Đêm đến.
Công Bộ Thượng Thư mới nhậm chức không có trở lại phủ đệ của mình, mà lại đi tới phủ Tể tướng.
Tên lão thần này không hiểu vì sao Hoàng Đế tự nhiên dành kỳ vọng cùng tín nhiệm rất lớn như vậy đối với mình, cho nên tới tìm Tể tướng hỏi thăm.
Sau khi hắn cùng Tể tướng tán gẫu xong, hắn liền hoàn toàn biết được dụng tâm của đương kim Hoàng Đế.
Lão thần 'Hoàng Bồi' không khỏi hướng về phía Hoàng Cung thi lễ một cái, trong đôi tròng mắt kia có lệ quang cuồn cuộn, nói: "Bệ hạ thánh minh! Đại Đường ta được cứu rồi!"
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, hoàng đế tầm thường trong ấn tượng của mình sẽ là người thông minh như vậy.
Có thể ẩn núp toàn bộ mũi nhọn, lấy hình tượng tầm thường bố trí hết thảy.
Chư Cát Vô Minh khẽ cười, giống như hắn cũng thấy hết rõ ràng, nói: "Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra sao? Coi như bây giờ hoàng quyền bị phân tán, nhưng vẫn như cũ không có người có thể rung chuyển vị trí của bệ hạ. Quan văn do chúng ta cầm quyền, mà quân quyền thì trên tay những tướng quân ở ngoài kia, còn quân quyền Vũ Lâm Quân lại nắm ở trên tay hoạn quan, ba phe thế lực vừa hay tạo thành thế gọng kìm, đây chính là cục diện hiện nay của bệ hạ."
Vừa nói, hắn cũng không khỏi sinh lòng kính nể, không nghĩ tới bệ hạ ở trong lúc vô tình lại bố trí cục diện như vậy.
Đế vương, thật sự không phải là người mà hắn có thể hiểu hết được.
Lão thần Hoàng Bồi lại hỏi: "Thế mục đích kế tiếp của bệ hạ là gì?"
Chư Cát Vô Minh híp mắt, uống một hớp, nói: "Đương nhiên là thu thập những người có tài như chúng ta, sau đó nắm thật chặt hoàng quyền ở trên tay."
Hoàng Bồi tán đồng gật đầu một cái.
Hắn cảm thấy, hắn nên đi chỉ điểm mấy lão hồ đồ kia một phen, chớ đừng mỗi ngày đều than phiền bệ hạ vô năng nữa.
Đương kim bệ hạ thế nhưng là quân chủ thánh minh!
Nghĩ tới đây, hắn sờ râu, sinh lòng cảm khái.
Ý chí của bệ hạ, sợ là không thua với Đường Thái Tổ lúc trước.
Không thấy hôm nay bệ hạ nói một lời cực kỳ hào khí, ngay cả Đường Thái Tổ cũng không coi vào đâu hay sao?
Không được, sau này Hoàng Bồi ta phải lộ mặt nhiều một chút, nếu không sau này sẽ bị đẩy xuống dưới.
Lần này chính là cơ hội có thể lộ diện.
"Đúng rồi, Chư Cát Tể tướng, bệ hạ muốn trọng tu hoàng cung cùng với Triêu An Thành, còn có nhà cửa của dân cư bên trong thành có mục đích là gì? Xin Tể tướng dạy bảo, để tránh lão hồ đồ như ta làm trễ nãi chuyện của bệ hạ."
Hoàng Bồi hơi chắp tay với Chư Cát Vô Minh, giọng điệu rất thấp.
Chư Cát Vô Minh đáp lễ, nói: "Dạy bảo thì không dám nhận, ngược lại có thể nói một chút về nhận xét của ta, mục đích lần này bệ hạ trọng tu khắp thành, có hai cái."
"Một, chính là phát ra tín hiệu cho những trọng thần triều đình chúng ta này, bệ hạ muốn thu long hoàng quyền, chúng ta cho hay là không cho."
"Hai, cũng là điểm trọng yếu nhất, thu thập lòng dân! Triều đình tự dưng trợ giúp dân chúng xây cất nhà, dân chúng làm sao có thể không đội ơn đức của bệ hạ được? Được dân chúng Triêu An Thành ủng hộ, bệ hạ liền có thể không cố kỵ chút nào thi triển quyền cước."
Nói xong, trên mặt hắn lộ ra một sự tự hào.
Trong khắp thiên hạ bây giờ, có thể biết được tâm ý bệ hạ như vậy chắc cũng chỉ có hắn chứ?
Hoàng Bồi bừng tỉnh hiểu ra, lần nữa chắp tay nói: "Lãnh giáo rồi! Chư Cát Tể tướng thật sự chính là đại tài mới có thể hiểu ý bệ hạ hoàn mỹ như vậy! Dám hỏi Chư Cát Tể tướng, tiếp theo, ta nên làm như thế nào mới có thể phối hợp với bệ hạ đây?"
Chư Cát Vô Minh đi hai bước, mới nói: "Công trình lần này, chúng ta cần phải nhanh cùng với ổn! Ta biết Hoàng Thượng Thư ngươi đã nghiên cứu ra loại tài liệu kiến trúc mới, có thể nhanh chóng khô lại, hơn nữa trình độ vững chắc đều cao hơn so với những loại trước đây."
"Bệ hạ lần này đã không quan tâm chúng ta tiêu phí, chỉ cầu kết quả. Vậy tất nhiên là phải nhanh chóng hoàn thành, chúng ta có thể dùng loại tài liệu kiến trúc này, tái động viên dân chúng khắp thành hỗ trợ, cố gắng hết sức ở trong vòng một tuần hoàn thành phần lớn, còn có thể vào cung điều động Vũ Lâm Quân tiến hành hỗ trợ, tóm lại chúng ta cầu nhanh, cầu ổn!"
Giọng của hắn cũng có chút xíu kích động.
Từ sau khi hắn chính thức nhận bệ hạ làm chủ, chưa bao giờ nghiêm túc bày mưu tính kế qua.
Lần này cũng là lần đầu tiên, tất nhiên phải thể hiện thật tốt một chút ở trước mặt bệ hạ, để cho bệ hạ biết hắn mới là tri kỷ của bệ hạ!
"Nếu như vậy, Tể tướng, chúng ta liền mau sớm hành động, ta đi vào cung xin bệ hạ điều động Vũ Lâm Quân, Tể tướng ngươi đi phát công văn, điều động dân chúng."
Lúc này Hoàng Bồi đứng dậy, chuẩn bị trở lại trong cung.
Chư Cát Vô Minh cũng đứng dậy, đi viết công văn.
Hai người cũng tràn đầy nhiệt tình đối với công việc.
Nếu bệ hạ đã có hùng tâm tráng chí như thế, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không làm vướng chân người.
...
Trong cung, sau khi Lý Thành biết Hoàng Bồi muốn điều động Vũ Lâm Quân cùng cổ vũ dân chúng, thì không khỏi kinh ngạc một chút.
Hoàng Bồi này cũng quá là ‘quỷ hút máu’ rồi?
Thế mà lại cổ vũ dân chúng, còn điều động Vũ Lâm Quân.
Đây là bởi vì chuẩn bị chèn ép dân chúng, vừa sợ dân chúng phản loạn cho nên điều động Vũ Lâm Quân trấn áp hay sao?
Đúng là hảo thủ đoạn!
Ta chỉ thích gian thần như vậy đấy.
Lý Thành dĩ nhiên không có lý do nào để cự tuyệt, trực tiếp đem phần lớn Vũ Lâm Quân điều qua, lại còn hỏi thăm một phen có cần tới doanh trại trong thành điều binh nữa hay không.
Hoàng Bồi nghe vậy thì cảm động không chịu được, thiếu chút nữa nhào vào dưới chân Lý Thành khóc lớn lên.
Lý Thành thấy bộ dáng đối phương như vậy thì chán ghét, vội vàng rời đi.
...
Chỉ như vậy, toàn bộ Triêu An Thành đều rục rịch.
Một bức công văn phát ra, làm tất cả dân chúng Triêu An Thành đều kích động.
Triều đình bỏ tiền hỗ trợ sửa nhà!
Hết thảy chi phí do triều đình chi ra!
Dân chúng không cần tốn một phân tiền!
Hơn nữa, dân chúng hỗ trợ xây dựng có thể bao một ngày ba bữa.
Điều này đại biểu cho cái gì?
Sửa nhà của mình không cần tiêu tiền, hơn nữa còn có cơm ăn.
Chuyện tốt bực này thử hỏi ai mà không vui?
Vì vậy, toàn bộ Triêu An Thành cũng hành động, quân dân một lòng, ở dưới sự chỉ đạo quan viên Công Bộ bắt đầu xây sửa nhà, cùng với tường thành.
Một phần quan viên Công Bộ trong đó lại tự mình đi tới Hoàng Cung tiến hành sửa chữa.
...
"Đại ca, Hoàng Đế Đại Đường có ý gì? Tự dưng lại đi sửa chữa khắp cả thành như vậy?"
Ở bên trong một nhà dân, ba bốn tên tướng mạo hơi khác dân chúng Đại Đường tụ tập một chỗ, thương lượng với nhau.
Bọn họ đều là người Đông Di Quốc tới đế quốc Đại Đường.
Lần này tới Đại Đường là để dò hỏi con mãnh hổ Đại Đường ngày xưa này có phải đã thật sự già rồi hay không, nếu như thật sự suy yếu thì Đông Di Quốc bọn họ tuyệt đối sẽ phát động công kích đối với đế quốc Đại Đường.
Chẳng qua là vừa mới tới không lâu, bọn họ cũng có chút ngơ ngác.
Đế quốc Đại Đường suy yếu như vậy sao?
Thế mà trực tiếp xây cất khắp thành, lại cổ vũ dân chúng, lại phái ra quân đội.
Mấy người này cũng đang cau mày, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đều đưa ánh mắt vào trên người 'Đại ca' bọn họ.
Đại ca bọn họ đọc thuộc binh thư các nước, đặc biệt là nghiên cứu đối với binh pháp Đại Đường rất có thành tựu.
Tin tưởng rằng hắn nhất định sẽ có biện pháp.
Tên đại ca kia gọi là 'Ba Lỗ', giờ phút này cũng đang suy nghĩ đối sách.
Dụng ý của Hoàng Đế Đại Đường rốt cuộc là gì?
Chẳng lẽ...
Cặp mắt Ba Lỗ bỗng nhiên trợn to, hít sâu một hơi.
Hắn thật sự giống như đã biết chút gì đó...