Chương 8: Về Nhà Làm Ruộng Đi

Loảng xoảng...

Chư Cát Vô Minh vừa nói ra, Lý Thành đứng không vững nữa, hai mắt đờ đẫn.

Hắn rốt cuộc hiểu rõ.

Tại sao Quốc lực lại tăng mạnh như thế...

Hoàng Thượng Thư!

Người này!

Là một nhà khoa học hắn dám đi chế ra đồ mới!

Còn lòng dân...

Lúc đầu hắn không nên xây nhà miễn phí cho họ!

Lần này không ổn rồi!

Còn về Chư Cát Vô Minh và Hoàng Bồi khi nhìn thấy Lý Thành đờ đẫn như thế, liền cười một trận sảng khoái.

Chắc bệ hạ đang vui lắm đây.

Lần này Triêu An Thành đã xây xong, hoàng quyền bệ hạ cũng dần nắm giữ..

Lòng dân cả Triêu An thành đề hướng về bệ hạ.

Đại thế đã thành.

Bây giờ Bệ hạ muốn làm bất cứ việc gì, không cần cố kỵ gì nữa.

Ừ, bọn họ cũng không thể quá tự cao.

Phải không ngừng cố gắng.

Tiếp theo, chắc chắn bệ hạ sẽ làm những hành động lớn hơn, bọn họ phải chuẩn bị thật tốt để phối hợp với người.

"Bệ hạ? Bệ hạ?"

Hứa công công thấy Lý Thành mãi không tỉnh táo, nhẹ giọng gọi một câu.

Rốt cuộc Lý Thành cũng bình tĩnh , lúc này hắn vô cùng khó chịu, nhìn về đám đại thần.

Hắn muốn trở lại làm phú nhị đại...

Còn tên Hoàng Thượng Thư lại chơi hắn, không muốn cho hắn về.

Ngươi còn muốn phong thưởng sao?

Mau cút về quê làm ruộng đi!

" Ừ... Hoàng Thượng Thư đúng là trụ cột nước nhà, trẫm ban chỉ, ban cho Hoàng Thượng Thư ngàn lượng bạc trắng, mười mẫu ruộng tốt, ngoài ra, tuổi tác Hoàng Thượng Thư cũng đã cao, cũng nên nghỉ ngơi, áo gấm về làng được rồi."

Giọng của Lý Thành vô cùng kiên định.

Trăm quan nghe phong thưởng, nửa câu đầu không có vấn đề gì, thưởng bạc thưởng ruộng, thì đều rất bình thường.

Bất quá nửa câu sau...

Áo gấm về làng.

Dưỡng lão sao.

Vừa mới lập công, thì đã về nhà làm ruộng sao...

Bệ hạ có ý gì đây.

Để cho công thần về nhà dưỡng lão?

Chẳng lẽ Bệ hạ nói giỡn?

Nhưng nhìn giọng điệu Hoàng Đế như thế, không giống nói đùa chút nào.

Hứa công công cũng là ngây ngẩn, nhưng là một lát sau, hắn liền tỉnh lại, gân giọng nói: "Hoàng Thượng Thư, còn không tiếp chỉ? Chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ sao?"

Ngay cả Hoàng Bồi cũng sửng sờ tại chỗ.

Bệ hạ muốn làm gì đây?

Hắn mới có hơn bốn mươi tuổi, làm thêm mấy chục năm nữa còn được.

Hắn theo bản năng nhìn về phía Chư Cát Vô Minh.

Thì thấy Chư Cát Vô Minh khẽ gật đầu.

Hai người cũng đã ngầm trao đổi.

Chư Cát Vô Minh: Cứ làm theo, bệ hạ tự có thâm ý.

Hoàng Bồi: Được rồi.

"Thần tiếp chỉ!"

Lúc này Hoàng Bồi quỳ xuống tiếp chỉ.

Trăm quan trợn mắt hốc mồm, bọn hắn không nghĩ tới Hoàng Bồi không nói tiếng nào thì đã tiếp chỉ rồi.

Đây là tình huống gì?

Vốn có nột số đại quan muốn đứng ra xin bệ hạ thu hồi ý chỉ cũng vội lui lại.

Người ta cũng tiếp chỉ rồi, bọn họ chẳng cần nói thêm gì nữa.

" Ừ, Hoàng ái khanh làm rất tốt."

Lý Thành thấy Hoàng Bồi tiếp chỉ, thở phào nhẹ nhõm, chợt, hắn lại mở miệng nói: "Chúng ái khanh có suy nghĩ gì về việc dụng binh?"

Hắn đã nghĩ qua, coi như hắn đuổi hết mấy tên phá đám kia, thì cũng mất rất nhiều thời gian Đại Đường mới sụp được.

Muốn Đại Đường nhanh chóng sụp đổ thì cần phải có cách khác.

Chỉ có dùng thủ đoạn tàn ác xíu mới đẩy nhanh tốc độ được.

Ví dụ như khởi binh hay đánh giặc gì đó!

Một khi đánh giặc, quốc lực chắc chắn suy giảm.

Bởi vì đánh giặc, cần tiêu tốn rất nhiều sức người sức của.

Đánh giặc cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ mới được nào là khôi giáp, vũ khí, ngựa, những thứ này đều tiêu tốn rất nhiều?

Huống chi muốn đánh còn phải có lương thực tài của bổ sung liên tục.

Nếu như chiến bại, thì cần phải có chi viện, mà lấy ai chi viện, cũng chỉ có dân thường thôi, lúc đó ai oán khắp nơi quá hợp ý hắn..

Một khi chiến bại, ít nhất toàn bộ Đại Đường cũng phải tổn thương nguyên khí nặng nề, nếu khoa trương hơn còn có thể diệt quốc.

Lý Thành nói một câu, làm cả điện sôi trào.

Vô số qua lại rối rít khuyên giải.

"Bệ hạ tuyệt đối không thể!"

"Bệ hạ, chuyện khởi binh, chịu khổ nhất chính là dân chúng, xin bệ hạ thu hồi ý chỉ..."

"Đại Đường Đế Quốc, đã không thể chống nổi việc binh đao thế này! Xin Bệ hạ thu hồi suy nghĩ!"

"..."

Lý Thành nghe mấy lời này vô cùng sung sướng.

Các ngươi nói không được.

Vậy thì phải làm rồi!

Nhất định phải khởi binh! Chỉ có khởi binh, hắn mới có thể trở về.

"Bệ hạ, thần có một việc, cả gan thỉnh giáo bệ hạ."

Chư Cát Vô Minh bỗng nhiên đứng ra, chắp tay nói.

Thấy Tể tướng đứng ra, trăm quan đều im lặng lại, bọn hắn muốn nhìn xem Tể Tướng có thể khuyên bệ hạ không.

"Nói."

Lý Thành muốn xem hắn có ý gì.

Hắn cũng buồn cười.

Lần này vị tâm phúc này muốn tham ô như thế nào đây?

Ánh mắt Chư Cát Vô sắc bén dò hỏi: "Thần muốn hỏi bệ hạ, việc khởi binh này, lý do là gì?"

Cái này...

Lý Thành cau mày, hơi suy nghĩ.

Hắn biết, bốn phía Đại Đường Đế Quốc, cũng có không ít quốc gia.

Còn mấy quốc gia kia có khởi binh hay không?

Cái này hắn thật không biết.

Hay là.

Tìm đại một lí do đi.

Lý Thành khoát tay, nói: "Trẫm muốn khởi binh đánh Đông Di Quốc, còn về lý do? Trẫm... Trẫm nhớ, một năm trước lúc sứ giả của Đông Di Quốc tới thăm, lúc hắn vào Hàm Thiên Điện, hắn đã bước chân trái vào trước, từ trước tới giờ Đại Đường luôn tuân bên phải, mà tên sứ giả Đông Di lai bước chân trái vào trước, việc này không thể chấp nhận được!"

Trăm quan: "..."

Bước chân trái vào trước thì khởi binh đánh người ta?

Đám quan lại vội vàng nhìn về chân mình, cố gắng nhớ khi nãy, bọn hắn bước chân nào vào điện trước.

Hình như là chân trái? Hay là chân phải?

Không nhớ rõ...

Chuyện này không đùa được, nếu như Hoàng Đế nói một câu, ai bước chân trái vào điện, trẫm tru di cửu tộc, vậy thì bọn hắn oan đến chết mất.

Chư Cát Vô Minh bó tay với lý do cửa Hoàng Đế lý, nhưng hắn vẫn là nói: "Bệ hạ thánh minh! Thần ủng hộ bệ hạ chinh phạt Đông Di!"

Thấy Tể Tướng đã nói thế thì ai ai cũng rối rít phụ họa.

Vị tướng quân giữ đại binh trong tay của Đại Đường bây giờ chính là 'Ngưu Lỗi', hắn đứng ra chắp tay nói: "Bệ hạ, muốn đánh Đông Di, ai sẽ giữ ấn soái? Nếu bệ hạ không có nhân tuyển, thần nguyện nắm giữ ấn soái xuất chinh!"

Dù hắn ít ở trong triều nhưng dạo gần đây cũng đánh hơi được chút ít.

Trực giác nói cho hắn biết, hắn cần thể hiện một chút, để cho bệ hạ nhìn.

Bất quá Lý Thành khoát tay, nói: "Trẫm đã có nhân tuyển từ lâu."

Nói giỡn.

Hắn muốn chiến bại!

Lại để cho mấy tên tướng quân đã chinh chiến sa trường nhiều năm lĩnh binh lỡ như thắng thì sao ?

Nhất định phải phái quan văn?

Hắn quét mắt nhìn trăm quan.

Suy tư một chút, hay là tính lại một chút.

Có thể chọn ai đây.

Lỡ như phái quan văn mà cũng thắng thì sao ?

Nhất định không được...

Không được không được.

Không thể chọn từ mấy tên đại quan này được.

Lý Thành quét mắt một vòng, hắn không nhìn đám quan lại này nữa, mà là nhìn ra bên ngoài Hàm Thiên Điện.

Hắn liền thấy một tên Vũ Lâm Quân đang canh cửa Hàm Thiên Điện, hai mắt hắn sáng lên.

Nhân tài đây rồi!