Hàn Vũ cùng Chư Cát Vô Minh đều mở to hai mắt nhìn, nhìn hoàng đế Lý Thành một lần nữa về lại trong hoàng kiệu.
Đây là cổ vũ gì à?
Thật sự không phải tới đả kích sĩ khí của binh lính sao?
“Tể tướng… Này…”
Hàn Vũ nhìn hoàng đế đã rời đi, vô cùng mơ màng nói.
“Bệ hạ làm như vậy tất nhiên là có thâm ý, bệ hạ chính là quân chủ hùng tài đại lược, không thể dùng ý của thường nhân đi suy xét lời bệ hạ nói.”
Chư Cát Vô Minh cũng vội vã suy nghĩ, nhăn chặt mày, qua một hồi lâu, hắn mới hoàn toàn giác ngộ.
“Ta hiểu rồi!”
Hàn Vũ vội vàng nhìn về phía Chư Cát Vô Minh, chắp tay dò hỏi: “Hẵng xin Tể tướng chỉ giáo!”
Chư Cát Vô Minh chậm rì rì nói: “Hàn tướng quân, ngươi xuất thân từ binh sĩ Vũ Lâm Quân, những binh lính này có khả năng sẽ không dễ dàng phục ngươi, hành động của bệ hạ chính là hoàn toàn đánh nát sĩ khí của những binh lính đó, phá rồi mới lập, cho ngươi một lần nữa tập hợp sĩ khí của binh lính, như vậy sẽ tiện để ngươi chỉnh quân.”
“Nói đến cùng, là bệ hạ quá quan tâm ngươi, lo lắng ngươi không thể chỉnh quân.”
Ngữ khí của hắn cũng rất cảm khái, may mà hôm nay có hắn ở đây, bằng không cũng chẳng ai có thể hiểu rõ được ý tứ của bệ hạ.
Lời của bệ hạ, trừ hắn ra, không người có thể hiểu!
Ai.
Thế giới của người thông minh, chính là cô độc như vậy đấy.
Hàn Vũ nghe thế, hai mắt biến màu đỏ đậm, không nghĩ tới bệ hạ lại quan tâm hắn đến vậy.
Âm thầm nắm chặt tay.
Một trận chiến này, hắn nhất định phải đánh ra uy danh cho bệ hạ!
“Tể tướng, ta đi trước cổ vũ binh lính một phen, sau đó chuẩn bị xuất chinh, bệ hạ bên này… Liền giao cho Tể tướng.”
Hàn Vũ lần nữa hành lễ đi đến chỗ đài cao.
Chư Cát Vô Minh nhìn bóng dáng Hàn Vũ, âm thầm gật đầu, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trên tay bệ hạ sẽ có một đại tướng chân chính.
Thật là phúc hạnh của đất nước.
…
Cùng lúc đó.
Phía xa ở Đông Di Quốc bên ngoài Đại Đường.
Thủ đô.
Trong một gian cung điện.
Hai mắt Ba Lỗ đỏ như máu nhìn mấy chục người trước mặt, giận dữ hét: “Mau nói! Các ngươi ai mới là mật thám do hoàng đế Đại Đường phái tới! Đừng ép ta khởi binh!”
Sau khi đã biết Đông Di Quốc có mật thám do hoàng đế Đại Đường phái tới, hắn liền khởi binh về nước.
Hắn dẫn đầu khởi binh, khống chế được quốc vương của Đông Di Quốc, sau đó lại phái người kêu toàn bộ người nắm giữ binh quyền lại đây.
Rất có xu thế phải tìm ra được nội gian.
Mấy chục người đều mang vẻ mặt lơ ngơ, không rõ Ba Lỗ phát điên cái gì.
Trong đó một người đứng ra nói: “Ba Lỗ! Người có thể đi vào trong điện này thì đều là cao tầng của Đông Di Quốc ta, ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ, nào có cái gì mà mật thám Đại Đường.”
Ba Lỗ hung tợn trừng mắt với người nọ, tức giận nói: “Vậy ngươi nói cho ta nghe? Vì sao cao tầng Đông Di Quốc ta vừa mới quyết định khởi binh với Đại Đường đế quốc, hoàng đế Đại Đường liền hạ lệnh tu sửa thành trì! Hay là do Đại Đường hoàng đế xuất tiền tu sửa! Ngươi nói đi? Chẳng lẽ trong chuyện này không có nội gian làm lộ bí mật ư?”
“Chẳng lẽ ngươi còn có thể bảo ta, là do hoàng đế Đại Đường rảnh rỗi nhàm chán muốn làm bại quốc? Ngươi lừa quỷ ư?!”
Mấy chục người tất cả đều mang vẻ mặt mộng bức.
Chẳng lẽ Đông Di Quốc bọn họ thật sự có nội gian?
Lại có một người mở miệng nói: “Nói không chừng thật sự chỉ là trùng hợp thì sao? Có lẽ hoàng đế Đại Đường đang hạ lệnh để làm chính sự nào đó thì sao?”
Trùng hợp?
Có thể sao?
Ba Lỗ gắt gao cau mày, hít sâu một hơi, cẩn thận nghĩ ngợi.
Ngộ nhỡ thật sự là trùng hợp thì sao?
Hắn có phải đã quá mức xúc động hay không?
Đang lúc hắn muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên, một binh sĩ đi đến, đưa một cuộn thư tín cho Ba Lỗ, nói: “Tướng quân, tiền tuyến cấp báo.”
Tiền tuyến cấp báo?
Ba Lỗ tiếp nhận cuộn thư tín xem qua, sắc mặt tức thì thay đổi, một tay vứt cuộn thư tín trên mặt đất, như một con sư tử nổi giận, quát: “Các ngươi còn nói không có nội gian?! Tiền tuyến cấp báo! Hoàng đế Đại Đường khởi binh mười vạn, tiến công Đông Di Quốc ta!”
Mấy chục người phía dưới tất cả đều kinh sợ không thôi.
Không ngờ hoàng đế Đại Đường cư nhiên sẽ khởi binh.
Ba Lỗ nhìn biểu hiện của mấy chục người phía dưới, cảm thấy tức giận, không nghĩ tới hoàng đế Đại Đường lại tàn nhẫn như vậy.
Tìm được mật thám có kỹ thuật diễn xuất mạnh đến như thế.
Hắn hoàn toàn nhìn không ra đến tột cùng người nào có khả năng là mật thám.
Có thể là không có mật thám?
Đừng nói giỡn!
Nếu không có mật thám ở đây, hoàng đế Đại Đường sao có thể can đảm trực tiếp phái mười vạn quân đội tiến công Đông Di Quốc.
Phải biết rằng một khi chiến sự bất lợi, vậy sẽ là nguy cơ mất nước.
Nếu hoàng đế Đại Đường không có mười phần nắm chắc, thì sẽ không có khả năng xuất binh!
Nếu kỹ thuật diễn của nhóm người đó mạnh đến thế, vậy…
Hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng!
Đừng trách hắn nhẫn tâm!
“Người tới, động thủ!”
Ba Lỗ khoát tay, lạnh giọng nói một câu.
Tức khắc, mười mấy tên đao phủ tràn vào trong điện.
Mấy chục người kia đều lấy lại tinh thần, một đám trừng lớn hai mắt.
“Biết ngay Ba Lỗ ngươi không có lòng tốt!”
“Ba Lỗ rõ ràng chính là muốn mưu quyền, còn kéo nhiều như vậy…”
“Con chó hoang Ba Lỗ! Lão tử mẹ nhà ngươi!”
Mấy chục người tức giận mắng mỏ, bọn họ cũng dùng các thủ đoạn để triệu tập nhân mã của mình đến.
Nháy mắt, cung điện vốn còn tính là thanh tịnh đã trở nên hỗn loạn vô cùng, binh lính ở đây xông lên chém giết.
Ba Lỗ dưới sự yểm hộ của binh lính bên mình bỏ ra ngoài.
Rút ra ngoài cung điện.
Vài tên binh lính từ tiền tuyến tới nhịn không được hỏi: “Tướng quân, hiện giờ vài toà thành trì ở biên cảnh Đông Di Quốc và Đại Đường đế quốc, tất cả đều do bên ta đang trấn thủ, kế tiếp đối mặt với quân đội mười vạn của Đại Đường, chúng ta nên phòng thủ như thế nào?”
Thủ?
Ba Lỗ lạnh lùng nói: “Thủ gì mà thủ! Hoàng đế Đại Đường dám phái mười vạn binh giáp tiến công, tất nhiên đã có sách lược vẹn toàn, nói không chừng mật thám đã ở thành trì ở biên cảnh chờ mười vạn binh giáp kia!”
Thành trì biên cảnh có mật thám.
Mà hiện giờ mật thám còn chưa tìm ra được…
Không thể lại tiếp tục thủ nữa!
Chi bằng tập trung binh lực, phòng thủ ở địa phương khác.
“Truyền quân lệnh của ta, bảo binh lính của thành trì biên cảnh toàn bộ bỏ phòng thủ!”
Ba Lỗ vẫy tay một cái, quyết đoán nói.
Hừ.
Hoàng đế Đại Đường là muốn tiêu diệt một phần binh lực của ta ở thành trì biên cảnh trước, sau đó từng chút như con tằm ăn lên Đông Di Quốc chứ gì?
Đáng tiếc Đông Di Quốc vẫn còn có danh tướng Ba Lỗ ta.
Kế sách của hoàng đế Đại Đường nhà ngươi tuyệt đối sẽ không thành công!
Ba Lỗ ngẩng đầu nhìn về hướng Đại Đường, ánh mắt vô cùng ngưng trọng.
Cứ như là hắn thấy được vị hoàng đế Đại Đường kia đang mất ăn mất ngủ khổ sở nghĩ kế sách.
…
Mấy ngày sau.
Lại là một lần lâm triều.
Lý Thành ngồi ở trên long ỷ, trên mặt mang theo tươi cười, trông có vẻ như rất cao hứng.
Văn võ bá quan nhìn khuôn mặt bệ hạ, cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Từ sau khi đại quân đông chinh xuất chinh, khuôn mặt bệ hạ vẫn luôn mang theo ý cười.
Bộ dạng dường như rất vui vẻ.
Chỉ là chiến sự liên quan đến an nguy quốc gia đã bắt đầu, thân là hoàng đế sao có thể vui vẻ.
Xem ra hoàng đế đang miễn cưỡng cười vui, muốn làm cho thần tử bọn họ an tâm một chút.
Ai.
Bệ hạ cũng không dễ dàng a.
Rất nhanh, buổi lâm triều bắt đầu.
Một tướng quân lập tức cất bước bước ra, nói: “Thần có chuyện khởi bẩm!”
Mặt Lý Thành mang tươi cười xua tay, nói: “Chuẩn tấu.”
Đợi chiến sự kết thúc hắn là có thể đi trở về rồi, sao mà hắn lại không cao hứng chứ.
Đây chính là sự cao hứng có muốn ép xuống cũng không ép được.