Chương 2: Nhị Thế Tổ Nguy To!

Thực ra không chỉ nhóc mập kia, nếu là người khác cũng khó đoán được thân phận của Lý Mục.

Cục trưởng Tổng cục hành tinh là gì? Nói đơn giản thì là người quản lý cả một tinh cầu. Với thân phận một thái tử gia của nhà trưởng hành tinh, không đi sòng bạc lớn mà lại đến cá cược bên lề đường chỉ để chứng minh được sự tồn tại của mình. Còn con robot mini quân sự kia thì một cái chân cũng đáng giá mười mấy vạn, thế mà hắn chỉ sử dụng một cái điện thoại giá rẻ.

Nhưng những việc mà người khác không nghĩ đến, đối với Lý Mục lại không phải là điều kỳ lạ gì.

Lý Mục xuất thân khá tốt nhưng với cách nghĩ trạch nam và hành vi không biết vươn lên khiến cho những anh em nhà quan chức cấp cao khác đều không chơi hợp được. Hắn không thích những người giả tạo, mà những người đó cũng cảm thấy Lý Mục không cùng một đẳng cấp. Cho nên dù Lý Mục là con cháu nhà chức quan quyền to chức rộng cao cấp nhất của tinh cầu này thì cũng không chơi được với giới quyền quý. So với những chỗ cao cấp đấy, Lý Mục thích chơi ở những nơi gần gũi hơn.

Ví dụ như cá cược lề đường, tán dóc trong chiến trường hệ tinh giả lập, đi dạo khu hộp đêm hỏi thăm những em gái sa cơ,…

Về việc sử dụng điện thoại giá rẻ không phải Lý Mục cố tình giả tạo mà là vì không dùng được hàng cao cấp.

Thiết bị liên lạc cao cấp hơn tí, ngay cả loại phiên bản cao nhất cho học sinh cũng phải cần nguyên năng cấp C mới có thể sử dụng bình thường được. Để nâng cao lên đến nguyên năng cấp C không khó lắm, cơ bản bất kỳ một thanh niên nào cũng có thể làm được. Thế nhưng một người không thể tăng cấp nguyên năng như Lý Mục, hiện tại vẫn chỉ dừng lại ở sơ cấp, cấp độ của một đứa trẻ.

Nếu như đổi lại ở một thế giới huyền ảo truyền thống, tình trạng của Lý Mục chính là một phế nhân, lại còn là mãi mãi không thể thay đổi nữa. Chắc chắn sẽ bị mẹ kế ăn hiếp, anh em cười chê, cuối cùng là bị đá ra khỏi nhà. Nhưng ở nơi này thì thế giới như bị đảo lộn, cho dù hắn có là phế vật thì vẫn có thể ăn sung mặc sướng.

Ngoài khác nhau về trình độ văn minh và huyền ảo truyền thống, nguyên nhân chủ yếu là do vấn đề thuộc tính năng lượng của thế giới này.

Thông thường ở một vài mặt huyền ảo, một năng lực hủy diệt đất trời, một người chinh phục một nước chỉ là việc nhỏ thôi. Nhưng Lý Mục đang sống ở nơi này, tuy thực lực cá nhân vẫn rất quan trọng nhưng để một người diệt hết toàn thế giới thì hoàn toàn không khả năng.

Không phải vì thực lực của thế giới này kém mà là vì đặc tính năng lượng nguyên năng.

Thông thường, phân biệt đẳng cấp thường dựa vào thực lực cá nhân nhưng nguyên năng thì lại khác. Ngoài thực lực cá nhân còn thêm thuộc tính đội nhóm.

Trận Lâm

Ví dụ nếu có nguyên năng cấp C có thể kết nối tinh thần với 10 người cùng đẳng cấp hoặc người có đẳng cấp thấp hơn. Trong quá trình liên kết, không những có thể lập tức ra lệnh mà còn có thể lấy năng lượng của người khác sử dụng cho mình.

Năng lực này gọi là “Trận Lâm”.

Nếu trận lâm chiến sĩ cấp C thì cấp C 10 người, cấp B 100 người, cấp A 1000 người, cấp S 10.000 người, cấp SS 100.000 người, cấp SSS 1.000.000 người,…Nếu trận lâm chiến sĩ cấp khá cao thì số lượng sẽ giảm theo tỉ lệ dựa vào công thức cơ bản này.

Nhưng cho dù đạt đến cấp SSS thì lực chiến cá nhân có thể phát huy cũng có giới hạn. Thế nên người lâm trận tuy cấp rất cao nhưng cũng không mang ý nghĩa lớn. Ngược lại số lượng lớn cấp C có thể giúp ích nhiều hơn cho những người mạnh cấp cao.

Thế nên ở thế giới này việc chiến đấu cao cấp chưa bao giờ là đấu cá nhân mà là đấu nhóm trên 10.000.000 người. Để phán đoán một người có lợi hại hay không không phải xem cá nhân có giỏi đánh đến đâu mà là xem người đó có thể dẫn đầu bao nhiêu người đánh. Một kẻ mạnh cấp SSS dẫn đầu 1.000.000 binh sĩ cấp C, thì trong “trận lâm” mỗi một cú đánh một cú đá đều tương đương với uy lực vũ khí hạt nhân.

Lý Huyền Thông cha của Lý Mục chính là kẻ mạnh cấp SSS này. Với cấp nguyên năng này, đây cũng là lý do vì sao Lý Huyền Thông có thể ngồi vững chức Cục trưởng Cục hành tinh.

Thử nghĩ xem nếu vì thực lực Lý Mục kém mà đuổi hắn ra khỏi nhà hoặc chịu những đối đãi không công bằng thì những binh sĩ trong quân đội sẽ nghĩ như thế nào, dân chúng sẽ nghĩ như thế nào?

Trong lúc chiến đấu binh sĩ cũng có khả năng bị thương mà mất đi nguyên năng, trong số người dân càng có rất nhiều phế nhân như Lý Mục. Nếu chỉ vì thực lực kém mà bị bỏ rơi thì một người lãnh đạo như thế còn có ai chịu đi theo?

Nếu mất đi sự ủng hộ của binh sĩ cấp thấp và dân chúng thì đừng nói đến kẻ mạnh cấp SSS, cho dù là kẻ mạnh biến thái hơn đến cấp an pha α thì cũng không làm được gì. Nếu không có sự hỗ trợ của tuyến binh thì có mạnh cỡ nào cũng không thể phá tan thủy tinh của đối phương.

Đương nhiên, Lý Mục không vì thế mà một chút lo sợ cũng không có. Ăn chơi thì ăn chơi nhưng cũng không dám tùy tiện chọc giận cha. Với thân phận là một Cục trưởng Cục hành tinh quyền lực lớn, Lý Huyền Thông không thể ở bên ngoài xử lý con nhưng về nhà để sử dụng gia phạt thì không đến nỗi không dám. Thế nên hôm nay cha đột nhiên triệu kiến, trong lòng Lý Mục có chút lo sợ.

Chỉ với những việc làm tốt trong 20 mấy năm nay của mình, đồng chí lão Lý không nhấn chìm hắn trong bồn cầu đến chết thì đã là tình thương vô bờ bến của một người cha rồi. Cộng thêm ngày thường Lý Mục thường xuyên ra ngoài ăn chơi, hai cha con hầu như chỉ có hoạt động chung vào những ngày lễ. Hôm nay thì cũng đâu phải là ngày đặc biệt gì, tại sao đột nhiên muốn gặp hắn chứ?

Mang theo tâm trạng bất an này, Lý Mục ngồi xe trở về trang viên Lý gia.

Trang viên Lý gia lớn vô cùng, cửa viên cao to lộng lẫy, trong viên có rất nhiều cây to, nếu ai hiểu thì là Lý Mục trở về nhà, nếu không biết thì sẽ nghĩ hắn đến công viên quốc gia thăm quan.

Nhưng một trang viên lộng lẫy như vậy không phải đặc quyền của Cục trưởng Cục hành chính mà đó là tài sản có được qua nhiều đời kinh doanh của Lý gia. Cục trưởng đại nhân khi còn bé, trang viên này đã tồn tại rồi.

Lý Mục ngồi xe đi vào trong cửa viên, sau khi lái tiếp mười mấy phút thì đến trước một biệt thự. Xe dừng tại quảng trường trước biệt thự, có một vị trung niên mặc áo trắng đang đợi ở đấy.

“Nhị thiếu gia, cậu đã về.” Vị trung niên đó mở cửa xe đón Lý Mục xuống xe.

“À, Toàn thúc, sao lại dám để thúc đợi ở đây chứ.” Lý Mục nhanh chóng xuống xe, tự đóng cửa xe lại.

Vương Toàn, đại quản gia của trang viên. Trong nhà ngoại trừ cha, Lý Mục sợ nhất chính là ông ta.

Bởi vì mỗi lần Lý Mục bị phạt, cha đều chỉ ra mệnh lệnh. Người động tay đánh thực sự là ông ta, luôn luôn là vị đại quản gia Vương này.

“Nhị thiếu gia đại hỷ lâm môn đương nhiên tôi phải ra nghênh đón chúc mừng chứ.” Gương mặt Vương Toàn không biến sắc.

Lý Mục bị dọa phải, gượng cười nói: “Toàn thúc à, cha con nếu có ra lệnh gì thì thúc trực tiếp ra tay đi. Cách nói ngược như vậy thực sự không phải phong cách của thúc, dọa người khác sợ đấy.”

“Thúc nói thật mà.” Vương Toàn nhìn Lý mục với ánh mắt đầy ẩn ý: “Nhị thiếu gia không biết sao? Bắc Môn Thác Hải đã ở thành phố Bắc Môn được một tháng rồi.”

Nhà Lý đích thực là hạo môn đệ nhất ở Lôi Vân tinh nhưng nhà Bắc Môn cũng không thua kém nhà Lý bao nhiêu.

Chỉ cần nghe tên của gia tộc này thì biết, cùng tên với thành phố lớn Bắc Môn của hành tinh. Ở 500 năm hơn về trước, Lôi Vân tinh mới bắt đầu bị cai quản, Cục trưởng Cục hành tinh nhiệm kỳ đầu tiên là gia chủ đời đầu của nhà Bắc Môn.

Nhưng về sau nhà Bắc Môn suy thoái, thậm chí không thể sống ở thành phố Bắc Môn nữa, phải dọn đến thành phố Lâm Thanh phát triển. Nhưng dạo gần đây nhà Bắc Môn lại gặp thời, gia chủ Bắc Môn hiện tại Bạt La ở 10 mấy năm trước đột phá đến cấp SSS, được cho lên chức làm Tổng tư lệnh đội hạm hành tinh Lôi Vân tinh.

Liên bang Atlantis là thể chế quân đội chính trị phân ly, Tổng tư lệnh đội hạm hành tinh chính là người đứng đầu cao nhất trong quân đội, trên danh nghĩa dưới quyền Cục trưởng Tổng cục hành tinh nhưng về địa vị thì không khác xa mấy.

Nhà Lý và nhà Bắc Môn không có thù hằn gì nhưng bao năm qua cũng khó tránh khỏi mâu thuẫn. Bất kể là trên quan trường hay thương trường, hai nhà minh tranh ám đấu thì luôn có. Thậm chí Lý Mục còn bị thiệt thòi bởi nhà Bắc Môn, để lại một nỗi ám ảnh tuổi thơ sâu khắc.

Nhiều thành viên nhà Bắc Môn giữ chức vụ trong quân đội, Bắc Môn Thác Hải lại là người đại diện phía thương nghiệp, là Đổng Sự Trưởng của tập đoàn Bắc Môn. Lần này ông ta đến thành phố Bắc Môn là muốn bàn việc ký kết một hợp tác quan trọng với tập đoàn Lý thị. Sự kiện này trở thành tiêu điểm nóng nhất gần đây, Lý Mục dù cho ăn chơi thế nào cũng không thể không biết đến.

“Nghe nói rồi.” Lý Mục gật gật đầu: “Nhưng việc này nên là anh hai xử lý chứ, liên quan gì đến con? Không thể nào bắt con đi tiếp khách uống rượu chứ.”

“uhm...Về vấn đề kinh doanh thì đương nhiên không cần nhị thiếu gia lo lắng.” Vương Toàn khẽ ho vài tiếng rồi tiếp tục nói: “Nhưng nhị thiếu gia có biết là Bắc Môn Thác Hải còn có một nhiệm vụ khác nữa.”

“Nhiệm vụ gì?” Lý Mục chau mày.

Vương Toàn không phải là người nhiều chuyện, nếu không phải vì có chuyện gì đặc biệt thì tuyệt đối không thể ở đây nói chuyện với hắn.

Quả nhiên, Vương Toàn sau đó tiết lộ một tin nóng.

“Bàn việc kinh doanh thì chỉ là phụ, là cái cớ thôi. Ý đồ thực sự của nhà Bắc Môn là muốn liên hôn với nhà Lý.”

Nghe xong câu này, Lý Mục ngẩn ra một lúc rồi sau đó cả người đều cảm thấy không ổn.

Đại gia tộc liên hôn với nhau không phải chưa từng có, nhà Lý và nhà Bắc Môn cũng không phải chưa xảy ra. Nhưng Bắc Môn Thác Hải đích thân đến bàn thì đúng là chuyện lớn rồi.

Trước tiên, thành viên chính của nhà Bắc Môn hầu hết xuất thân từ quân đội, thân phận khá nhạy cảm, không tiện xuất đầu lộ diện. Vị Đổng sự trưởng tập đoàn Bắc Môn Thác Hải này là người đại diện đối ngoài cho nhà Bắc Môn. Để ông ta đứng ra bàn liên hôn thì đối tượng chắc chắn không phải là thành viên gia tộc bình thường.

Còn nữa, nhà Lý tuy lớn nhưng không thể nào toàn bộ thành viên gia tộc đều sống cùng nhau. Để nới rộng sức ảnh hưởng của gia tộc, thường sẽ ở những thành thị khác nhau hỗ trợ phát triển. Ở thành phố Bắc Môn này, chỉ có nơi Lý Mục ở là có huyết thống ruột thịt với gia chủ.

Nhưng vị cha Cục trưởng lại có nhiễm sắc thể chênh lệch nghiêm trọng, chỉ có con trai không có con gái. Nói cách khác, nếu liên hôn thì bên phía nhà Lý không có con gái gả chồng mà chỉ có con trai lấy vợ thôi.

Lý Mục nuốt nước bọt, thăm dò: “Nhà Bắc Môn là muốn gả con gái qua đây hưởng phúc sao?”

“Nhị thiếu gia đoán đúng rồi nhưng chỉ đúng một nửa.” Vương Toàn không tiếp tục che giấu nữa, nói: “Đối tượng liên hôn là con gái của Bắc Môn Bạt La, bên mình thì chỉ có thể là công tử của lão gia. Ngoài ra, Bắc Môn Bạt La khi lớn tuổi mới có con gái nên không nỡ cho gả đi, ý họ là phải có một vị thiếu gia ở rể.Và trong danh sách độ tuổi thích hợp thì dường như chỉ có cậu là thích hợp nhất thôi...”

Lý Mục chỉ nghe trong đầu tiếng ong ong, lời nói sau đó của Vương Toàn hầu như đều không còn nghe rõ nữa nhưng nghe rõ hay không thì cũng không còn quan trọng.

Nói hắn là người thích hợp nhất thực ra chỉ là nói giảm nói tránh thôi. Lý Mục tự biết rõ, ở việc này sẽ không có người khác, một đống thứ suy nghĩ trong đầu hắn.

Nhà Lý có 5 anh em, Lý Mục đứng thứ hai. Ngoài anh hai Lý Hoằng đã kết hôn sinh con thì còn lại đều chưa kết hôn. Nhưng đứa út chỉ mới 16 tuổi còn đang học cấp 3, tuyệt đối không phải em ấy. Độ tuổi của lão tam lão tư thì lại thích hợp nhưng nhà Bắc Môn cần người ở rể. Hai em trai lại rất ưu tú làm gì có thóc đâu mà đãi gà rừng.

Cho nên tính đi tính lại thì chỉ có Lý Mục.

Dù gì ở nhà thì cũng ăn chơi đợi chết, đến ở rể nhà Bắc Môn thì còn tốt hơn. Có thể tiết kiệm chi phí cho gia tộc, đồng thời còn có thể để thêm một tai họa ở nhà Bắc Môn, tính thế nào đi nữa thì đây cũng là một vụ làm ăn chỉ lời mà không lỗ.

Thực ra với biểu hiện của Lý Mục, ở rể có mất mặt hay không chỉ là phụ. Đi đâu thì cũng phải nuôi, đến nhà Bắc Môn cũng thế thôi. Nhưng vấn đề là ở đối tượng kết hôn rất đáng sợ.

Bắc Môn Bạt La có hai cô con gái, là một cặp song sinh, đến 50 tuổi mới có hai cô, năm nay vừa hay 19 tuổi. Chỉ xem số liệu này thì hầu hết mọi người đều liên tưởng đến tình tiết không tốt. Nhưng đối với Lý Mục chỉ có sự đau đớn khắc cốt ghi tâm.