Chương 20: Ném ta ra ngoài!

Lý Mục vốn không muốn làm gì cả.

Sự việc hôm nay từ đầu đến cuối cũng không một chút liên quan đến hắn, dù là rùa biển khổng lồ báo thù hay đại đội trưởng diệt khẩu, Lý Mục tuyệt đối là người vô tội nhất.

Nếu là một người chính nghĩa, nhất định sẽ cứu hai vợ chồng Hứa Đại Bằng trước rồi mới truy cứu nhiều tội trạng về xâm chiếm tài sản quốc gia của họ và Thạch Minh Hoa. Còn nếu là một người có lý tưởng tăm tối thì sẽ muốn gia nhập chia chác, uy hiếp dụ dỗ để bắt hai vợ chồng Hứa Đại bằng và Thạch Minh Hoa trở thành đôi cánh của mình, tệ nhất thì cũng phải lợi dụng một tí.

Nhưng Lý Mục là một kẻ cực kỳ lười biếng, một chút cũng không muốn tham gia vào những việc phiền phức như vậy. Chỉ nghĩ rằng đợi người khác giải quyết việc này, để bản thân nhanh chóng thoát khỏi sự phiền phức này. Nhưng từ tình hình hiện tại mà xem đã không còn có thể tiếp tục đứng ngoài nhìn nữa.

Hai vợ chồng Hứa Đại Bằng có nguyên năng cấp B hoàn toàn chỉ để ngắm thôi, giống y hắn ôm lấy cột trụ kêu oa oa, một chút cũng không thể kỳ vọng vào được. Quân chi viện thì lại bụng dạ khó lường, chỉ muốn tìm cách giết chết mấy người họ mà thôi, Nếu tiếp tục không làm gì chỉ có thể bị tế lên linh đường thôi.

“Hứa đại ca, giúp tôi một tay.” Lý Mục gọi Hứa Đại Bằng. “Anh nắm lấy chân của tôi, một lát con rùa biển ngoảnh đầu qua hướng quân đội, anh thuận thế ném tôi qua đó. Ném hướng vị đại đội trưởng đó, chỉ cần hướng đó là được, ném không chính xác cũng không sao.”

“Cậu không sợ chết à?!? Hứa Đại Bằng kinh ngạc.

Nếu Lý Mục chỉ muốn nhờ ông ta giúp ném hắn ra ngoài thì có lẽ là muốn cược một ván để trốn đi. Nhưng hướng đến quân đội thì đó hoàn toàn là hành vi tự sát.

Sau khi lâm trận, chủ trận và kẻ lâm trận hợp thành một thể, sẽ có một kết giới phòng hộ tự nhiên. Ngoại trừ chủ trận lâm trọng thương hoặc tử vong, nếu không kết giới tuyệt đối không thể bị phá vỡ. Đương nhiên, nếu chủ trận đồng ý sẽ có thể mở một khe hở để đưa người vào trong.

Hứa Đại Bằng không phải kẻ ngốc, đến lúc này rồi, hắn cũng đã phát giác ra được ý đồ của Thạch Minh Hoa. Trực tiếp ném người ra ngoài, Thạch Minh Hoa chắc chắn sẽ không mở kết giới, nếu trực tiếp đụng vào, hậu quả sẽ như trứng gà đụng hòn đá.

“Chính là sợ chết mới phải kêu anh ném tôi ra đó, còn chậm trễ nữa thì chúng ta đều cùng nhau chết ở đây.”

Nhưng chỉ cần có một chút khả năng, Lý Mục cũng sẽ không làm như vậy. Nhưng bây giờ đã không còn cách khác nữa, chỉ có thể dựa vào bản thân.

Lý Mục chuẩn bị “đoạt trận”.

Trận lâm không phải không có sơ hở, ngoài ngoại lực phá vỡ ra, còn có thể bị người khác “đoạt trận”, cũng chính là chủ trận bị thay thế.

Ở trường hợp thông thường, đoạt trận đều là chủ động tiến hành. Ví dụ người chủ trận tử vong hoặc bị thương thì có thể do người khác tiếp tay, đảm bảo duy trì chiến đấu. Nhưng vẫn có một số ít trường hợp đặc biệt là bị người khác đoạt lấy.

Độ khó của đoạt trận rất lớn, ít có trường hợp thành công. Đặc biệt là từ kết giới tiến hành, đã khó lại càng khó hơn. Ngoài vấn đề phương diện kỹ thuật ra, còn vì trận lâm là hai bên, nếu người lâm trận không phối hợp thì cho dù đoạt được thì trong chốc lát cũng sẽ bị phá vỡ.

Trận lâm không phải xem mặt mà là xem nguyên năng. Nguyên năng giống như dấu vân tay, không có hai người nào hoàn toàn giống nhau. Đừng nói đến là cường độ giống y hệt, về cảm giác thì cũng có sự khác biệt rõ ràng. Loại phân biệt này không dễ nhận ra nhưng đối với người thân thuộc, muốn nhận biết cũng không quá khó khăn.

Binh sĩ của đại đội thứ ba nhiều năm được huấn luyện dưới sự dẫn đầu của Thạch Minh Hoa, đối với nguyên năng của đại đội trường nhà mình sớm đã quá quen thuộc rồi. Cho dù có người đoạt trận, các binh sĩ cũng sẽ phát hiện được sự khác nhau và phá vỡ trận lâm.

Nhưng những vấn đề này đối với Lý Mục hoàn toàn không phải là vấn đề.

Vì hắn không được xem là “đoạt” mà là “gạt”.

Kết giới thứ hai chỉ có thể sao chép con người nhưng loại sao chép này là hoàn mỹ, ngoài việc yếu hơn một chút thì sẽ không có bất kỳ khác biệt gì với phục chế thể. Cả bản thân Thạch Minh Hoa cũng khó có thể phân biệt được thì nhũng binh sĩ đó sao mà phát hiện được bất thường.

Nên Lý Mục chỉ đợi Thạch Minh Hoa nạp vào phạm vi kết giới thứ hai, sao chép năng lực của đối phương thì có thể âm thầm gạt được quyền chỉ huy của đại đội thứ ba trở về.

Theo sự chuyển động của căn nhà, Lý Mục thuận thế nhảy lên thân người Hứa Đại Bằng. Cùng lúc ôm lấy ông ta rồi trực tiếp đạp bàn chân lên mặt của Hứa Đại Bằng.

“Chồng ơi, giúp cậu ta một tay.” Mạnh Lâm ở bên cạnh nói.

Thực ra Mạnh Lâm giống Lý Đại Bằng đều không hiểu, nhưng tâm tư của cô ta lại nhạy hơn rất nhiều.

Biểu hiện của Lý Mục lúc trước không khác gì so với người bình thường, hoảng sợ lo lắng không biết làm gì. Nhưng sau khi mắc vào tình cảnh khó khăn thì đột nhiên lại biểu hiện ra một sự tự tin và kiên quyết. Hai sự đối lập lớn này khiến cô ta cảm thấy người thanh niên này có lẽ không đơn giản như bề ngoài.

Hứa Đại Bằng bị Lý Mục đạp lên mặt cằm vốn dĩ đang phân vân, vợ vừa lên tiếng thì không còn do dự nữa, nắm lấy cổ chân của Lý Mục. Lý Mục cũng thuận thế thả lỏng tay, hoàn toàn giao bản thân cho Hứa Đại Bằng.

Theo sự điên cuồng lắc đầu của con rùa biển, hai người cứ như quả lắc, lắc qua lắc lại bên trong nhà.

Cũng may Hứa Đại Bằng về mặt sức mạnh cũng không tệ, nếu không với lực li tâm này, người bình thường rất khó nắm chặt được.

“Hứa đại ca có thể ném chuẩn một chút không, tuyệt đối không được ném ngược hướng nhé....” Trong lòng Lý Mục hoang mang.

Nếu ném ngược hướng thì đó chính là trong miệng của con rùa biển. Lý Mục tự biết mình không phải Tôn Ngộ Không, nếu thật ném vào trong thì sẽ bị tiêu hóa thành phân thôi.

“Đi thôi!”

Khi con rùa biển lắc đầu một lần nữa, Hứa Đại Bằng bắt chuẩn cơ hội, thuận thế ném Lý Mục ra ngoài.

Chỉ mỗi sức mạnh của Hứa Đại Bằng thì sẽ không ném được Lý Mục ra xa lắm nhưng cộng thêm sức mạnh của cự thú hệ tinh, Lý Mục cứ như đạn pháo, theo lỗ hở của căn nhà, bay ra theo hướng của đại đội thứ ba.

“Cái gì thế?” Thạch Minh Hoa giật mình.

Phản ứng đầu tiên của ông ta chính là rùa biển phản kích nhưng định thần một lúc lập tức quan sát được sự bất thường.

Là con người, có người từ trong ngôi nhà bị ném ra ngoài.

Tốc độ bay của Lý Mục rất nhanh, Thạch Minh Hoa không thấy rõ đó là ai. Nhưng dù là ai, người đó cũng chết chắc.

Vốn có ý định giết người diệt khẩu thì sao lại có thể mở kết giới để đối phương vào chứ.

“Đồ ngu xuẩn, cứ đợi bị đụng chết đi.” Trong lòng Thạch Minh Hoa nghĩ.

“Woa, tốc độ nhanh quá.” Hầu như cùng một lúc, Lý Mục trong lòng cũng đang vô cùng kinh hoảng.

Lý Mục định trước khi va đụng phải kết giới trận lâm, mở ra kết giới thứ hai của mình để sao chép năng lực của Thạch Minh Hoa. Nhưng không ngờ tốc độ bị ném ra lại nhanh như thế, đừng nói đến đo cự ly, thậm chí cả đôi mắt cũng không mở ra được.

Kết giới thứ hai không phải là mở lên rồi tùy tiện đi dạo, bắt được ai thì sao chép ai. Chỉ khi mở kết giới bắt được mục tiêu nào vào thì mới thuận lợi sao chép được.

Đối với sự giới hạn nhỏ này, lúc trước Lý Mục luôn không xem là một vấn đề. Vì dù là mở hay đóng kết giới cũng hoàn toàn là tự làm chủ được, không có thời gian đợi. Nhưng tình hình trước mắt thì lại là một vấn đề khó khăn.

“Được hay không thì xem lần này rồi.” Lý Mục đưa ra quyết định, mở ra kết giới thứ hai.

Xoạt, lấy Lý Mục làm trung tâm, một kết giới hình tròn lớn như thế triển khai ra theo hướng tứ phía. Trong chốc lát, tất cả mọi thứ đều dừng lại. Lý Mục đang bay, con rùa biển đang gào thét, Thạch Minh Hoa đang ra tay tấn công......

Nhưng trong đầu Lý Mục không dừng lại, năng lực kết giới thứ hai không dừng lại.

Cấp A.

Trong phạm vi kết giới, chỉ có một cường độ cấp A.

Ở trường hợp bình thường, Lý Mục nhất định sẽ nghiên cứu một lúc rồi mới sao chép. Nguyên năng, kỹ năng chiến đấu, cường độ cơ thể, tất cả số liệu của nhiều mặt. Nhưng bây giờ Lý Mục hoàn toàn không có quá nhiều thời gian suy nghĩ.

Không cần biết người này có phải là Thạch Minh Hoa không, Lý Mục cũng không có sự lựa chọn thứ hai nào khác nữa. Nếu chọn sai thì cơ thể này sẽ va vào kết giới, ít ra cũng không đến nỗi mất mạng.

“Chính là ngươi rồi!”

Lý Mục chọn mục tiêu, sao chép.