“Phù.......”
Thu quyền đứng thẳng, Trần Khuynh Địch phun ra một ngụm trọc khí, sau đó nở nụ cười vui vẻ như trẻ con.
Hắn thành công! Không dùng Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công, cũng không dùng bất kỳ võ học Thuần Dương cung nào, hoàn toàn dựa vào quyền ý mình lĩnh ngộ ra, chân chính đánh bại một vị cường địch!
Cảm giác này, còn thoải mái hơn lúc trang bức trong mộ táng Võ An hầu!
Thời khắc này, Trần Khuynh Địch mới chính thức có cảm giác “A, ta quả nhiên xuyên việt đến thế giới cao võ”
Mà ngoài hắn đang nở nụ cười, những người khác hoàn toàn bị rung động. Thực lực của Long Ngạo Thiên, mọi người đều rõ như ban ngày, nhưng không ngờ trước mặt vị võ giả mới tới này, ngay cả một chiêu cũng không chống nổi! Sự tương phản mãnh liệt này cũng làm người ta cảm thấy hơi khó tin.
Chỉ có Trần Khuynh Địch và Long Ngạo Thiên bị đánh bay, mới có thể lĩnh ngộ được huyền bí trong đó.
Huyền bí chính là quyền ý của Trần Khuynh Địch.
Thiên hạ chúng sinh, bất kể võ giả hay phàm nhân, phần lớn tâm viên ý mã, bị việc vặt vãnh ràng buộc, dễ dàng bị dục vọng dụ hoặc, suy nghĩ tán loạn. Võ giả càng như vậy, võ học nhìn như rộng rãi bá đạo, trên thực tế lại là lực lượng phân tán, chiêu thức nhìn như không có sơ hở nào, trên thực tế lại sơ hở trăm chỗ.
Mà Trần Khuynh Địch thì khác, quyền ý của hắn chính là tinh khí thần hợp nhất. Đánh ra một quyền, trong lòng không có ý khác —— cương khí, huyết khí, nguyên thần toàn thân hội tụ một thể —— dù chỉ là một quyền vô cùng đơn giản, cũng là kết tinh của lực lượng, không thể ngăn cản.
So sánh đơn giản nhất, dưới lực lượng tương tự, quyền của Trần Khuynh Địch như một thanh lợi kiếm tinh cương rèn luyện trăm ngàn lần, mà Long Tượng Thiên Pháp của Long Ngạo Thiên tựa như một trang giấy tuy diện tích lớn, nhưng chỉ có một lớp mỏng manh. Lấy kiếm đâm giấy mỏng, sao có thể không rách?
Đạo lý này cũng thích hợp với tất cả những người khác, chỉ cần đối thủ không đạt đến cảnh giới tinh khí thần hợp nhất như Trần Khuynh Địch, quyền của hắn chính là không gì bất lợi. Một quyền đơn giản, cũng cần đối thủ dốc hết sức lực ngăn cản, đương nhiên trong chiến đấu cũng là làm nhiều công ít.
“Ờ, ừm, ngươi không sao chứ.....”
“Có ý tứ.”
Trong lúc Trần Khuynh Địch định đi xem Long Ngạo Thiên, Hoành Xương thái tử lại chủ động đứng ra, cản trước mặt hắn.
“Không tệ, ngươi rất không tệ, nói tên của ngươi cho cô.”
Hoành Xương thái tử cửu long quấn quanh thân, kiêu ngạo nhìn Trần Khuynh Địch. Tuy trong mắt có thêm mấy phần trịnh trọng, nhưng vẫn có cảm giác nhìn xuống.
“Ờ.”
Trần Khuynh Địch cổ quái nhìn đối phương, hắn cũng biết thân phận của vị này, chắc là nhân vật phản diện dành riêng cho Dương Xung. Chẳng qua không giống Long Ngạo Thiên, hắn vẫn rất hoan nghênh nhân vật phản diện của Dương Xung, dù sao Dương Xung trưởng thành, tốt hơn Trần Tiêm Tiêm trưởng thành nhiều lắm.
“..... Ừm, ta....”
“Ít nói nhàn thoại!”
Hoành Xương thái tử hoàn toàn không quan tâm ý tứ của Trần Khuynh Địch, trực tiếp đưa tay đấm ra một quyền!
Cửu long hộ thể, Hoành Xương thái tử vừa ra tay, lập tức lộ rõ chênh lệch với Long Ngạo Thiên. Chín con hắc long đan nhau gầm thét, trong quyền phong còn có từng trận long ngâm, khiến không ít võ giả xung quanh đầu đau muốn nứt.
Một quyền này, còn có công kích tinh thần!
“Hừ.”
Trần Khuynh Địch đưa tay, năm ngón khép lại thành quyền, quyền ý lại được ngưng tụ ra!
Ầm ầm ầm! Đất trời rung chuyển, nhất thời toàn bộ di tích cũng bắt đầu chấn động. Một luồng tinh khí hội tụ trong tứ chi bách hài của Trần Khuynh Địch, cuối cùng xông từ huyệt Bách Hội ra, hóa thành một chùm tinh khí lang yên phóng lên tận trời, mênh mông cuồn cuộn, như tạo ra một phiến thiên địa.
Mà trong nháy mắt này, kiến trúc đồng thanh —— chỗ của toàn bộ di tích —— lún xuống, dường như có một tòa núi lớn lăng không đè xuống, mang theo trọng áp mấy trăm vạn cân.
Lang yên cuồn cuộn, đổ từ trong cơ thể Trần Khuynh Địch xuống như hồng thủy. Thay thế huyết khí và cương khí, đây là tinh khí lang yên hình thành sau khi tinh khí thần của Trần Khuynh Địch hợp nhất. Giống như triêu dương sơ sinh, tuy có màu đen, nhưng mang theo nhiệt lượng nóng rực đến làm người kinh ngạc.
“...... !”
Trong lang yên, Trần Khuynh Địch chậm rãi ra quyền, mỗi khi quyền tiến lên một phần, toàn bộ di tích sẽ trầm xuống một phần, như không chịu nổi trọng lượng của một quyền này. Lực quyền chưa tới, cửu long hộ thể của Hoành Xương thái tử đã phát ra âm thanh không chịu nổi gánh nặng, trên vảy rồng cứng rắn xuất hiện từng vết nứt.
“Đến hay lắm!”
Hoành Xương thái tử hai tay kết ấn, trong mắt bỗng hiện một vệt đỏ tươi. Chín hắc long quanh thân hội tụ vào một chỗ, hóa thành một con cự long màu đen chân thực hơn, cũng to lớn hơn. Trong lúc đóng mở lân phiến, cương khí lộ ra đã không thể dùng hùng hậu để hình dung, mà hoàn toàn trở thành thực chất, có thể sánh bằng kim thiết!
Đây là một trong những át chủ bài áp đáy hòm của Hoành Xương thái tử, Hàng Thế Long Vương Chân Kinh của họ Cơ —— hoàng tộc Đại Chu. Ngưng tụ cửu long hộ thân thành long, sau đó dùng khí huyết của bản thân vẽ rồng điểm mắt, khiến nó bộc phát ra lực phá hoại viễn siêu trạng thái bình thường. Tuy có hao tổn khí huyết, nhưng nhưng uy lực tuyệt đối đáng giá!
Thiết quyền đập xuống, cự long màu đen gào thét lao về phía trước!
Song phương đụng vào nhau, như hai ngọn núi va chạm. So với Long Ngạo Thiên, tuy Hoành Xương thái tử cũng không đạt đến trạng thái tinh khí thần hợp nhất, nhưng bất kể chất lượng hay số lượng, cương khí của hắn đều viễn siêu người trước. Cho nên lực lượng của hắn tuy phân tán, nhưng dù là lực lượng phân tán, cũng vẫn cường đại!
Nếu nói cương khí của Long Ngạo Thiên chỉ là một tờ giấy mỏng, vậy cương khí của Hoành Xương thái tử chính là một tấm thuẫn gỗ.
Chẳng qua....
Cuối cùng thuẫn gỗ chỉ là thuẫn gỗ, vẫn yếu hơn lợi kiếm một bậc!
Cự long màu đen ầm vang nổ tung, thân thể khổng lồ trực tiếp vỡ nát, hóa thành cương khí tán loạn ra. Dưới khí huyết phản xung, sắc mặt của Hoành Xương thái tử đỏ bừng, suýt trực tiếp phun ra một ngụm máu, trong mắt cũng lộ vẻ khó tin, hiển nhiên rất chấn kinh.
Mà bên kia, Trần Khuynh Địch cũng thu hồi tinh khí lang yên, sắc mặt hơi tái nhợt.
Quyền ý của hắn tuy cường đại, nhưng bản thân tinh khí thần hợp nhất cũng phi thường tiêu hao tâm thần. Dù sao một người không thể tập trung suy nghĩ vào một việc trong thời gian dài, thời gian lâu dài tâm thần sẽ mỏi mệt, tuy cương khí của mình không tiêu hao, nhưng tiêu hao tinh thần lực rất lớn.
“.... Xem ra phải nghĩ biện pháp kiếm một môn bí pháp nguyên thần để tu luyện.”
Trần Khuynh Địch hít sâu một hơi, lại nhìn về phía Hoành Xương thái tử, người sau thì thần sắc âm tình bất định.
“Hừ, rất tốt, lần này là cô thất sách, không ngờ tiến bộ của ngươi to lớn như thế. Chẳng qua ngươi có thể bảo hộ điệt nữ của cô nhất thời, nhưng không bảo vệ được nàng nhất thế, lúc này cô cũng không phải trạng thái vạn toàn.... Lần sau gặp lại, sẽ không như ý ngươi!
Hoành Xương thái tử hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới những người khác, trực tiếp gọi thủ hạ của mình rời đi. Đương nhiên Trần Khuynh Địch sẽ không tận lực ngăn cản hắn.
Mà lúc này, ba người Triệu Hạo, Diệp Lương Thần, Âu Dương Phong cũng xông tới, hơi mất tự nhiên chắp tay với Trần Khuynh Địch, nói: “Ra mắt thủ tọa sư huynh.”
“Ừ, không có gì, ta chỉ đến xem mà thôi, ừm.... Các ngươi mang Long Ngạo Thiên về đi, hắn cũng không dể dàng.”
Trần Khuynh Địch khoát tay, sau đó nhìn về phía Dương Xung: “Đi mau!”
“Ừm!”
Trần Khuynh Địch chưa kịp dẫn Dương Xung rời xa di tích, bọn hắn đã bị người cản lại. Trần Khuynh Địch vốn định không nhìn đối phương, nhưng góc áo lại bị người nắm chặt, hoàn toàn không có ý buông tay. Mà bản thân hắn thì cứng đờ cả người, sau khi do dự một lát, vẫn chậm rãi quay đầu lại.
Mà sau lưng hắn, Trần Tiêm Tiêm đang phồng má lên, vẻ mặt bất mãn nhìn hắn.