh lén phía sau, một chưởng ép Kiến Sầu phải lộ ra đạo ấn Long Lân.

Tất cả chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Trong không hải, bất kể Lục Hương Lãnh hay là Như Hoa công tử đều không kịp phản ứng trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi.

Một hồi lâu sau Như Hoa công tử mới quan sát xung quanh.

Hạ Hầu Xá trọng thương rơi xuống nuốt vào biển sâu, dù chưa đến mức nửa chết nửa sống nhưng dù có nuốt vào linh đan diệu dược thì sức chiến đấu cùng lắm cũng chỉ còn lại một nửa, không đáng nhắc tới.

Còn Đường Bất Dạ lại bị Kiến Sầu đập một búa giữa người.

Cú đập này không có gì hoa lệ mà chỉ có một sức mạnh như phá núi, đập cho đầu óc Đường Bất Dạ kêu lên ong ong, trước mắt chỉ thấy ánh vàng lấp lánh, nửa người tê dại, rơi xuống biển một hồi lâu mới bắt đầu cảm thấy lạnh giá.

Vảy rồng đầy người như mặc hoàng kim giáp, Kiến Sầu cầm búa đứng giữa không trung, toàn bộ những chỗ nào lộ ra bên ngoài đều đã biến thành màu vàng nhạt.

Một sức mạnh chảy trong mạch máu mang theo sự kiêu ngạo đến từ thượng cổ, thậm chí thái cổ lập tức lưu chuyển đến toàn thân nàng.

Lúc này nàng mới hiểu rõ bí quyết mà Chu Thừa Giang đã trao đổi với nàng ở bên sông Cửu Đầu.

Từ Hắc Phong Động đi ra, “đạo ấn Long Lân” vẫn quanh quẩn trong đầu nàng không xóa đi được.

Trận chiến trên Sông Cửu Đầu là nàng không thể khắc chế chính mình, bị khí thế của Chu Thừa Giang khi sử dụng đạo ấn Long Lân ảnh hưởng, vì thế cũng gọi ra đạo ấn Long Lân.

Lúc Chu Thừa Giang đánh với Đường Bất Dạ một trận, nàng lại nhìn thấy “vảy rồng” mạnh hơn.

Làm sao nàng có thể kiềm chế được?

Kiến Sầu thầm than một tiếng trong lòng: Chu Thừa Giang là một kẻ cuồng chiến đấu, chỉ tiếc về mặt tâm tư vẫn còn kém một chút.

Nói những lời tàn nhẫn với Đường Bất Dạ dĩ nhiên là cố ý làm khó nàng, nhưng sau đó lại không cưỡng được sự cám dỗ của phương pháp luyện thể Nhân Khí, dùng đạo ấn Long Lân “trao đổi vô tư” với nàng, cũng coi như là... ờ, hai bên cùng có lợi.

Mọi người không ngừng chơi khó nhau, đây mới là tình cảm giữa Long Môn và Nhai Sơn.

Kiến Sầu thầm nghĩ, dù mưa gió có lớn đến mấy thì cũng có Chu Thừa Giang phải gánh oan trước.

Còn nàng có phải chịu trách nhiệm gì hay không thì cũng phải đợi nàng từ nơi này ra ngoài rồi tính tiếp.

Khóe miệng lộ ra một nụ cười vô cớ.

Không có ai biết vì sao Kiến Sầu lại cười, cho nên càng cảm thấy thần bí.

Ào ào...

Nước biển phía dưới có động tĩnh.

Kiến Sầu hơi cúi xuống nhìn.

Đường Bất Dạ mặc áo bào đen lảo đảo một hồi, cuối cùng chậm rãi từ dưới biển chật vật bay lên, ánh mắt nhìn nàng cũng mang vài phần ngơ ngác, chắc hẳn còn chưa lấy lại tinh thần sau khi bị một búa của Kiến Sầu đập thẳng xuống biển.

Dù hắn có tu vi mạnh đến kim đan hậu kì nhưng không kịp đề phòng bị một búa đập thẳng vào người cũng không phải chuyện gì dễ chịu.

Nước biển lạnh như băng thấm đẫm áo bào cuối cùng cũng dần dần làm cho đầu óc hắn tỉnh táo lại.

Đường Bất Dạ lắc lắc đầu, những hình ảnh nhòe nhoẹt trước mắt cuối cùng trùng lặp vào nhau, ngưng tụ thành một bóng người màu vàng kim nhạt giữa không trung.

Quá quen thuộc...

Đây chẳng phải đạo ấn vảy rồng được bại tướng dưới tay hắn dùng khi trước thì là cái gì?

”Đường mỗ quả thật không biết từ bao giờ đệ tử Nhai Sơn lại biết đạo ấn chân long được coi là bí mật bất truyền của Long Môn...”

Câu này không sai, nhưng nói ra từ miệng Đường Bất Dạ thì chính là lòng dạ khó lường.

Nét cười trong mắt Kiến Sầu chậm rãi đóng băng, cuối cùng biến mất.

”Chuyện của Trung Vực ta lại đến phiên một tu sĩ Bắc Vực như Đường đạo hữu phải lo nghĩ từ khi nào vậy? Một búa vừa rồi hơi mạnh một chút, Đường đạo hữu không sao chứ?”

Hơi mạnh một chút?

Đâu chỉ là hơi mạnh một chút?

Nếu không phải chính bản thân Đường Bất Dạ cũng tu luyện thuật luyện thể Ngoan Thạch thì sợ là lúc trúng một búa cực nặng của Kiến Sầu vừa rồi cũng đã vỡ đầu nát xương rồi, đâu còn có thể bình yên vô sự đứng lên?

Có điều...

Bây giờ Kiến Sầu mới là Trúc Cơ kì, càng khỏi phải nói sức mạnh của nữ tu sĩ trời sinh đã kém nam tu sĩ một chút, mặc dù chênh lệch này sẽ dần dần biến mất cùng với sự tăng trưởng của tu vi, thậm chí xuất hiện tình huống đảo ngược, nhưng với tu vi của Kiến Sầu lúc này thì đây gần như là chuyện không thể xảy ra.

Nữ tu sĩ Trúc Cơ kì vung búa lên không ngờ lại có thể đập hắn bay ra ngoài, thậm chí làm khí huyết toàn thân hắn chấn động?

Vậy thì phải có sức mạnh đáng sợ đến mức nào?

Đường Bất Dạ đột nhiên rơi vào ngỡ ngàng, luôn cảm thấy có điều gì đó bị mình quên mất.

Hắn nhìn Kiến Sầu một hồi lâu, đưa tay ấn huyệt thái dương, nhưng rất lâu vẫn không nhớ ra ý nghĩ vừa lóe lên rồi biến mất trong đầu rốt cuộc là gì.

Đường Bất Dạ bỏ tay xuống, trên mặt lại một lần nữa lộ ra nụ cười.

Dường như người đột nhiên xuất hiện và đánh lén vừa rồi không phải hắn, người đánh lén không thành bị một búa đập bay cũng không phải hắn.

Hắn lại cao giọng nói: “Chuyện của Kiến Sầu đạo hữu đương nhiên không cần ta phải lo nghĩ. Có điều Đường mỗ đột nhiên muốn lãnh giáo bản lãnh của Kiến Sầu đạo hữu!”

Lãnh giáo?

Ngươi muốn lãnh giáo thì ta đành phải chỉ giáo vậy!

Đuôi lông mày Kiến Sầu khẽ nhếch lên, trên mặt tuy có nét cười nhưng lại lạnh như băng.

Trước chiến Hạ Hầu Xá, sau chiến Đường Bất Dạ.

Trận chiến săn rồng trên không hải này, còn chưa thấy bóng rồng đen đâu, càng khỏi phải nói đến gân rồng, nàng đã được chiến đấu đã đời.

Những người này... đúng là không hề nghĩ gì đến chuyện qua vòng.

Vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu, cuối cùng chỉ còn lại một sự kìm nén.

Những người này không muốn qua cửa, tại sao lại đến mình?

Màu vàng trong đồng tử càng trở nên lạnh lẽo, nhìn Đường Bất Dạ từ không hải bay lên, Kiến Sầu không nhịn được...

Rắc rắc...

Vặn cổ.

Động tác một tỏ ra hết sức kì lạ.

Thậm chí...

Rất quen thuộc.

Đây là sức mạnh thuần túy, thông tin nó phát ra cực kì rõ ràng.

Đường Bất Dạ còn chưa kịp thu lại sự kinh ngạc nơi đáy mắt, bóng người phủ đầy sắc vàng đã hóa thành một vệt sáng vàng sắc bén lao thẳng về phía hắn.

Vẫn không kịp phòng bị.

Tốc độ nhanh kinh người, một tu sĩ Trúc Cơ kì lại có tốc độ không kém Chu Thừa Giang là bao.

Bởi vì lúc trước bị trúng một búa, Đường Bất Dạ vừa mới bình phục, bây giờ chỉ vội vàng phát ra một màn sáng màu xám trắng bên ngoài da, hoàn toàn không kịp có thêm động tác nào đã bị trúng đòn.

Rầm!

Đường Bất Dạ vốn vẫn ở dưới thấp hơn, không ngờ lại một lần nữa bị Kiến Sầu đánh rơi xuống biển.

Có điều lần này hắn không chật vật như lần trước.

Đường Bất Dạ đưa chân về phía sau đạp lên mặt biển hóa giải bớt quán tính làm mặt biển bắn lên ngọn sóng cao vút.

Ánh sáng màu trắng xám vừa ngưng kết trên cánh tay hắn còn không kịp hóa thành thực chất đã bị chấn động này đánh tan.

Trong mắt Đường Bất Dạ toàn là kinh ngạc.

Chỉ một chút nữa là xong.

Hai đồng tử màu vàng kim nhạt lạnh lùng như không có một chút tình cảm nào, quan sát hắn như nhìn giun dế.

Đường Bất Dạ biết đây không phải ánh mắt Kiến Sầu, đây chỉ là uy áp do đạo ấn Long Lân mang đến.

Tuy nhiên những điều này đều không quan trọng.

Quan trọng là...

Cứng quá.

Dù có vảy rồng bao phủ, gân cốt một tu sĩ thông thường cũng không thể cứng đến mức độ này.

Không phải Kiến Sầu chưa được xem hắn và Chu Thừa Giang đối chiến, thậm chí dường như còn có chút giao tình với Chu Thừa Giang, vậy àm bây giờ lại vẫn lựa chọn cứng đối cứng với một tu sĩ luyện thể.

Đừng nói là Đường Bất Dạ, ngay cả Lục Hương Lãnh bên cạnh, Như Hoa công tử trên hải đảo cũng không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Dưới chân núi Côn Ngô, mọi người vừa rồi còn ồn ào bàn tán đạo ấn Long Lân của Kiến Sầu bây giờ đồng loạt như bị trúng một cái bạt tai, tất cả lại rơi vào tĩnh lặng.

Trong đầu tất cả mọi người gần như đều có tiếng ong ong.

Đệ tử Long Môn Chu Thừa Giang thua tiếc nuối dưới tay Đường Bất Dạ.

Còn nhớ sau khi bị thua hắn từng để lại những lời hào hùng.

”Trong số các tu sĩ cùng thế hệ, Đường đạo hữu không phải người đầu tiên đánh bại ta, cũng không phải người đầu tiên đánh bại ta ở Kim Đan kì, càng không phải là người cuối cùng. Ở Trung Vực, có người đó ngày nào, cả đời Chu mỗ cũng chỉ có thể xếp thứ hai. Tại Thập Cửu Châu, có người đó ngày nào, Đường đạo hữu chỉ sợ cũng chỉ có thể xếp thứ hai. Đạo hữu tuy mạnh, nhưng trong mắt Chu mỗ lại còn kém người đó một bậc! Người này hơn xa đạo hữu và ta, mà Đường đạo hữu sớm muộn sẽ gặp. Đến lúc gặp rồi bại dưới tay người đó, Đường đạo hữu tự nhiên sẽ biết người đó là ai... Ha ha ha... Cần gì sốt ruột...”

Người này hơn xa đạo hữu và ta, mà Đường đạo hữu sớm muộn sẽ gặp.

Trong đôi mắt đen sâu thẳm đột nhiên có một đốm lửa sáng lên, sau đó ngày càng cháy mạnh, chỉ một thoáng sau đã hừng hực đốt cháy cả tinh thần hắn.

Chiến ý mãnh liệt cuồn cuộn dâng lên.

Đường Bất Dạ nhìn nàng, nữ tu sĩ toàn thân cũng phủ đầy vảy rồng này cứng rắn đến đáng sợ, mạnh mẽ đến đáng sợ.

Nếu không phải lúc này linh thức thăm dò cho thấy chính là rõ ràng chính là một tu sĩ Trúc Cơ kì, hắn tuyệt đối không thể tin được mắt mình.

Sức chiến đấu siêu cường, hơn xa trúc cơ.

Kiến Sầu Nhai Sơn!

”Ha ha ha, thì ra là ngươi!”

Thì ra là ngươi!

Không cần bất cứ giải thích gì thêm, cũng không cần phải xác minh gì nữa, bởi vì sẽ không có khả năng thứ hai, sẽ không có người thứ hai.

Đường Bất Dạ tin chắc người Chu Thừa Giang nói chính là nàng.

Nhưng mà...

Dưới chân núi Côn Ngô, không ít người đều có vẻ mặt “Làm sao có thể như thế được?”

Đó chính là Chu Thừa Giang Long Môn từng đứng đầu trên tấm bia thứ hai đấy! Kiến Sầu đã giao chiến với hắn bao giờ? Lại đã đánh bại hắn bao giờ? Còn nữa, một nữ tu sĩ lại là tu sĩ luyên thể lợi hại nhất, ý nghĩ có phải hơi điên điên hay không?

Rốt cuộc ai biết chân tướng...

Tất cả mọi người đều cảm thấy khó mà chấp nhận được, thậm chí còn có một chút ảo tưởng: Vạn nhất không phải thì sao?

Bọn họ còn đang hi vọng phán đoán của Đường Bất Dạ là sai lầm.

Nhưng toàn thân Đường Bất Dạ lại đang run rẩy.

Ngực hắn nhấp nhô, hưng phấn quá độ khiến máu trong người hắn chảy với tốc độ hơn xa lúc thường, đồng thời cũng làm cho chiến ý của hắn dâng cao đên đỉnh điểm.

Chính là nữ tu sĩ Trúc Cơ kì đang đứng trước mặt hắn đã chiến thắng Chu Thừa Giang trước hắn?

Còn được Chu Thừa Giang xưng là “Hơn xa ngươi và ta”?

”Đường mỗ phải xem xem Kiến Sầu đạo hữu có bản lãnh như vậy hay không!”

Tiếng cười ngông cuồng vang lên.

Một màn sương đen như mực hiện lên sâu trong mắt Đường Bất Dạ như có một dòng xoáy đang không ngừng xoay tròn.

Bốp!

Hai tay hắn vỗ mạnh vào chính giữa, một tiếng vang giòn giã vang lên.

Rắc rắc rắc...

Một lớp đá màu xám nhanh chóng lan rộng trên người Đường Bất Dạ, thậm chí căng rách chiếc trường bào màu đen, lộ ra một vẻ bạo ngược ngang tàng.

Đây là một sự mạnh mẽ nguyên thủy của kẻ quanh năm bôn tẩu trong rừng núi.

Kiến Sầu lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, hai đồng tử màu vàng lạnh nhạt như bao quát chúng sinh.

Yên lặng chờ đợi.

Chín chắn phán đoán.

Nàng khẽ buông tay, Quỷ Phủ rời tay bay ra, lập tức hóa thành một vệt đen bay vào trong mi tâm nàng rồi biến mất.

Lúc này nàng tay không tấc sắt.

Không hề lên tiếng thừa nhận mình chính là người Chu Thừa Giang nói, cũng hoàn toàn không cần thiết phải làm vậy.

Bởi vì trong mắt nàng chỉ còn có đối thủ.

Từng quyền từng cước đánh gục Chu Thừa Giang mà nàng từng phải khổ chiến rất lâu.

Gã Đường Bất Dạ trước mặt há lại không có chút tài năng?

Thấy từng khối đá trên người hắn nhanh chóng ghép vào nhau, sắp sửa bao trùm đến ngực, Kiến Sầu cười một tiếng khác thường, nhanh chóng lao xuống, một quyền đấm tới.