Chương 4: Bệ Hạ Hùng Tài Đại Lược

Tể tướng phủ.

Sau khi Tể tướng hạ triều, một đường quay về Tể tướng phủ của mình, rất hiếm thấy hắn không có đi đến một trong hơn trăm tòa nhà.

Trên người hắn vẫn còn khoác áo choàng màu vàng hoàng đế tự mình phủ thêm.

Vẻ mặt hắn có chút phức tạp.

Hoàng đế thành thật đối đãi hắn, hắn lại coi mọi việc chính vụ như vui đùa, còn tham ô quá nhiều rất rất nhiều thứ.

Đặc biệt là nhớ tới ánh mắt trong ôn nhu mang theo cổ vũ kia của hoàng đế, hắn cảm thấy đáy lòng ngũ vị lẫn lộn.

“Lão gia! Lão gia! Người trong cung tới!”

Tiếng quản sự bỗng nhiên truyền đến.

Tể tướng ‘Chư Cát Vô Minh’ tức khắc ngẩng đầu, nhìn phía quản sự đang chạy tới, vội vàng hỏi: “Chuyện gì?”

Trên khuôn mặt béo của quản sự kia có chút vui mừng, nói: “Lão gia, trong cung người tới, tặng 90 vạn lượng bạc lại đây, từng xe bạc đều đã ở bên ngoài, lão gia có phải đã đạt được ban thưởng của bệ hạ hay không? Nô tài trước tiên ở đây chúc mừng lão gia!”

Hoàng đế ban thưởng?

Chư Cát Vô Minh lập tức liền nhảy dựng lên, nhíu mày nói: “Người trong cung tới có nói cái gì không?”

Quản sự vỗ cái bụng to, cười nói: “Lão gia, người đến có nói, truyền bệ khẩu dụ của hạ, xin ngài cần phải tiếp tục cố gắng, Đại Đường sau lưng ngài còn chưa có ngã xuống, ý tứ đại khái chính là nói sau lưng lão gia ngài vẫn còn toàn bộ Đại Đường ở đây! Xin mời lão gia ngài tiếp tục thực hiện mưu đồ lớn!”

Loảng xoảng!

Bước chân Chư Cát Vô Minh không xong, liên tục lùi lại mấy bước.

“Lão gia! Ngài không có việc gì chứ!”

Quản sự vội vàng tiến lên trước muốn nâng Chư Cát Vô Minh.

Chư Cát Vô Minh lại xua tay, bảo đối phương lui ra, trên mặt lộ ra một vẻ tươi cười hiểu.

Hắn cuối cùng đã hiểu!

Hoàng đế vì sao sẽ có động tác đó!

Chỉ e tên hoàng đế này không phải là tầm thường vô vi như đại thần bọn họ đã tưởng tượng.

Mà là vẫn luôn ẩn nhẫn, chờ đợi thời cơ.

Có lẽ động tác của sâu mọt bọn họ, vẫn luôn ở trong mắt hoàng đế.

Bọn họ nhảy nhót, có thể là ở trong mắt hoàng đế lại giống như tiểu hài tử non nớt đang chơi đùa.

Nực cười họ còn tưởng rằng bản thân thiên y vô phùng (không chê vào đâu được), không có bất luận người nào có thể phát hiện động tác của bọn họ.

“Về chuyện bệ hạ đưa ta cái áo choàng này?”

Chư Cát Vô Minh cười lắc lắc đầu.

Hắn tự nhận tài hoa của hắn xưa nay có một không hai, nhưng cho tới nay, đều không ai có thể phát hiện được tài hoa chân chính của hắn.

Từ khi làm Tể tướng tới nay, cũng chỉ là tùy tiện xử lý chính vụ mà thôi.

Bởi vì hắn cho rằng, hoàng đế không phải minh chủ của hắn, cho nên không muốn thể hiện quá nhiều.

Điều nực cười chính là… Tài hoa của hắn có thể vẫn luôn được hoàng đế biết.

Lúc này hoàng đế mới không muốn giết hại hắn, mà là dùng chuyện ‘đưa áo choàng’, mơ hồ nhắc nhở hắn.

Mà hắn lại đoán nửa ngày…

Mệt hắn còn tự nhận mình tài hoa xưa nay có một không hai.

Sự thông minh của hoàng đế, chỉ sợ còn ở trên hắn!

Nếu như nghĩ như vậy, mọi chuyện hắn đều đã giải thích thông.

Lần này hoàng đế đưa tới 90 vạn lượng, dụng ý cũng quá rõ ràng.

E rằng 90 vạn lượng này chính là một lần cảnh cáo cuối cùng, cũng là nói cho Chư Cát Vô Minh hắn, mọi việc đừng quá đáng quá, vừa phải là được, nếu thật sự chọc cho hoàng đế tức giận, cái đầu trên cổ Chư Cát Vô Minh hắn sẽ khó giữ được.

Nếu không vì sao không đưa một trăm vạn lượng? Cố tình muốn chọn 90 vạn lượng.

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Chư Cát Vô Minh thở ra một hơi thật dài, hướng về nơi hoàng cung, khẽ chắp tay thi lễ, trong lòng yên lặng nói: “Bệ hạ hùng tài đại lược, Vô Minh bội phục! Từ hôm nay trở đi, cả đời Vô Minh chỉ phụng một chủ là bệ hạ, chắc chắn sẽ toàn lực ủng hộ bệ hạ!”

Ý niệm thông suốt, hắn cảm giác cả người đều thoải mái không thôi, bước vào đại sảnh.

Lúc hắn thấy được trên đại sảnh có treo một bộ tranh chữ, mặt trên viết ‘thực quân lộc, trung quân sự’*, càng cảm thấy hối hận vì hành động lúc trước của chính mình.

*Ăn lộc của người nào thì trung thành với người đó.

Cũng do hoàng đế lòng dạ rộng lớn nên cảm thấy bội phục vô cùng.

“Người tới! Lấy lệnh bài của ta! Đem căn nhà phố ở Đông thành của Triều An Thành, tất cả đều bán ra ngoài, đổi thành bạc, đưa vào trong cung… Đem mấy cái ở phố Tây thành Nam thành Bắc thành, cũng đều bán ra ngoài! Toàn bộ bạc đưa vào trong cung đi!”

Tể tướng đã hạ quyết định, chân chính nguyện trung thành vì hoàng đế, những tòa nhà đó, tất nhiên không cần tiếp tục sử dụng nữa!

Khi đến chạng vạng.

Trong hoàng cung.

Lý Thành ngồi ở trước một hồ nước, trong tay cầm một cái cần câu giản dị, câu cá.

Một chân hắn đặt trên một cái ghế, trong miệng còn ngâm nga tiểu khúc, thoạt nhìn cực kỳ nhàn nhã.

Hứa Công Công bên cạnh chậm rãi đi tới, thấp giọng nói: “Bệ hạ, đã sắp hoàng hôn rồi, nên chuẩn bị dùng bữa.”

Lý Thành nghe vậy, nâng một chút đầu, thảnh thơi hỏi: “Tối nay là ăn gì?”

Hứa Công Công cung kính trả lời: “Khởi bẩm bệ hạ, đồ ăn tối nay, là Hoàng Ngư Nhả Tơ, Thiên Nữ Tán Hoa, Binh Tướng Song Đảm…”

Hắn liến thoắng phun ra một đống lớn tên đồ ăn.

Lý Thành nghe được thì trợn mắt há hốc mồm, đây đều là thứ gì, hắn đều chưa từng nghe nói đến.

Thế nhưng…

Chờ đến sau khi hắn thật sự thấy được bữa tối, hắn liền hối hận.

Gì mà ‘Binh Tướng Song Đảm’ (Hai gan của binh tướng), kỳ thật chính là hai quả trứng gà đã lột vỏ góp lại.

Cái gì mà ‘Hoàng Ngư Nhả Tơ’, chính là một con cá nước ngọt, trong miệng đặt mấy sợi gừng băm.

Đây còn chưa tính là gì, kỳ lạ hơn chính là, một khối thịt bò cũng phải mang theo cái tên lạ lùng ‘Thần Ngưu Tứ Nhục’ (Trâu thần thưởng thịt).

Ăn đến mức Lý Thành muốn nôn.

Thức ăn của Đại Đường đế quốc, rất nhiều thứ đều không dùng gia vị để làm, hương vị rất nhạt.

Thức ăn trong hoàng cung còn như thế, càng đừng nói là địa phương khác.

Lý Thành có xúc động muốn chế tạo ra các loại gia vị, nhưng nghĩ nghĩ, ngộ nhỡ lưu truyền ra khỏi cung thì sẽ gây lửa lớn.

Đến lúc đó kinh tế sẽ trở nên ngày càng phát triển, vậy quá phiền toái.

Lý Thành cũng chỉ có thể xóa ý tưởng này đi.

Nhịn một chút.

Chờ hắn trở về, rồi ăn uống thả cửa đền bù bản thân một chút.

Bữa tối qua đi.

Lý Thành liền mang vẻ mặt hưng phấn hỏi Hứa Công Công, nói: “Tới, trẫm muốn lật thẻ bài.”

Hắn cuối cùng đã hiểu vì sao hài tử cổ nhân luôn nhiều như vậy rồi.

Mẹ nó buổi tối không có hạng mục giải trí gì, trừ nằm trong ổ chăn thì còn có thể chơi cách nào nữa?

Gì cơ? Sửa tấu chương đến một hai giờ á?

Ngươi đang nói giỡn à, ta là Bại Quốc chi quân, cũng đâu phải là minh quân!

Hứa Công Công nghi hoặc nói: “Bệ hạ, cái gì là lật thẻ bài?”

Lý Thành hắng giọng, giải thích cho Hứa Công Công một chút, cái gì gọi là lật thẻ bài.

Sau khi nói xong.

Hứa Công Công gật gật đầu, nói: “Lão nô đã hiểu, chỉ là bệ hạ à, từ lúc ngài đăng cơ đến nay vẫn chưa từng nạp phi tử, không thể chơi lật thẻ bài a.”

Ta vẫn chưa có phi tử?

Biểu tình Lý Thành cứng đờ, tìm sơ qua ký ức một chút.

Đúng là như vậy, đời trước thật đúng là không nạp phi, hậu cung đến bây giờ không khác trống không là mấy.

Đây cũng quá… Cần cù tiết kiệm.

Cũng tốt.

Đây cũng tính như là thêm một lý do bại quốc, hôm nào trực tiếp tuyên bố bảo nữ tử chưa lấy chồng của cả Đại Đường đế quốc toàn bộ lại đây, chơi ‘tuyển tú’, sau đó chọn lựa ba ngàn giai lệ vào hậu cung.

Như vậy tiêu hao của hoàng cung cũng có thể tăng lên, cách lúc hắn trở về cũng thêm được một bước.

Lý Thành nghĩ vậy, duỗi duỗi người, nói: “Về An Nguyên Điện.”

Vẫn là trở về ngủ một giấc đi.

Ngày mai chắc là có thể ngủ đến tự nhiên tỉnh.

Đại Đường đế quốc lâm triều cứ mỗi năm ngày một lần, hôm nay vừa lâm triều xong, ngày mai tất nhiên không cần lên triều.

Hứa Công Công nghe thấy lời hoàng đế, lập tức nói: “Hoàng Thượng có chỉ, bãi giá An Nguyên Điện!”

Xôn xao…

Tất cả Vũ Lâm Vệ bên ngoài đều bày thế trận chờ quân địch, hộ tống Lý Thành đi tới đích cần đến.