Chương 9: Bệ Hạ Cao Minh

Bên trong Hàm Thiên Điện.

Trăm quan đều nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Đế.

Hiện nay, các Đại tướng triều đình đều trấn thủ tại bên ngoài, uy vọng cao nhất bên trong triều đình là tướng quân Ngưu Lỗi.

Hoàng Đế không để cho Ngưu Lỗi nắm giữ ấn soái, còn có thể để cho ai nắm giữ ấn soái đây?

Lý Thành từ trên long y đàng hoàng ngồi dậy, chỉ vào nơi cửa điện, nhẹ giọng nói: "Tướng sĩ đứng tại cửa kia, mau vào điện."

Biểu tình của trăm quan đều cứng đờ, không nhịn được nhìn về phía cửa điện, nhìn mấy tên binh lính Vũ Lâm Quân canh giữ cửa kia, không biết là Hoàng Đế nói ai.

Vẫn là Hứa công công phản ứng nhanh chóng, theo phương hướng của ngón tay Lý Thành nhìn lại.

Ánh mắt của hắn nhanh chóng tập trung vào tướng sĩ Vũ Lâm Quân đứng ở bên phải cửa kia, gân giọng nói: "Tướng sĩ đứng bên phải cửa điện kia, bệ hạ có lệnh, ngươi còn không mau tới đây?"

Người binh lính kia đang có nghiêm túc cũng nhất thời lộ vẻ kinh ngạc, nhìn vào trong đại điện, phát hiện tất cả đại thần đều đang nhìn mình.

Ta là ai...

Ta ở đâu...

Ta phải đi nơi nào...

Khi hắn nghe được Hứa công công nói, vội vàng tỉnh hồn, nhắm mắt đi vào trong điện.

Binh lính kia đi tới trong điện, hai tay ôm quyền nói: "Thuộc hạ tham kiến bệ hạ! Thần còn đang mang áo giáp, xin bệ hạ thứ tội thuộc hạ không thể hành lễ."

Lý Thành khẽ gật đầu, nhìn binh lính, hỏi nhỏ: "Ngươi tên gì?"

Binh lính cúi đầu, hắn không dám nhìn thẳng vào Hoàng Đế, mở miệng nói: "Bệ hạ, thuộc hạ tên là Hàn Vũ."

"Hàn Vũ..."

Lý Thành lẩm bẩm rồi một câu, sau đó sáng mắt lên, nói: "Trẫm muốn xuất binh chinh phạt Đông Di Quốc, ta sẽ cho ngươi cầm binh, nắm giữ ấn soái xuất chinh."

Lần này chắc là ổn rồi ?

Hắn để một tên binh lính bình thường nắm giữ ấn soái xuất chinh, nếu như thắng được thì mặt trời mọc đằng tây rồi!

"Bệ hạ không thể!"

Văn võ bá quan lên tiếng ngăn cản.

Nói đùa sao.

Để cho một tên Vũ Lâm Quân nắm giữ ấn soái xuất chinh, chinh phạt Đông Di Quốc, muốn chết cũng không cần làm thế.

Chuyện này mà truyền ra ngoài thì Đại Đường còn gì là mặt mũi.

"Trẫm đã quyết định, các ngươi muốn chống sao! Nên nhớ, Đại Đường này, là của trẫm !"

Lý Thành lạnh giọng nói: "Truyền ý chỉ của trẫm, ban cho Hàn Vũ Thượng phương bảo kiếm, có người chống đối thì tiền trảm hậu tấu, ban cho Hàn Vũ làm trấn uy tướng quân, quân hàm tam phẩm!"

Tam phẩm!

Nói cao không cao, nói thấp không thấp.

Muốn được đi vào lâm triều , ít nhất phải là tứ phẩm, hơn nữa tứ phẩm không quyền lên tiếng .

Ngay cả Lục Bộ Thượng Thư cũng mới nhị phẩm.

Còn về nhất phẩm?

Bên trong Triều đình, cũng chỉ có mỗi Tể Tướng Chư Cát Vô Minh là nhất phẩm quan viên.

Bá quan nhất thời im lặng.

Bọn họ không thể khuyên được Hoàng Đế .

Chỉ có thể đưa mắt nhìn Chư Cát Vô Minh, cầu cho vị Tể Tướng này có thể khuyên nhủ Hoàng Đế.

Tựa hồ thấy tất cả mọi người đều đặt hi vọng vào mình.

Chư Cát Vô Minh tiến mấy bước, chắp tay nói: "Bệ hạ, không biết lần này chinh phạt, cần phải phái bao nhiêu binh lính?"

Phái bao nhiêu binh lính?

Có quỷ biết.

Làm sao Lý Thành có thể biết được cần bao nhiêu binh, hắn có biết gì về quân sự đâu, vì vậy khoát tay nói: "Càng nhiều càng tốt."

Bá quan thấy Tể tướng không những không khuyên, còn hỏi chi tiết, thiếu chút nữa trào máu..

Lúc này văn võ bá quan ai nấy đều lo âu.

Bất quá Hoàng Đế Lý Thành lại vô cùng thoải mái, có tên tâm phúc giúp đỡ mình, còn đám quan viên lại ra sức ngăn cản, tình cảnh này quá thật tuyệt vời.

Nếu như các ngươi cảm thấy không được.

Vậy ta an tâm.

Ngồi chờ ít lâu nữa thôi ta có thể trở về làm công tử gia rồi.

...

Phủ Tể Tướng.

Đại quan vừa bị cách chức Hoàng Bồi và Tể Tướng Chư Cát Vô Minh đang bàn bạc với nhau gì đó.

"Tể tướng, rốt cuộc bệ hạ có ý gì? Tại sao lại cách chức ta vô lí như thế, ta còn muốn chia sẽ âu lo với bệ hạ ít lâu mà."

Hoàng Bồi nóng nảy, luôn miệng hỏi.

Ngược lại Chư Cát Vô Minh vô cùng bình tĩnh, nói: "Bệ hạ làm việc gì, tự có thâm ý, Hoàng Thượng Thư, cần gì phải gấp gáp chớ? Chẳng lẽ ngươi không tin bệ hạ?"

Hoàng Bồi không biết làm sao khoát tay nói: "Làm sao ta có thể không gấp, đến ô sa ta còn không còn, ta có thể làm chuyện gì cho bệ hạ đây? Bộ xương già này, đi đánh giặc còn bị lính giặc khi dễ."

Ai.

Quả nhiên, dụng ý bệ hạ, người thường không thể hiểu được.

May mắn có ta có thể hiểu được bệ hạ.

Bệ hạ quả là anh minh!

Chư Cát Vô Minh lắc đầu một cái, nói: "Hoàng Thượng Thư, bệ hạ muốn ngươi về quê làm ruộng, ngươi còn chưa hiểu sao?"

Hoàng Bồi sững sốt một chút.

Cách chức quan, về nhà làm ruộng.

Có cái gì để hiểu.

Hắn hít sâu một hơi, chắp tay với Chư Cát Vô Minh nói: "Xin Tể tướng dạy bảo!"

Chư Cát Vô Minh híp mắt nói: "Về quê làm ruộng, mà quê ngươi ở đâu? Hoàng Thượng Thư, nếu ta nhớ không lầm nhà ngươi hương ở Quan Trung, mà Quan Trung, từ trước đến giờ đượ gọi là cái gì, chắc là ngươi phải biết chứ?"

Hoàng Bồi cau mày, rơi vào trầm tư.

Quan Trung nằm ở trung tâm Đại Đường Đế Quốc, đất đai phì nhiêu, từ trước đến giờ là nơi lương thực được mùa đất, thậm chí lương thực cả Đại Đường Đế Quốc thì có bảy thành đến từ Quan Trung.

Cho nên Quan Trung còn được gọi là ‘Kho lương quốc gia '.

Hôm nay bệ hạ lại để cho hắn về quê làm ruộng.

Làm ruộng...

Hoàng Bồi chợt trợn tròn con mắt, bờ môi rung rung, nói: "Chẳng lẽ..."

Chư Cát Vô Minh gật đầu một cái, cười nói: "Dụng ý của Bệ hạ, chính là để cho ngươi trở lại Quan Trung, thay bệ hạ phát triển Quan Trung, đem Quan Trung trở thành bệ phóng, để tương lai bệ hạ có thể xưng bá!"

Vừa nói, giọng hắn dần trở nên hâm mộ, nói tiếp: " Được bệ hạ tín nhiệm như vậy, chặc chặc, quả thật ta cũng hâm mộ ngươi."

Hoàng Bồi ngượng ngùng cười hắc hắc, ngay sau đó nghĩ tới điều gì, nói: "Vậy tại sao bệ hạ không nói rõ?"

Chuyện lớn thế này, nói rõ không phải tốt hơn sao?

Chư Cát Vô Minh lắc đầu nói: "Vị đế vương hùng tài đại lược nào mà không có lá bài tẩy? Bệ hạ muốn ngươi trở thành lá bài tẩy của người..."

Đây là sự tính nhiệm vô thượng của đế vương dành cho hắn! ! !

Hoàng Bồi kích động run rẩy, hướng Hoàng Cung quỳ xuống, run rẩy nói: "Lão thần khấu tạ bệ hạ tín nhiệm! Cuộc đời này! Không! Suốt đời suốt khiếp! Lão thần thề cống hiến hết mình vì bệ hạ! Nếu trái lời thề, trời tru đất diệt!"

Hắn dập đầu mạnh bạo mấy cái, chỉ chốc lát sau, máu tươi đã chảy đầy mặt, rất là kinh khủng.

Chư Cát Vô Minh bị dọa hết hồn vội vàng đở Hoàng Bồi dậy, nói: "Nếu ngươi dập đầu tới bị thương, không sợ phá hư kế hoạch của bệ hạ à?"

"Đúng đúng đúng, là ta hồ đồ."

Hoàng Bồi đưa tay lau máu.

Chư Cát Vô Minh vội vàng kêu người mời thầy thuốc tới, khám cho Hoàng Bồi thật kĩ lưỡng mới băng bó cho hắn.

Hoàng Bồi lại hỏi tiếp: "Vậy bệ hạ để cho một tên Vũ Lâm Quân nắm giữ ấn soái là có ý gì?"

"Cái này cho thấy nhãn lực hại của bệ hạ."

Chư Cát Vô Minh cười thần bí, nói: "Ngày xưa, sau khi đại Tần diệt vong, có mười hai quốc gia xuất hiện, mà bên trong hán quốc thời bấy giờ có vị Đại tướng quân tài lược vô song chiến lực siêu quần, tên là Hàn Binh Tiên!"

"Nếu như ta đoán không lầm, vị Hàn Vũ kia, chính là con cháu đời sau Hàn Binh Tiên..."

"Bệ hạ chỉ cần liếc mắt thì đã nhìn ra, ta thật bội phục..."