Chương 11: Không Có? Không Có Là Được Rồi!

Đại Đường đế quốc khởi binh với Đông Di Quốc!

Hoàng đế lấy một binh lính Vũ Lâm Quân làm tướng, khởi binh mười vạn người, thảo phạt Đông Di Quốc!

Tin tức này truyền ra, nháy mắt thổi quét toàn bộ cảnh nội Đại Đường.

Vô số người đều nảy sinh đa nghi đối với chiến sự lần này.

Nhưng chuyện đó cũng không gây trở ngại chiến sự bắt đầu.

Dưới sự điều động của Tể tướng Chư Cát Vô Minh, vật tư hậu cần như lương thực, vũ khí của các khu vực đều bị điều đến Triều An Thành.

Hơn nữa quân đội của các khu vực cũng hoặc nhiều hoặc ít bị điều động một phần.

Tất cả số quân đội đều hợp lại với nhau, góp mười vạn chi số.

Đương nhiên, chỉ bằng vào quân đội địa phương, căn bản sẽ không góp đủ mười vạn, cho nên phần khuyết thiếu, chỉ có thể trưng binh từ các nơi.

Quá trình trưng binh không thể nghi ngờ quá dễ dàng khiến cho dân oán.

Nhưng có một khu vực trừ ra, trưng binh không những không có dân nào oán, tương phản bá tánh còn tích cực tới tòng quân.

Đó chính là Triều An Thành!

Hướng dân tâm của Triều An Thành, chính là hoàng đế Đại Đường.

Hiện giờ hoàng đế muốn mở chiến sự, bá tánh đều tương trợ, dù không thể tòng quân, cũng sẽ đem lương thực dự trữ trong nhà quyên góp cho quân đội, làm lương thực của quân đội.

Rất nhanh, thời gian một tuần lại lần nữa qua đi.

Lý Thành được như ý nguyện, bởi vì chuyện điều động quân sự, nên đã làm cho quốc lực của cả nước giảm xuống một phần.

Quốc lực giảm xuống 10 điểm!

Do tỉ lệ khấu trừ quốc lực giảm so với thọ mệnh là 10:1.

Cho nên hắn thọ mệnh cũng bị trừ 1 năm!

Tuy rằng chỉ là 1 năm thọ mệnh mà thôi, nhưng điều này cũng khiến hắn vô cùng kích động, cứ như thấy được bộ dáng sau khi mình trở về.

Chiến sự này còn chưa có bắt đầu mà đã trừ 1 năm thọ mệnh, chỉ cần chiến sự mở ra, hắn tin tưởng, lập tức thọ mệnh có thể bị khấu hết, trực tiếp trở về.

“Bệ hạ, trời đã sắp sáng, hôm nay là ngày Đông Chinh đại quân xuất chinh, bệ hạ yêu cầu đi cổ vũ các tướng sĩ.”

Ngoài tẩm điện, thanh âm Hứa Công Công sâu kín truyền đến.

Lý Thành khẽ gật đầu, lập tức đứng dậy, chuẩn bị thay quần áo.

Chuyện cổ vũ đó nhất định là phải đi.

Đợi cổ vũ xong, quân đội xuất phát, vậy hắn sắp có thể chuẩn bị quay trở về rồi.

Chiến sự a chiến sự.

Thật tuyệt vời!

Lập tức là có thể khiến hắn trở về!

Không hổ là hắn, lại có thể nghĩ ra chiêu này.

Bên ngoài Triều An Thành.

Vùng ngoại ô.

Trong một tòa quân doanh đóng quân lâm thời, thuộc về Đại Đường lá cờ màu đỏ bay múa khắp nơi.

Bên trong quân doanh, mười vạn binh lính lơ là đứng, không ít binh lính đều ngã trái ngã phải, thậm chí có chút vũ khí cũng cầm không xong.

Ở trên đài cao.

Chư Cát Vô Minh cùng Hàn Vũ thân mặc khôi giáp màu đen đứng chung một chỗ.

“Hàn tướng quân, cần phải nhanh như vậy đã xuất chinh sao? Lấy tác phong của quân mình hiện tại, chỉ sợ rất khó đạt được tiến bộ trong trận chiến.”

Chư Cát Vô Minh cau mày nói.

Hắn không chút khách khí nói.

Chỉ với tác phong hiện tại ở phía dưới, quân đội vạn người là có thể dễ dàng đánh bại.

Hàn Vũ lắc đầu, ngữ khí kiên nghị nói: “Chư Cát tể tướng, ta thấy không được để bệ hạ bị thế nhân hiểu lầm, cho nên ta không chờ được, cần phải xuất chinh ngay bây giờ, chỉ có đánh thắng, mới có thể chứng minh cho thế nhân xem, lựa chọn của bệ hạ, tuyệt đối không hề sai!”

“Còn về tác phong của quân đội? Ta nhớ rõ dọc theo đường đi, có không ít nạn trộm cướp, lấy chiến dưỡng chiến! Lấy chiến nuôi quân! Chờ tới biên cảnh Đông Di Quốc rồi, cũng không kém là mấy!”

Trong thần sắc của hắn mang theo vẻ nghiêm nghị ngạo khí, rất có phong độ của đại tướng.

Chư Cát Vô Minh nghe vậy, khẽ động dung, chăm chú nhìn hắc giáp tướng quân bên người.

Lấy chiến dưỡng chiến.

Lấy chiến nuôi quân.

Không hổ là hậu nhân của Hàn Binh Tiên.

Luận việc quân, chỉ sợ hắn căn bản không bằng thanh niên này.

“Chư Cát tể tướng, mặt hậu cần, toàn bộ giao cho ngươi.”

Hàn Vũ chắp tay đối với Chư Cát Vô Minh.

Chư Cát Vô Minh gật gật đầu, nói: “Không cần hành lễ, ngươi và ta đều dụng vì bệ hạ mà thôi.”

Hàn Vũ nhếch miệng cười, còn muốn nói cái gì đó.

Phía sau bỗng nhiên có một nhánh quân đội đi vào.

Thanh âm bén nhọn của thái giám truyền đến trước tiên.

“Bệ hạ giá lâm!”

Đối diện với Hàn Vũ và Chư Cát Vô Minh, khởi bước đi đến trước cửa quân doanh, lọt vào trong tầm mắt liền thấy được hoàng kiệu ở đỉnh đầu.

Hoàng đế Lý Thành đang từ trong kiệu bước ra.

Vũ Lâm Quân chung quanh đứng lít nha lít nhít, hộ vệ cho hoàng đế an toàn.

“Tham kiến bệ hạ!”

Hàn Vũ cùng Chư Cát Vô Minh đều thi lễ.

“Hôm nay là tới cổ vũ tam quân, lễ nghi gì đó có thể miễn.”

Lý Thành vẫy vẫy tay, nói.

“Vâng.”

Hàn Vũ và Chư Cát Vô Minh đều đáp lại.

Lý Thành cất bước đi vào trong doanh địa, lọt vào trong tầm mắt là cảnh quân đội thả lỏng hỗn loạn, sắc mặt hắn nhịn không được vui vẻ.

Trong lòng giống như ăn một viên thuốc an thần.

Được.

Quân dung hỗn loạn.

Binh lính phổ thông nắm giữ ấn soái.

Một đại tướng cũng không có.

Này quả thực…

Quả thực…

Đơn giản không cần quá hoàn mỹ!

Trăm phần trăm thất bại!

Chiến sự lần này nếu vẫn có thể thắng lợi, hắn sẽ đứng bằng hai tay chổng ngược lên giời, hơn nữa sẽ kéo toàn bộ đồ mình ăn về lại!

“Bệ hạ, quân đội…”

Hàn Vũ vừa định giải thích một phen.

Lại không nghĩ Lý Thành khoát tay, cố nén ý cười nói: “Hàn tướng quân, ngươi cái gì cũng không cần phải nói, quân đội là do ngươi chấp chưởng, tác chiến như thế nào là chuyện của ngươi, tác phong quân đội cũng là chuyện của ngươi, những việc này, tất cả đều là do ngươi phụ trách, trẫm sẽ không nhúng tay, càng sẽ không nói cái gì.”

Hàn Vũ sững sờ tại chỗ, hốc mắt nhịn không được đỏ lên, hắn không ngờ bệ hạ tín nhiệm hắn đến như vậy.

Rõ ràng đã nhìn đến khung cảnh quân đội như vậy.

Vẫn như cũ chẳng quan tâm, bảo hắn chấp chưởng!

Tín nhiệm lớn lao này…

Từ xưa tới nay, làm gì có vị nào hoàng đế sẽ làm như vậy?

Lý Thành không phát giác Hàn Vũ có suy nghĩ gì, đi đến trên đài cao, nhìn mười vạn người phía dưới, dù là đội hình lơ lỏng, nhưng thoạt nhìn cũng có áp lực rất lớn.

Đội ngũ mười vạn người, liếc mắt một cái đã nhìn không thấy cuối, đen nghìn nghịt một mảnh, biển người tấp nập.

Hứa Công Công đi theo bên người hắn, nhìn đến mười vạn người gặp mặt hoàng đế không hề có phản ứng, lập tức gân cổ lên nói: “Các ngươi còn không mau mau hành lễ! Đứng ở trước mặt các ngươi, chính là hoàng đế Đại Đường!”

Hoàng đế Đại Đường?

Binh lính một trận xôn xao, khẽ sửng sốt.

Rất nhanh chóng, có một người đi trước quỳ xuống, trong miệng hô to: “Tham kiến bệ hạ!”

Tức khắc, cứ như hiệu ứng dây chuyền, xôn xao từng đám binh lính tất cả đều quỳ xuống.

“Tham kiến bệ hạ!!!”

Mười vạn người, dù tiếng nói có không đều, nhưng vẫn rất đinh tai nhức óc.

Lý Thành không kìm được hơi hơi lui ra phía sau hai bước, hắn đưa tay úp trong hư không.

Mười vạn binh lính dừng hò hét, nhìn phía hoàng đế.

Bọn họ đương nhiên biết kế tiếp là phân đoạn gì.

Hoàng đế cổ vũ sĩ khí chứ còn gì.

Xưa nay đại quân xuất chinh đều có đãi ngộ này.

Chỉ là…

Đội ngũ như bọn họ thật sự có thể đánh thắng trận sao?

Lý Thành khẽ tiến lên hai bước, ánh mắt lập loè dị quang, chậm rãi mở miệng nói: “Các tướng sĩ, đối với lần đông chinh này, các ngươi có lòng tin hay không?”

Mười vạn binh lính ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không mở miệng.

Lý Thành xua tay nói: “Các ngươi đều có thể yên tâm nói lời thật, trẫm tha các ngươi vô tội!”

“Trẫm hỏi lại các ngươi, đối với lần đông chinh này, có lòng tin hay không?”

Mười vạn binh lính lại lần nữa liếc nhau, động tác nhất trí hô to: “Không có!”

Tinh - khí - thần của bọn họ đều được điều động, chuẩn bị nghe bệ hạ dạy bảo.

Ai ngờ đến một câu kế tiếp của Lý Thành, phong cách bất ngờ thay đổi.

Chỉ thấy hắn nói: “Không có? Không có là được rồi!”

Cái ta muốn chính là các ngươi không có lòng tin!

Lý Thành quay đầu đi, đến nhìn không hề nhìn một cái.

Lưu lại mười vạn binh lính tại chỗ hỗn độn trong gió…