Chương 1: Cầm nhầm kịch bản a

Quyển 1: Mười năm cuối cùng của cuộc đời ta

Trung Thổ đại thế giới, ngoài Thuần Dương cung —— thánh địa võ đạo, đang diễn ra một trận giao phong ngôn ngữ kịch liệt.

Trong đó, một phương là thiếu niên mặc áo xanh, ống tay áo thêu một con hoàng kim cự long, nhìn qua không quá mười sáu bảy tuổi; còn bên kia thì mặc một bộ áo vải, niên kỷ cũng lớn hơn thiếu niên một chút. Hai người giằng co, đứng phía trên lại là thiếu niên không quá mười sáu mười bảy tuổi.

“Trần Khuynh Địch! Rốt cuộc ngươi mạnh hơn ta ở chỗ nào? !”

“A a?”

Trần Khuynh Địch rất hứng thú nhìn đối phương, mà người sau thì than thở khóc lóc, tiếp tục lên án: “Ta ba tuổi tu võ, tám tuổi rèn luyện gân cốt, mười hai tuổi Sơ Khuy Môn Kính, mười lăm tuổi Tiểu Hữu Sở Thành, hai mươi tuổi Xuất Thần Nhập Hóa. Nếu ngươi có tình cảnh như ta, không có lý do mạnh hơn ta!”

Trần Khuynh Địch chớp chớp mắt: “Quả thật, với thiên phú của ngươi, cũng coi như ưu tú trong đệ tử nội môn. Tương lai cũng không phải không thể vào đệ tử chân truyền, nhưng....”

Trần Khuynh Địch lớn tiếng nói: “Ta có một ba ba tốt.”

Lời vừa nói ra, đệ tử nội môn kia lập tức đỏ bừng mặt, thở mạnh: “Ta khắc khổ tu luyện từ nhỏ, hạ luyện tam phục, đông luyện tam cửu, không biết bỏ ra bao nhiêu nỗ lực mới có tu vi và địa vị bây giờ!”

Trần Khuynh Địch nói: “Ta có một ba ba tốt.”

Đệ tử nội môn gầm thét một tiếng: “Thiên phú võ học của ta hơn người, một lòng suy nghĩ cho tông môn, mấy lần tham gia nhiệm vụ tông môn đều hoàn thành viên mãn!”

Trần Khuynh Địch nói: “Ta có một ba ba tốt.”

Đệ tử nội môn lắc lư mấy lần, sự phẫn nộ trong mắt như có thể hóa thành hỏa diễm: “Ta hòa ái dễ gần với các sư đệ, tôn kính hữu lễ với các trưởng lão, còn đoạt được khôi thủ trong trận thi đấu nhỏ hôm qua của tông môn!”

Trần Khuynh Địch bình tĩnh nói tiếp: “Ta có một ba ba tốt.”

“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi!”

Đệ tử nội môn phát run như động kinh, tay phải chỉ vào Trần Khuynh Địch, đã cà lăm.

“Tông, tông môn có một gia hỏa dựa vào lão ba trèo lên cao như ngươi, mới có thể ngày càng mục nát.....”

“Ngươi nói cái gì!” Trần Khuynh Địch lập tức vô cùng giận dữ, chỉ hoàng kim cự long trên quần áo của mình nói: “Ngươi chú ý lời nói cho ta. Ta là thủ tịch chân truyền, một đệ tử nội môn cỏn con như ngươi cũng dám khiêu chiến? Có tin ta phái ngươi đi cực bắc chi địa trấn áp Man tộc, hàng ngày gặm khoai tây không? !”

Đầu tiên, đệ tử nội môn kia bị khí thế của Trần Khuynh Địch dọa cho lui một bước, nhưng nghĩ đến mình khắc khổ nỗ lực như thế, kết quả còn không bằng một tên dựa vào lão ba, lập tức trong lòng tức giận, càng ngày càng bạo, muốn rút trường kiếm bên hông ra liều mạng với phú nhị đại lớn nhất tông môn này....

“Hừ.”

Trần Khuynh Địch nhíu mày, khí tức khổng lồ chảy từ trong thân thể ra, trực tiếp áp lên người đệ tử nội môn.

“A! Luyện Tinh Hóa Khí.... Thế mà ngươi đã là Tiên Thiên cảnh giới?”

Đệ tử nội môn bất khả tư nghị nói, võ học Hậu Thiên tứ trọng cảnh, hắn đã đạt đến cảnh giới thứ ba Xuất Thần Nhập Hóa, nhưng tu vi của Trần Khuynh Địch còn vượt xa hắn, thậm chí đã siêu việt Hậu Thiên, đạt đến Tiên Thiên tứ trọng cảnh. Cảnh giới này, cho dù trong tông môn cũng chỉ có số ít chân truyền và các trưởng lão đạt được.

“Được rồi, bản thủ tịch cũng không so đo với ngươi, đi xuống đi.”

Trần Khuynh Địch mỉm cười, sau đó mặc kệ đệ tử nội môn không cam lòng, nghênh ngang rời đi.

Sau khi vào sơn môn nhà mình, Trần Khuynh Địch thu hồi nụ cười trên mặt, vẻ mặt lạnh nhạt văn nhã.

Thân là một phần tử xuyên việt, Trần Khuynh Địch may mắn hơn đại bộ phận. Lúc tỉnh lại đã phát hiện mình trở thành thủ tịch chân truyền của một trong thập đại thế lực thiên hạ —— Thuần Dương cung, không chỉ bên trên có lão ba của mình —— Thuần Dương cung chủ, phía dưới còn có một nhóm đệ tử lớn làm trợ thủ, ngoài ra còn duy trì quan hệ tốt đẹp với tất cả trưởng lão, thiên phú của bản thân cũng làm lão cha vui vẻ, còn trẻ tuổi đã đạt đến Tiên Thiên cảnh giới.....

Có lẽ đây chính là phú nhị đại a.

Vấn đề duy nhất chính là.......

“Ôi, Khuynh Địch, chuẩn bị thế nào? Lần này ngươi đột phá đến Luyện Khí Hóa Thần chi cảnh, còn chủ động đề xuất muốn rời cung lịch luyện... Đúng rồi, nếu lần này ngươi cũng rời cung, không ngại trông nom đệ tử ngoại môn ra ngoài lần này, lúc đầu người lĩnh đội chỉ có tu vi Hậu Thiên đỉnh phong, trong tông môn cũng hơi không yên tâm.”

Một nam tử trung niên đi tới trước mặt, mặc phục sức trưởng lão Thuần Dương cung, khẽ cười nói.

“A?” Trần Khuynh Địch ngẩn ngơ, chẳng qua chợt phản ứng lại: “Lâm trưởng lão yên tâm đi, sao Khuynh Địch có thể để nghĩa phụ thất vọng, ta sẽ hỗ trợ.”

“Ha ha, cũng đúng, hài tử khi đó, bây giờ đã có tu vi này, không cần ta quan tâm rồi.” Nam tử trung niên bật cười lớn, sau đó chắp tay với Trần Khuynh Địch rồi quay người rời đi.

Mà sau khi đưa đối phương đi, Trần Khuynh Địch cũng khẽ thở dài một tiếng, lấy một quyển trục viết đầy tư liệu từ trong ngực ra, chầm chậm mở ra:

“Lạc Viêm thành, một thành nhỏ ở biên thuỳ Viêm Hán quốc —— nước thuộc hạ của Đại Càn hoàng triều, xác thực có bốn tiểu gia tộc bất nhập lưu, người mạnh nhất ở đó cũng chỉ là Hậu Thiên cảnh đỉnh phong.”

“Chắc sư huynh tìm Dương gia trong bốn gia tộc nhỏ. Trong bốn gia tộc, Dương gia cũng coi như đứng hàng trung bình; trong đệ tử của gia tộc, cũng xác thực có một vị tên là Dương Xung.”

“Quả nhiên, thật sự có người này a.”

Trần Khuynh Địch hít sâu một hơi, sau đó đưa ý thức vào trong cơ thể, rất nhanh đã thấy một khối to lớn giống bảng đen trong lớp học trước khi xuyên việt.

Trên tấm bảng dùng phấn đặc sắc viết mấy hàng chữ vàng lớn chói lọi:

Thời gian còn lại trước khi kí chủ tử vong: Mười năm

Không sai, đây chính là vấn đề duy nhất Trần Khuynh Địch gặp phải từ khi xuyên việt đến nay.

Qua mười năm nữa, hắn sẽ không còn.

“Hệ thống cái gì, lúc đầu ta còn tưởng là ngón tay vàng, không ngờ kết quả là bùa đòi mạng.....”

Trần Khuynh Địch thay đổi ánh mắt, tiếp tục nhìn xuống, bên dưới thì viết cụ thể kiểu chết của hắn: “Ba tuổi tập võ, năm tuổi Hậu Thiên, mười hai tuổi Hậu Thiên đỉnh phong, mười sáu tuổi bước vào Tiên Thiên cảnh giới, nhưng lúc mười chín tuổi gặp phải Dương Xung —— địch nhân cả đời. Ba năm sau đó, ngay trước mặt mọi người, bị Dương Xung đánh bại tại Phi Tiên nhai Thuần Dương cung, sau đó dưới sự phẫn nộ không ngừng làm khó dễ Dương Xung. Bảy năm sau, Dương Xung không ngừng mạnh lên, cuối cùng đánh giết hắn dưới Phi Tiên nhai Thuần Dương cung.”

Đây chính là cuộc đời của nhân vật, nói ngắn gọn.....

“Dương Xung này chính là nhân vật chính, đánh thế nào cũng không chết, cuối cùng còn thoáng cái quật khởi. Vì thế ta chính là trùm phản diện chuyên môn đối nghịch với nhân vật chính......”

Thân là nhân vật phản diện, chết cũng là chuyện đương nhiên.

“Hỗn đản a!”

Càng khiến Trần Khuynh Địch khó chịu chính là, địch nhân cả đời của mình, gia hỏa tên là Dương Xung kia....

Ngay ở Viêm Hán quốc.

Hơn nữa, thân phận của hắn là đích tử Dương gia —— một trong tứ đại thế gia của Lạc Viêm thành Viêm Hán quốc, cũng là nguyên nhân lần này mình đặc biệt xin xuất cung.

“.......”

Nhất định phải bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước, bây giờ mình sẽ đi ôm bắp đùi nhân vật chính!