Chương 18: Cứu Nguy!

Cho dù chủng loại nguy hiểm thì khả năng nhận thức cũng không quá lớn, nơi ẩn náu của Lý Mục và hai vợ chồng Hứa Đại Bằng không bị phát hiện. Nhưng với trí tuệ của chủng loại nguy hiểm thì không khó đoán ra kẻ trộm trứng chỉ trốn trên đảo thôi. Nên con rùa biển không lồ đang giận dữ, vừa gào thét vừa điên cuồng đào bới, muốn tìm ra tung tích của kẻ trộm trứng.

Ngôi nhà dưới lòng đất của hai vợ chồng Hứa Đại Bằng tương đương với chỗ ẩn náu cấp 4, có thể chịu được động đất cấp 7, thậm chí động đất cấp 3, 4 cũng không có cảm giác gì. Nhưng lúc này con rùa biển khổng lồ hóa thân thành máy đào đất khổng lồ, sức công phá không phải động đất có thể sánh bằng.

Cả ngôi nhà rung chuyển, Lý Mục bị rung lắc đến chóng mặt. Nếu không phải nguyên năng đã được nâng lên cấp C thì sớm đã nôn hết ra.

Nhưng đây vẫn chưa là nguy hiểm nhất, nếu tìm ra được vị trí của chỗ ẩn náu thì không phải đơn giản chỉ là rung chuyển. Nhưng hòn đảo nhỏ chỉ lớn như thế thôi, việc bị tìm ra là chuyện sớm muộn.

Qủa nhiên, ngay lúc Lý Mục đang lo lắng, vị trí nơi ẩn náu đã bị rùa biển tìm ra.

Một tiếng rầm to, xung quanh đất khổng lồ lật tung, tầng tầng lớp lớp kim loại bao phủ nhà ẩn náu bị con rùa biển đào lên.

Lý Mục ở trong nhà lăn nhiều vòng, cố gượng ôm lấy một vật nào đó để giữ vững, trong lòng âm thầm cầu nguyện.

Từ ngoài nhìn vào, căn nhà như một cái hộp kim loại khổng lồ, hoàn toàn không nhận ra được đó là hình dạng của một nơi có thể ở. Lý Mục chỉ hi vọng con rùa biển bị mù, không nhìn thấy được bên trong đang có người.

Nhưng rất hiển nhiên, sự cầu nguyện của Lý Mục thất bại. Con rùa biển không những không bị mù mà còn ngay lập tức xác nhận được mục tiêu.

Sau khi dừng lại mộtc lúc, con rùa biển thét lên rồi gặm ngôi nhà trong miệng, điên cuồng đung đưa.

Lý Mục vừa cố gắng hết sức nắm chắc vật cố định, trong lòng vừa kêu la oan ức.

Kẻ trộm trứng là hai vợ chồng Hứa Đại Bẳng, nhị thiếu gia ta lúc trước đều không biết sự tình. Con rùa biển này dù muốn báo thù thì cũng đừng vạ lây người vô tội chứ.

“Đừng lo.” Hứa Đại Bằng có nguyên năng cấp B, tố chất cơ thể mạnh hơn nhiều so với Lý Mục: “Tôi lúc nãy đã liên hệ với đội trưởng Thạch Đại, chi viện sẽ nhanh chóng đến thôi.”

“Ông ta sẽ đến chứ?” Mạnh Lâm không lạc quan lắm.

“Chắc chắn sẽ đến.” Hứa Đại Bằng rất tự tin: “Chúng tôi có giao tình mười mấy năm rồi.”

“Anh nói như thế nào với ông ta?” Biểu hiện Lý Mục hoang mang. “Không lẽ nói hết việc chủng loại nguy hiểm cho ông ta biết rồi sao?”

“Nói rồi.” Hứa Đại Bằng cảm thấy kỳ lạ: “Việc quan trọng như vậy sao lại có thể bỏ sót chứ.”

Lý Mục không nói gì thêm nữa nhưng trong lòng lạnh lẽo.

Chủng loại nguy hiểm xuất hiện ở nơi cách thành phố 200 km, quân đồn trú nhất định phải có sự hành động. Nhưng vấn đề là ở đây không phải nơi bình thường mà là nơi ẩn giấu bí mật về trứng thú.

Những năm nay, hai vợ chồng Hứa Đại Bằng hợp tác với quan chức cao cấp của quân đồn trú, dường như mối quan hệ hai bên khá tốt nhưng đấy đều là trên cơ sở lợi ích. Bây giờ Hứa Đại Bằng chuẩn bị rời đi tức là mất đi cơ sở này. Nếu không xảy ra vấn đề gì, có lẽ hai bên còn có thể kết thúc êm đẹp. Nhưng nếu có rắc rối, chỉ sợ đối phương chưa chắc chịu ra tay giúp đỡ.

Nếu đơn giản chỉ là việc trứng thú bị bại lộ cũng chỉ là tội danh lấy quyền mưu tư, nhiều nhất là xử phạt tịch thu những tài sản có được bất hợp pháp. Nhưng bây giờ con vật đẻ trứng đó tiến hóa thành chủng loại nguy hiểm, tội danh quá lớn.

Liên bang đối với chủng loại nguy hiểm sẽ không nhượng bộ, một khi phát hiện sẽ tiêu diệt ngay lập tức. Nhưng bây giờ lại có một con cự thú hệ tinh, trong khoảng cách gần thành thị an toàn đẻ mười mấy năm trứng, cuối cùng thành công tiến hóa thành chủng loại nguy hiểm.

Đây là hành vi gì? Đó là đồng nghĩa với việc tự ý nuôi dưỡng chủng loại nguy hiểm mưu lợi. Dựa theo luật pháp liên bang, có thể phán tội nguy hại an toàn quốc gia. Hứa Đại Bằng là người dân bình thường còn có thể kháng án nhưng là một quân nhân liên bang thì không có quyền lợi biện giải.

Sự việc trứng thú không phải tuyệt đối bí mật, bây giờ chủng loại nguy hiểm lại đột nhiên hiện thân, cả hai việc này rất dễ bị liên tưởng với nhau. Duy chỉ có một phương pháp cắt đứt mối quan hệ này đó là bịt miệng hai vợ chồng Hứa Đại Bằng lại. Khả năng quân đồn trú cấp cao phái lính cứu hộ đến không phải là không có nhưng vẫn không cao hơn khả năng mượn rùa giết người. Vả lại làm việc này vốn không có gì khó khăn.

Đối phó với cự thú bình thường, cho dù hình thể to gấp đôi, 3, 5 trung đội chiến đấu cấp B cũng có thể làm được. Nhưng nếu là chủng loại nguy hiểm thì ít nhất phải có quy mô 1000 người đại đội cấp A.

Nếu quân đồn trú cấp cao muốn giở trò, chỉ cần giả vờ không biết mục tiêu là chủng loại nguy hiểm, phái hai trung đội cấp B qua đây. Sau đó giả vờ đột nhiên phát hiện rồi lại phái thêm nhiều binh lính đến hơn. Cứ thế này Lý Mục bọn họ sớm đã bị rùa biển nhai nát xương rồi.

Nên Hứa Đại Bằng phát ra thông tin cứu hộ chính là một chiếc bùa thôi mệnh.

Bây giờ đang lúc khẩn cấp, Lý Mục cũng không có thời gian oán than Hứa Đại Bằng. Chỉ có thể đặt toàn bộ hi vọng trên người phi hành viên đã đưa mình đến.

Tuy gã đó chắc chắn đã bỏ đi rồi nhưng chỉ cần còn một chút đạo đức nghề nghiệp sẽ báo cho quân đồn trú về việc phát hiện cự thú đó. Theo trình tự, bộ đội phụ trách lính canh sẽ trực tiếp tiến hành kiểm tra xác nhận. Cả quá trình này đều tự động truyền lên hệ thống của bộ quân hành tinh lưu file, cho dù là tư lệnh lính canh của thành phố Hạ Đảo cũng không thể sửa đổi.

Như vậy, cho dù quân đồn trú cấp cao có người muốn giở trò cũng phải theo cấp độ chủng loại nguy hiểm mà phái quân đến cứu hộ.

  …………

Khu lính canh của thành phố Hạ Đảo, đồn trú đại đội thứ ba.

“Đại đội trưởng, bộ đội khi nào xuất phát?”

Một thượng úy đi vào đại bộ đội, báo cáo với đại đội trưởng Thạch Minh Hoa.

“Nhanh rồi.” Thạch Minh Hoa ngồi trên ghế, nghịch một chiếc mô hình hạm tinh: “Trung đội 1 và trung đội 2 không phải đang tập hợp rồi sao.”

“Người chỉ định cho xuất hai trung đội thôi sao?” Thượng úy ngạc nhiên: “Hứa Đại Bằng nói là chủng loại nguy hiểm, hai trung đội không thể ứng phó được.”

Hắn nói chủng loại nguy hiểm thì là chủng loại nguy hiểm sao?” Thạch Minh Hoa chếch mi mắt lên: “Chưa thông qua bất kỳ trình tự chứng thực, chỉ gọi một cuộc điện thoại cá nhân. Nếu chỉ điều này mà có thể điều động một đại đội lính canh, cậu không cảm thấy quá dễ dàng sao?”

“Nhưng .....” Thượng úy muốn tiếp tục nói nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh tanh của Thạch Minh Hoa, lời muốn nói đến miệng lại nuốt xuống lại.

“Cậu theo tôi không phải một năm hai năm, chắc không cần phải để tôi nói rõ quá nhỉ.” Mắt Thạch Minh Hoa hiện lên sự nghiêm khắc:

“Ta nhà Thạch tuy có cơ sở ở thành phố Hạ Đảo nhưng vẫn chưa thể đến cấp độ một tay che trời. Quan tư lệnh mới lên chức lại xuất thân từ nhà Bắc Môn, sự việc trứng thú nhất định không che giấu được. Vốn dĩ có thời gian sắp xếp nhưng bây giờ con rùa biển đó tiến hóa thành chủng loại nguy hiểm, bên phía bộ tư lệnh nhất định sẽ trực tiếp hỏi. Một khi âm mưu bại lộ, cậu nghĩ Hứa Đại Bằng sẽ nói tốt cho chúng ta không?”

Hứa Đại Bằng luôn tưởng rằng người hợp tác là bộ tư lệnh lính canh, Thạch Minh Hoa là người liên lạc. Nhưng thực tế tham lam vụ lợi Thạch Minh Hoa vốn không có báo cáo việc này lên trên, 70% thu lợi trứng thú toàn bộ đều vào trong túi của hắn. Từ đầu đến cuối, người hợp tác với Hứa Đại Bằng cũng chỉ có Thạch Minh Hoa đại đội thứ ba.

Quan tư lệnh khu lính canh của thành phố Hạ Đảo lúc trước có mối quan hệ rất tốt với nhà Thạch nên Thạch Minh Hoa có thể che giấu. Nhưng bây giờ quan tư lệnh đổi người, lại còn là nhà Bắc Môn có phong cách thiếc huyết danh truyền, Thạch Minh Hoa đương nhiên không dám như lúc trước nữa. Kết quả hôm nay lại xảy ra việc ngoài ý muốn này, hắn chọn cách giết người diệt khẩu.

“Huynh đệ, việc này một khi bị đưa ra, Hứa Đại Bằng có lẽ không có việc gì nhưng ta với cậu nhất định phải lên toà án quân sự.” Ánh mắt của Thạch Minh Hoa nhìn Thượng Úy: “Tự mình mà cân nhắc, cậu có hiểu không?”

Thượng úy phân vân một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu: “Thuộc hạ đã hiểu.”

“Hiểu rồi thì tốt.” Thạch Minh Hoa giơ tay: “Để cho trung đội 1 và trung đội 2 nhanh chóng xuất phát, vở kịch phải diễn cho trót, đừng chậm trễ.”

“Vâng.”

Ngay lúc Thượng úy muốn xoay lưng đi ra ngoài, một tên lính liên lạc đột nhiên đến trước cửa lên tiếng báo cáo.

“Chuyện gì?” Thượng úy thuận thế đi qua.

“Trinh thám của trung đội 6 báo cáo, có cự thú hệ tinh được phát hiện ở khu bộ phòng mình.” Lính liên lạc đưa lên một con chíp tài liệu.

“Trực tiếp lưu file là được rồi, đại đội trưởng sẽ xem.” Thượng úy không để tâm, đại đội trưởng Thạch Minh Hoa cả nâng mí mắt lên cũng không.

Mỗi tháng họ đều tiếp nhận 7, 8 phần báo cáo về cự thú hệ tinh nhưng cơ bản đều là báo sai. Có lúc là xoáy nước, có lúc là bầy cá. Sự việc xuất hiện cự thú thật sự một tháng cũng khó gặp cùng lúc. Vả lại bây giờ đang có một con rùa biển chủng loại nguy hiểm ở gần, càng không thể có cự thú hệ tinh khác đến gần.

“Cái này....” Lính liên lạc nói: “Vương tham mưu, đây là cảnh báo cấp 1, mục tiêu là chủng loại nguy hiểm.”

“Cái gì?” Thượng Úy ngạc nhiên, Thạch Minh Hoa đứng hẳn lên.

“Cậu xuống dưới trước đi.” Thượng Úy trực tiếp lấy con chíp tài liệu, sau khi nạp vào nguyên năng, báo cáo rất nhanh hiển thị ra bằng hình dạng ảnh thông tin.

Nhìn con rùa biển khổng lồ trên màn hình và kết quả phân tích chủng loại nguy hiểm, gân xanh trên trán của Thạch Minh Hoa nhảy loạn xạ, cả người nổi giận lôi đình.

“Trung đội 6, đám người chết tiệt đó có bệnh đúng không? Chỗ đấy là khu phòng của họ sao? Ai cho phép họ đi dò thám chứ?! Trước khi xuất phát tại sao không báo cáo với tôi....”

“Đại đội trưởng.” Thượng úy nói: “Từ tài liệu mà thấy, người phát hiện cự thú là người lái máy phi hành dân dụng, hắn được tuyển dụng bởi một nhân viên cục di dân, đưa đối phương lên đảo công tác, vừa hay gặp phải con rùa biển đó, trung đội 6 là trung đội trực ban hôm nay, dựa theo trình tự họ nhất định phải phái người xác nhận và không cần phải báo lên...”

Thực ra trình tự này Thạch Minh Hoa rất rõ, chỉ là lúc này hắn quá tức giận, không thể nghĩ ra được những việc đó.

“Đại đội trưởng.” Thượng úy nói: “Ghi lục dò thám tự động tải lên bộ quân, nếu chúng ta không có bất kỳ hành động gì, sau này sẽ có phiền phức.”

“Việc này còn cần cậu nói sao, ra lệnh bộ đội tập hợp, ta đây đích thân dẫn đội!” Thạch Minh Hoa cắn chặt răng: “Cục di dân cục di dân, thứ đồ đáng ghét, đi đến đâu cũng không có việc tốt lành!”