Một âm thanh như sét đánh giữa trời quang đưa ý thức Tiểu Phàm trở về với hiện thực trong chính điện:
- A di đà phật! Bần tăng Giới Sắc xin chào thí chủ.
Tiểu Phàm giật mình cũng chỉ biết miễn cưỡng đáp lại qua loa:
- Tiểu bối Trương Tiểu Phàm xin kính chào trụ trì.
Nhìn kĩ lại vị Giới Sắc xuất hiện trước mắt này đã hoàn toàn thay đổi so với hình ảnh xấu hổ ban nãy.
Không còn vẻ mặt vô sỉ hạ lưu cùng nụ cười bỉ ổi nữa. Thay vào đó là một bộ tươi cười dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Chiếc áo cà sa cũng đã hoàn toàn được thay mới. Tiểu Phàm cũng có chút khó tin thay đổi trước mắt mình. Nếu không trực tiếp trải qua hắn còn tưởng đây là hai người hoàn toàn khác nhau.
Tiểu Phàm nhìn chằm chằm về phía Giới Sắc âm thầm cười lạnh trong lòng:
- Cái tên Giới Sắc quả nhiên phù hợp với ngươi nha! Đại ca! Diễn kĩ cấp độ này quả nhiên đáng để ta học hỏi một phen.
Nhìn thấy ánh mắt đối phương nhìn mình có chút kì quái, Giới Sắc cũng có thể lý giải được một hai thông qua truyền âm của sư đệ Giới Sát.
Bầu không khí càng lúc càng thêm ngượng ngùng không biết nói gì.
Giọng Giới Sát lạnh lẽo vang lên như một nhát dao chém tan bầu không khí:
- Tiểu Phàm ngươi biết tại sao ta mang ngươi về gặp trụ trì không ?
Nghe được câu hỏi, Tiểu Phàm cũng có chút hốt hoảng chỉ biết nói ra câu trả lời dễ nhất:
- Ta không biết! Mong được đại sư chỉ giáo.
Lúc này thấy cơ hội của mình đã đến, Giới Sắc trụ trì âm thanh hài hòa lên tiếng:
- Ta đã biết được chuyện sư đệ Giới Sát cứu ngươi một mạng trong hang núi. Sư đệ mang ngươi đến Tiểu Lôi Âm Tự chúng ta chính là hi vọng ngươi có thể báo đáp chút gì đó. Coi như ân đền oán trả.
Nói đến đây, hai huynh đệ Giới Sắc Giới Sát bắt đầu nở nụ cười bỉ ổi, đôi mắt cũng đã híp lại như hai hạt đậu nhìn về phía Tiểu Phàm.
- Ta tin rằng Tiểu Phàm thí chủ chính là một người hiểu rõ đạo lý, chắc chắn sẽ hiểu nỗi khổ tâm của chúng ta a. Chúng ta cũng chỉ mong muốn thí chủ có thể trả hết ân cứu mạng bớt đi một sợi nhân quả giữa chúng ta. Sau này cũng bớt đi một phần vướng mắc trên con đường tu hành.
Nghe đến đây, Tiểu Phàm mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo, nội tâm đang bạo nộ gào thét:
- Mẹ nó hai tên bỉ ổi. Một ca một xướng. Cái gì mà ân đền oán trả, cái gì mà bớt đi nhân quả. Cuối cùng không phải muốn hố ta đi theo các người hai cái ác ma này hay sao.
Nghĩ đến hai chữ báo đáp, nội tâm hắn bắt đầu sợ hãi. Hắn nghĩ lại những bộ phim đã xem địa cầu.
- Ta trên người không có nổi một xu một hào. Không phải hai tên này sẽ bắt ta lấy thân báo đáp đó chứ.
Nghĩ đến bên ngoài đến trăm tên hòa thượng cơ bắp cuồn cuộn, mồ hôi nhễ nhại Tiểu Phàm sau mông đột nhiên phát lạnh.
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tiểu Phàm, Giới Sắc cũng nhẹ nhàng trấn an hắn:
- Thí chủ yên tâm, chúng ta vốn là người theo phật, tuyệt sẽ không ép thí chủ làm những việc thương thiên hại lý.
Giới Sát cũng theo đó lên tiếng:
- Đúng vậy a! Ta biết trên người ngươi không có tiền, cũng không có gì giá trị, vậy thì hãy ở lại Tiểu Lôi Âm Tự làm việc 10 năm trả nợ. Sau đó ngươi sẽ được tự do.
Tiểu Phàm nghe xong cũng hơi kinh ngạc. Kinh ngạc đầu tiên chính là vì sao hắn biết trên người mình không có tiền cũng không có gì giá trị.
Nhưng kinh ngạc này nhanh chóng bị con số 10 năm đánh tan thành mây khói.
- 10 năm làm công cho lũ ác ma này. Tuổi thanh xuân của ta chẳng lẽ phải héo tàn tại nơi đây sao.
Như có thể nhìn ra lo lắng của đối phương, Giới Sắc lại tiếp tục trấn an:
- Thí chủ chỉ là cái phàm nhân chưa từng bước chân vào tu tiên nên có chút không hiểu a. Đối với người tu hành, 10 năm chẳng qua cũng chỉ là cái chớp mắt.
- Với lại chúng ta cũng sẽ không để Tiểu Phàm thí chủ phải làm không công. Tiểu Lôi Âm Tự sẽ có trách nhiệm lo ăn uống nghỉ ngơi cho thí chủ. Thậm chí nếu biểu hiện tốt chúng ta cũng không ngại dìu dắt thí chủ đặt chân vào tu tiên giới.
Vừa dứt lời, Giới Sát bên cạnh không biết từ lúc nào đã lấy ra một tờ giấy viết sẵn đặt xuống trước mặt Tiểu Phàm.
Tiểu Phàm tờ giấy lên đọc một lượt kém chút thì chửi bậy ra miệng:
- Con mẹ nó!!! Đây không phải khế ước bán thân sao.
Trong lúc hắn đang phân vân không biết giải quyết tờ giấy trước mặt ra sao. Giới Sát lại lấy ra từ trong người một hộp mực để xuống trước mặt.
- Đây là muốn ta điểm chỉ ngay cho nóng hổi hay sao!!!
Tiểu Phàm càng thêm quấn quýt.
Nhưng chỉ một cái nháy mắt sau hắn đã ấn ngón tay cái vào lọ mực rồi in lên tờ khế ước.
Bởi vì trước mặt hắn Giới Sát đã để bên hộp mực một con dao găm vẫn còn dính máu.
Trong lòng Tiểu Phàm càng thêm phẫn nộ:
- Đây là mà là báo ân à. Rõ ràng là uy hiếp trắng trợn. Đây chính là chế độ nô lệ a.
Ngón tay vừa điểm xuống tờ khế ước, trụ trì nhanh như gió trực tiếp đem thu vào trong tay áo cười lớn:
- Từ giờ khắc này trở đi, Tiểu Phàm thí chủ chính thức trở thành đệ tử tạp dịch của Tiểu Lôi Âm Tự chúng ta.
Tiểu Phàm lúc này đã hoàn toàn ngơ ngẩn cả người, trong lòng hoàn toàn lạnh buốt. Dù sao một người bình thường vừa bị ép thành tạp dịch sao có thể vui vẻ được cơ chứ.
Thời khắc này, Tiểu Phàm lại trực tiếp được mang bay thêm một lần nữa.
- Ngươi bây giờ đã trở thành tạp dịch đệ tử của chùa chúng ta. Ta sẽ giới thiệu một lượt cho ngươi nghe.
Vừa bay, Giới Sát vừa chỉ tay giải thích cặn kẽ, Tiểu Phàm cũng chỉ đành chăm chú lắng nghe:
- Công việc của đệ tử tạp dịch các ngươi chính là làm những công việc vặt như giặt rũ, nấu cơm, rửa bát, dọn dẹp, .... Nói chung toàn công việc nhẹ nhàng thôi, việc năng có các sư huynh tranh nhau làm hết rồi.
- Kia chính là phòng tắm. Kia là chỗ rửa bát. Kia là vườn rau,.......
Sau hơn nửa khắc đồng hồ, Tiểu Phàm đã hiểu rõ toàn bộ công việc mình phải làm trong 10 năm tới. Nội tâm hắn cũng đã thả lỏng ra rất nhiều. Dù sao việc phải làm cũng không có gì khó khăn chỉ cần chăm chỉ là được. Làm xong việc thì bản thân hoàn toàn tự do, muốn làm gì thì làm.
Cuối cùng Giới Sát cũng thả hắn tại nơi ở của tạp dịch đệ tử cùng với một bao đồ vật dụng cần thiết.
Dù sao theo như lời Giới Sát hòa thượng, cả chùa chỉ có mình hắn là tạp dịch đệ tử. Nên hắn cũng chẳng cố kị gì trực tiếp chọn bừa một căn phòng nhỏ vào ở.
Hôm nay coi như ngày đầu nhập môn nên Tiểu Phàm cũng chưa phải làm việc.
Mở túi đồ Giới Sát đưa lúc rời đi, bên trong cũng đã có đủ đồ dùng cần thiết cho hắn sinh hoạt cá nhân.
Tất cả mọi việc từ đầu đến giờ xảy đến cũng chỉ vỏn vẹn trong một buối sáng mà thôi. Bây giờ hắn đã hoàn toàn mệt mỏi cả về thân xác lẫn tinh thần. Vừa nằm xuống giường đã trực tiếp ngủ liền một giấc đến chiều muộn mới dậy.
Khi vừa tỉnh giấc, Tiểu Phàm đã nghe thấy tiếng động từ bên ngoài truyền đến. Mở cửa phòng đi ra ngoài hắn vô cùng ngạc nhiên:
- Căn nhà bên cạnh vậy mà xuất hiện thêm một người. Chẳng lẽ hôm nay cũng có thêm một người nữa bị bắt vào đây với mình.
Tiểu Phàm vội vàng chạy sang chào hỏi một phen.
Sau một thoáng, hai người cũng đã hoàn toàn hiểu được hoàn cảnh của nhau.
Người mới tới này tên: Đông Phương Cửu, người nhà Đông Phương thế gia. Theo lời kể của hắn Đông Phương thế gia là một gia tộc buôn bán rất có tiền. Hắn là con thứ 9, không biết vì sao sau khi ngủ một giấc liền xuất hiện trong rừng.
Kết quả thì cũng bị bạch hổ lùa đến khu đệ tử tạp dịch của Tiểu Lôi Âm Tự. Cốt truyện giống hệt cách Tiểu Phàm bị đưa đến đây.
Tên Đông Phương Cửu này trong mắt Tiểu Phàm cũng khá dễ gần. Ăn nói điềm đạm dễ nghe chứng tỏ cũng là con nhà có học. Lại thêm cơ thể mập mạp của hắn khiến Tiểu Phàm cũng 7 8 thành tin vào lai lịch mà hắn kể.
Tán gẫu nhân sinh một hồi, cuối cùng giờ ăn cơm tối cũng đến. Dù sao nhịn từ sáng đến giờ cả hai đều đã rất đói.
Hai người cũng chậm rãi cùng nhau đi đến phòng ăn, trong lòng có chút ngại ngùng xen lẫn hồi hộp. Dù sao đây cũng là lần đầu trực tiếp đối mặt với các sư huynh trong chùa.
- Không biết có Ma cũ bắt nạt ma mới không nữa. - Tiểu Phàm thở dài một hơi.
Tiểu Phàm tại địa cầu vốn chính là không nơi nương tựa từ nhỏ. Cũng có thể coi là người từng trải. Việc bắt nạt đàn em cũng chẳng có gì lạ với hắn.
Đi bên cạnh Đông Phương Cửu chẳng có chút lo lắng nào trong người. Thay vào đó chỉ là chút hồi hộp khi gặp các vị sư huynh. Và trên hết là cảm xúc thèm ăn mãnh liệt. Dù sao cơ thể của hắn tại trái đất chính được gọi là béo phì nên thèm ăn cũng không có gì lạ.
Cuối cùng cũng đến trước cửa phòng ăn. Một mùi thơm nồng nàn đến từ mĩ thực lập tức khiến ruột gan hai người Tiểu Phàm cũng sôi trào lên.
Hít một hơi thật sâu hai người cùng bước vào trong gian phòng ăn.
Lúc này bên trong cũng mới chỉ có 20 30 người. Có lẽ phần lớn vẫn đang tắm rửa thay đồ.
Nhìn thấy hai đệ tử lạ hoắc, đám người cũng đã đoán được lai lịch. Dù sao đây cũng không phải lần đầu có để tử tạp dịch gia nhập.
Có mấy vị sư huynh năng nổ trực tiếp tiến về phía hai người ân cần chào hỏi:
- Xin chào hai vị tiểu sư đệ!!!
Tiểu Phàm cùng Đông Phương Cửu cũng có hơi ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh sau đó đã đáp lễ:
- Kính chào các vị sư huynh. Hai bọn đệ mới tới mong được chỉ giáo.
Một vị sư huynh với khuôn mặt chữ điền, cao đến hơn 2 m trực tiếp vỗ bả vai hai người kéo đến một chỗ bàn ăn:
- Các sư đệ không cần khách sáo. Người một nhà, người một nhà a! Mau ngồi xuống!
Dưới thái độ quá mức thân thiện của các vị sư huynh hai người cũng đã ngồi xuống một cái bàn ăn khá lớn. Có lẽ đủ cho 10 người ngồi.
Nhìn thấy hai vị sư đệ mới đến ngồi vào bàn, rất nhiều người cũng kéo đến ngồi xung quanh bàn. Chỉ thoáng chốc đã có thêm 12 vị sư huynh chen vào bàn ngồi.
Có vị sư huynh không kịp chen vào chỉ biết đứng bên cạnh góp vui.
Một loạt câu hỏi từ các vị sư huynh khiến hai người chỉ ước mọc thêm mấy cái miệng để trả lời cho kịp.
Có vài vị sư huynh đến sau cũng đến bên cạnh góp vui như bao người.
Cứ như vậy, hai người Tiểu Phàm, Đông Phương Cửu đã hoàn toàn hòa nhập với các vị sư huynh tại Tiểu Lôi Âm Tự.
Sau cùng, hơn trăm đệ tử đã có mặt đông đủ, bữa cơm cũng chính thức bắt đầu.
Trong nhà bếp có một nhóm đệ tử hơn 10 người chính là phục vụ đồ ăn ngày hôm nay. Mỗi người mang theo một khay đồ ăn siêu to khổng lồ đặt lên chật kín cả bàn ăn.
Mỗi bàn ở đây trung bình mười người mà đồ ăn bưng lên cũng đến mấy chục cân quả thật khiến cho Tiểu Phàm mở mang tầm mắt.
- Người tu tiên năng suất cũng như mức tiêu thụ đúng là khủng khiếp thật.
(CÒN TIẾP) ( CẦU ỦNG HỘ )