Không có nhiều ngôn ngữ hơn, thậm chí cũng không cần nhiều ngôn ngữ hơn.
Bên trên không hải đột nhiên tràn ngập sát cơ nặng nề.
Kiến Sầu vừa nói xong đã không hề do dự rót linh lực vào đầy búa, sau đó nhẹ nhàng lắc một cái.
Ánh vàng rừng rực lập tức sáng lên.
Kiến Sầu đã rất thành thạo Phách Không Trảm, lúc này sử dụng có thể nói là lập tức phát ra.
Nhưng Quỷ Phủ hôm nay lại không giống trước.
Trong mộ mắt cá, Quỷ Phủ đã thức tỉnh một đạo ấn thiên phú, trong quỷ khí lạnh lẽo có thêm ánh vàng sáng ngời, thêm một khí thế đường đường chính chính như phải chém tan tất cả yêu tà trên thế gian, rửa sạch tất cả dơ bẩn trong trời đất.
Một phủ ảnh bay thẳng từ Quỷ Phủ ra, chém về phía Hạ Hầu Xá.
Hạ Hầu Xá cũng đang lao về phía Kiến Sầu, một đấu bàn hai trượng tư chậm rãi xuất hiện dưới chân hắn, từng tuyến khôn liên tiếp sáng lên, sau đó thắp sáng một chuỗi đạo tử.
Hắn bay lên, cả tòa đấu bàn cũng bay lên theo.
Đột nhiên như có một khoảng trời sao xuất hiện bên trên biển sâu vô tận.
Tất cả mọi người nhìn thấy tòa đấu bàn này đều không nhịn được mở to mắt kinh hãi.
Hạ Hầu Xá không phải thiên bàn toàn bộ đấu bàn đều sáng, nhưng hắn lại gần như thắp sáng tất cả mọi đạo tử...
Từng đạo tử xếp san sát nhau, gần như không có khoảng trống nào, trên đấu bàn toàn bộ đều là đạo ấn.
Vẻ âm trầm trên mặt hắn tan hết, chỉ có đáy mắt còn có một chút ảm đạm, còn cả người đều như siêu thoát, trên mặt không có biểu cảm gì.
Một quầng sáng rực rỡ phát ra dưới chân hắn. Hàng chục đạo tử liên tiếp sáng lên tạo thành một đạo ấn phức tạp, thế là giữa vầng sáng này liền chậm rãi xuất hiện hư ảnh một cây búa lớn cổ xưa.
Lúc này phủ ảnh của Kiến Sầu cũng đã tới gần.
Khi phủ ảnh bay ra, Kiến Sầu cũng đồng thời áp tới gần.
Hạ Hầu Xá không nhìn nàng, lại có thể cảm nhận được uy thế lẫm liệt đó.
Quỷ Phủ từng chấn động cả hai tông âm dương, đương nhiên không phải một cây búa tầm thường có thể so sánh, vừa xuất hiện đã có uy áp như vậy là chuyện trong dự liệu của Hạ Hầu Xá.
Chuyện ngoài dự liệu của hắn lại là tu vi của Kiến Sầu.
Rõ ràng là một tu sĩ Trúc Cơ kì, dù đã đại viên mãn cũng không thể có uy áp lớn như vậy được.
Thú vị!
Thấy phủ ảnh đã đến gần, sắp chém vào hư ảnh cây búa mình vừa gọi ra, Hạ Hầu Xá không để ý mồ hôi lấm tấm trên trán, chỉ giơ tay phải lên, đầu ngón tay rung rất khẽ.
Ầm!
Một làn ánh sáng xanh mênh mang đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn như hắn đang nắm thứ gì đó.
Giữa bàn tay hắn và Kiến Sầu chính là hư ảnh cây búa trên đấu bàn.
Hạ Hầu Xá có thể nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của mình.
Trong thân thể lạnh như băng lần đầu tiên xuất hiện cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Hắn vẫn vươn tay ra như trước.
Dưới ánh sáng xanh mênh mang là ngón tay hắn vẫn còn dính máu tươi, trong thời gian chỉ một ý niệm, lại như trải qua sông dài thời gian vĩnh hằng, năm ngón tay hắn cuối cùng chạm vào hư ảnh đó.
Năm ngón tay nắm lại, ánh sáng xanh mênh mang trong lòng bàn tay hắn lập tức hóa thành một chiếc lưới khổng lồ xuyên thẳng qua hư ảnh chiếc búa đón đỡ phủ ảnh của Kiến Sầu bổ tới.
Như cuối cùng đã bắt được cá, chiếc lưới vừa chạm vào con mồi lập tức co lại.
Xèo xèo xèo...
Giống như nước lạnh bắn vào chảo dầu sôi, ánh sáng màu xanh trên chiếc lưới không ngờ lại siết chặt, phủ ảnh Kiến Sầu chém tới bị bóp nát thành vô số mảnh vỡ linh lực rồi tan biến.
Lúc năm ngón tay hắn tiếp xúc với hư ảnh chiếc búa, chiếc lưới cũng đối phó với phủ ảnh của Kiến Sầu.
Khi hư ảnh Quỷ Phủ tiêu tan, hình ảnh trước mắt Hạ Hầu Xá lập tức thay đổi.
Ngón tay chạm vào cán búa lạnh như băng, lập tức như có vô số vì sao đổ vào bầu trời đêm, hư ảnh trở nên ngưng đọng giống như cây Hoang Lôi Kích lúc trước.
Thế là từ hình thái hư vô, chiếc búa bỗng hóa thành thực chất.
Bởi vì tốc độ lao tới quá nhanh, gió biển thổi đến trước mặt đều biến thành những lưỡi sắc lạnh giá cắt vào mặt Kiến Sầu.
Nàng nhìn thấy chiếc búa đột nhiên xuất hiện trên đấu bàn, xuất hiện trong tay Hạ Hầu Xá.
Đó đích xác là một cây búa đẹp.
Không giống Quỷ Phủ lạnh lẽo đen sì, chiếc búa này có thể nói là lộng lẫy.
Trên bề mặt xanh lam có khắc hoa văn trắng tinh, toát ra vẻ phóng khoáng như mây trôi nước chảy, lúc nhìn kĩ lại có cảm giác hư ảo khó tả.
Chúng như những đám mây trôi giữa không trung trong đêm, mềm mại và mờ ảo, như mơ như thực.
Nếu nói Quỷ Phủ đồng nghĩa với dày nặng, vụng về, thô kệch thì cây búa này là hư ảo, xinh xắn, tinh tế.
Lúc này, dù đã được xem rất nhiều pháp bảo đẹp đến choáng ngợp trong kho vũ khí Nhai Sơn, Kiến Sầu vẫn không khỏi cảm thấy thán phục, khẽ than một câu: “Một cây búa tốt!”
Dường như vì sự xuất hiện của cây búa này, đáy mắt Hạ Hầu Xá cũng mang một vẻ nhu hòa.
Ánh mắt hắn nhìn búa rất âm u, lại không lạnh lẽo.
Đôi moi mỏng cong lên, khóe miệng mang một nét cười nhạt nhẽo, ngón tay hắn vuốt ve hoa văn hình đám mây trên cán búa như vuốt ve một bộ phận thân thể và linh hồn của mình, hoặc như là chạm đến vết thương ngày xưa.
”Cây búa này tên U Mộng Dẫn, là bậc thầy vũ khí Âu Hằng Tử luyện chế trước khi chết ba trăm năm trước, chỉ tiếc lúc tôi luyện thì Âu Hằng Tử đã kiệt lực, cho nên U Mộng Dẫn chỉ là một linh bảo trung phẩm“.
Đương nhiên, có thể trở thành búa của Hạ Hầu Xá, U Mộng Dẫn hiển nhiên cũng chỉ đơn giản là một linh bảo trung phẩm.
Hắn không nói thêm nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Kiến Sầu, sau dó lộ ra một nụ cười ý tứ sâu xa.
”U Mộng Dẫn, có mộng đẹp, cũng có ác mộng, không biết Kiến Sầu đạo hữu Nhai Sơn hi vọng có một giấc mơ thế nào?”
Giấc mơ?
Kiến Sầu ngẩn ra.
Câu này của Hạ Hầu Xá khiến nàng nhớ tới chuyện mình trải qua trong mộ mắt cá.
Hai mắt nàng đột nhiên lạnh như băng, thấy Hạ Hầu Xá đã giơ cao cây búa U Mộng Dẫn màu lam đậm, nàng không hề do dự giơ Quỷ Phủ vạch nửa vòng quanh người, lập tức vẽ ra một vệt đen hình trăng khuyết, ác quỷ gào thét từ Quỷ Phủ bay ra lao về phía Hạ Hầu Xá.
Tuy nhiên Hạ Hầu Xá lại xem như không thấy.
Hắn chỉ giơ cao búa lên, giọng nói thậm chí đã phiêu diêu như dang trong mơ: “Nhất trảm, mộng sinh!”
Âm thanh như lẩm bẩm, như đánh thức thứ gì đang ngủ say.
Hoa văn trắng tinh trên U Mộng Dẫn tượng đột nhiên sống lại, một làn khói trắng từ thân búa bay ra như nước chảy, nhanh chóng lan rộng thành mây trắng vô tận, bao trùm cả vô số ác quỷ lẫn Kiến Sầu phía sau.
Trên mặt vô số ác quỷ đều lộ ra vẻ mặt đờ đẫn, đồng loạt nhắm mắt lại, không ngờ lại tản đi như khói trong đám “mây trắng” này.
Kiến Sầu kinh hãi, biết U Mộng Dẫn chỉ sợ không hề giống những cây búa bình thường.
Đại đa số pháp khí của tu sĩ đều thiên về tấn công, hơn nữa còn là tấn công đơn thuần xuất phát từ sức mạnh, còn tấn công linh hồn thì từ trước đến giờ Kiến Sầu cũng mới chỉ thấy trên người Cố Thanh Mi.
Nhưng lúc này cây búa của Hạ Hầu Xá lại rất giống pháp bảo của Cố Thanh Mi.
Những ác quỷ kí cư trên Quỷ Phủ này kì thực đều chỉ có một chút hồn phách còn sót lại, chỉ có thể coi như một chút ý thức mờ nhạt, căn bản không xem như thứ thật sự có linh hồn, không ngờ cũng tiêu tan sạch sẽ trogn đám “mấy trắng” này.
Như vậy...
Không có tính mạng cũng không có có ý thức thì sao?
Phách Không Trảm đơn giản, nhưng uy lực có thể không đủ. Hồng Nhật Trảm chính là đạo ấn nàng mới lĩnh ngộ không lâu, tuy chắc chắn trăm phần trăm có hiệu quả nhưng thời gian khởi động không khỏi quá dài, đến lúc mây trắng tràn đến sẽ rất phiền phức.
Tâm niệm vừa động, Kiến Sầu không hề do dự, trường bào trắng nhạt đón gió bay phần phật, nàng trực tiếp giơ chân lên khuấy động gió lạnh thấu xương trên mặt biển.
Vù!
Trong nháy mắt, cả mặt biển dường như cũng run rẩy theo.
Đạo ấn dưới chân Kiến Sầu vừa sáng lên, linh khí vô tận từ trời cao, từ tầng mây, từ biển cả không ngừng bị hút ra, đổ vào một hư ảnh đột nhiên xuất hiện như trăm sông về biển.
Lục Hương Lãnh bên kia linh lực trong cơ thể đã trống trơn, lĩnh vực vô địch đã sắp vỡ vụng. Lúc này Phiên Thiên Ấn của Kiến Sầu vừa xuất hiện, toàn bộ linh khí trên không hải đã hoàn toàn hỗn loạn, lĩnh vực vô địch rộng ba trượng rung lên rồi không ngờ lại tan biến.
Như Hoa công tử đứng trên hòn đảo lơ lửng cũng lập tức nhíu mày.
Tuy hắn đã biết về Phiên Thiên Ấn của Kiến Sầu ngay từ vòng loại tranh đoạt một trăm hai mươi Tiếp Thiên Đài, nhưng khi thật sự đặt mình trong đó mới có thể hiểu rõ sự đáng sợ của nó.
Hơn nữa so với trước đó, Phiên Thiên Ấn nàng sử dụng lúc này được phát ra trong tình huống nguy cấp, vậy mà chẳng những sức mạnh ngưng tụ không tiêu tan, thậm chí còn có cảm giác tinh thuần hơn.
Tiểu hội Tả Tam Thiên mới bắt đầu bao lâu?
Chỉ qua một đòn Phiên Thiên Ấn này đã có thể nhìn thấy sự tiến bộ kinh người của nàng.
Một nữ tu sĩ mới đến Thập Cửu Châu, bái vào môn hạ Nhai Sơn hai năm, lại có tiềm lực đáng sợ như vậy...
Như Hoa công tử suy nghĩ, cuối cùng vẫn khoanh tay đứng trên đảo không nói tiếng nào.
Trong nháy mắt, bão táp do linh khí hội tụ đã biến thành một hư ảnh còn lớn hơn cả đám mây trắng.
Chúng không bị mây trắng ăn mòn, nhưng cũng không thể nào ngăn cản mây trắng, trực tiếp xuyên qua đám mây trắng mênh mang như không liên can đến nhau, đánh thẳng về phía Hạ Hầu Xá còn đang cầm U Mộng Dẫn.
Hạ Hầu Xá thật sự không ngờ phản ứng của Kiến Sầu lại nhanh chóng mà quyết đoán như thế, lập tức cau mày.
Tay phải nắm U Mộng Dẫn, tay trái Hạ Hầu Xá lại duỗi vào trong hư không.
Tấm lá chắn đồng thau lúc trước ngăn cản tấn công của Lục Hương Lãnh lập tức biến ảo ra, đón gió lớn lên, chỉ một thoáng đã như một bức tường dài cao ba trượng che kín thân thể Hạ Hầu Xá.
Ầm!
Gần như lá chắn đồng thau vừa xuất hiện, Phiên Thiên Ấn của Kiến Sầu cũng đã đánh tới.
Như bẻ cành khô!
Sau một tiếng nổ, cả bức tường lá chắn đồng thau không ngờ lại ầm ầm vỡ vụn thành vô số mảnh.
Phiên Thiên Ấn không giảm dư lực đập thẳng vào Hạ Hầu Xá đang cầm búa. Hư ảnh xuyên qua thân thể hắn đánh thẳng xuống biển sâu vô tận sau lưng hắn, một cột sóng cao gần mười trượng bắn lên, sóng gió vô tận lan ra.
Hạ Hầu Xá lập tức đứng không yên, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong người như bị cự thạch nghiền qua một lượt.
Cánh tay trái vẫn duy trì cung cấp linh lực cho lá chắn đồng thau lúc này đầm đìa máu tươi, kinh mạch vỡ vụn.
Hắn lảo đảo, suýt nữa từ giữa không trung ngã xuống.
Trong thời khắc mấu chốt này, từ U Mộng Dẫn phát ra một làn ánh sáng trắng nhờ chạy lên theo cán búa rồi chui vào trong thân thể Hạ Hầu Xá.
Hắn lập tức có một cảm giác như ngâm trong nước ấm, như trở lại nơi an toàn nhất.
Được ánh sáng này xoa dịu, cảm giác đau đớn tột cùng dường như không tồn tại nữa.
Hạ Hầu Xá lại mở hai mắt đang nhắm chặt vì đau đớn, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.
Phía trước, dù đã phát ra Phiên Thiên Ấn nhưng Kiến Sầu có linh có thức vẫn không thể thoát được đám mây trắng đó.
Nàng nhanh chóng bị bao trùm.
Bên môi Hạ Hầu Xá lập tức lộ ra một nụ cười: U Mộng Dẫn, u mộng sinh. Không chỉ có thể sử dụng với đối thủ của mình mà cũng có thể sử dụng với chính mình. Chẳng hạn như cánh tay hắn.
Kì thực thương thế không hề đỡ hơn, chỉ là cảnh trong mơ khiến hắn quên mất cảm giác đau đớn.
Cảnh trong mơ có lúc tốt, có lúc xấu.
Từng sợi ánh sáng từ mây trắng chui r,a đan vào trước mặt Kiến Sầu.
Một âm thanh thăm thẳm hư ảo phát ra từ màn sáng trắng này.
”Đây là giấc mơ của ngươi...”
Thế là hình ảnh trước mặt lập tức biến đổi.
Đồng bằng mênh mông vô tận đột nhiên xuất hiện.
Nàng bay qua những đám mây trắng, trên mặt đất bên dưới có vô số tu sĩ quỳ rạp xuống vái lạy nàng giữa không trung, như là tôn kính vô hạn, hoặc như là sợ hãi vô hạn.
Dãy núi vô tận dưới chân lúc nàng bay qua cũng kéo thẳng hết các đường cong, phủ phục thành một vùng bằng phẳng, mang một sự run rẩy hèn mọn.
Ngay cả trời cao dường như cũng hạ thấp tư thế của mình lúc nàng bay qua.
Phía trước, những đám mây trắng tránh ra, tạo thành một lối đi thông thoáng không có một chút mây nào.
Đưa mắt nhìn, phía trước là một vùng rộng rãi sáng ngời.
Kiến Sầu có một giây lát ngơ ngác, ngay sau đó lại không nhịn được cười to: “U Mộng Dẫn, U Mộng Dẫn, giấc mộng này đúng là quá tầm thường!”
Những suy nghĩ trong đầu lại trở nên thông thoáng hơn bao giờ hết, Kiến Sầu tiện tay gạt ảo giác trong mơ trước mặt.
Những đám mây vô tận vặn vẹo, trời cao xanh thẳm cũng như đột nhiên bị một bàn tay khuấy qua, xuất hiện gợn sóng lăn tăn. Mặt đất dưới chân cũng như bị một bàn tay khổng lồ xé rách, lộ ra một vùng hư vô phía dưới.
Muôn vàn tu sĩ quỳ bái trên mặt đất hóa thành những đám khói, bị hút vào khe nứt đó.
Cảnh tượng vốn có thể nói là hùng vĩ bị Kiến Sầu gạt một cái không ngờ toàn bộ tiêu tan.
Ào ào!
Tiếng nước biển lại xuất hiện bên tai Kiến Sầu.
Đám mây trắng ánh sáng đan xen bị gió biển tanh mặn thổi đi không còn tung tích.
Kiến Sầu đứng trong hư không, bình yên vô sự, lông tóc không tổn hại, trong tay cầm Quỷ Phủ, nhìn về phía Hạ Hầu Xá sắc mặt tái mét.
”Làm sao có thể như vậy?”
Hạ Hầu Xá nhìn nàng rất khó tin, bất giác lại nhìn cây búa U Mộng Dẫn trong tay mình.
”Ngươi...”
”Mơ, đêm mơ là vì ngày tưởng“.
Kiến Sầu lắc cổ tay xoay chuyển Quỷ Phủ, nói tiếp: “Giấc mơ do U Mộng Dẫn của ngươi sinh ra không phải giấc mơ ta mơ, dựa vào cái gì có thể loạn tinh thần của ta, hủy thanh tĩnh của ta?”
”Nhưng chẳng lẽ ngươi không muốn bước lên đỉnh cao, trở thành người được toàn bộ Thập Cửu Châu kính trọng quỳ lạy hay sao?”
Trên người thấm đầy máu tươi, ngón tay nắm chặt U Mộng Dẫn, Hạ Hầu Xá vẫn không thể nào hiểu được.
”Vì sao ta phải muốn?”
Kiến Sầu cảm thấy hơi nực cười.
Hạ Hầu Xá cười nhạo một tiếng, không ngờ lại nhìn lên trời cao vô tận.
Ánh mắt hắn như muốn xuyên qua trời cao nhìn ra vô số người bên ngoài, nhìn về phía vô số tu sĩ dưới chân núi Côn Ngô, cũng nhìn về phía rất nhiều trưởng lão đã có địa vị có danh vọng trên sườn núi, nhìn về phía những vị đại năng quan sát tiểu hội Tả Tam Thiên thông qua linh thức hoặc thông qua thủ đoạn khác...
Bên ngoài, vô số người trầm mặc vì ánh mắt châm chọc này.
”Vì sao không muốn?”
Hạ Hầu Xá nhìn về phía Kiến Sầu, trong đôi mắt không hề có tình cảm, chỉ toàn là chế nhạo.
”Tu sĩ trong thiên hạ vì sao tu hành? Không ngoài vì trường sinh, vì sức mạnh, vì vượt lên hàng ngàn hàng vạn phàm nhân, vượt lên vạn vật thế gian. Khi bọn họ bước lên con đường tu đạo liền có môn phiệt tranh đấu, thế là mới có các môn phái san sát ở Thập Cửu Châu này. Người nếu như vô dục vô cầu, tại sao lại cầu trường sinh, tại sao lại cầu sức mạnh, từ đâu có vô số môn phái đại biểu cho quyền thế, từ đâu có... địa vị cao quý của Nhai Sơn ngươi?”
Sấm sét chấn động cả Côn Ngô.
Vô số tu sĩ đứng dưới chân núi đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi: Tên Hạ Hầu Xá Phong Ma kiếm phái này đúng là dám nói.
Cũng có không ít tu sĩ lộ ra ánh mắt không vui.
Đương nhiên dù khiếp sợ hay giận dữ, đa số người cũng chỉ đưa mắt lên nhìn về phía Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân trên sườn núi.
Là hai môn phái lớn nhất Trung Vực, là hai môn phái lãnh tụ hoàn toàn xứng đáng, những lời như đao thương này của Hạ Hầu Xá chẳng phải đã đâm trúng hai người danh vọng cao nhất trong giới tu hành Trung Vực này hay sao?