Chương 2: Tiểu Lôi Âm Tự

Đột nhiên có âm thanh vang lên sau lưng khiến Tiểu Phàm sợ hãi hét lớn:

- Ahhhhhh... Có ma !!!

Theo bản năng hắn trực tiếp phi nước đại về phía cửa hang, hoàn toàn không suy xét đến bạch hổ đang một mực chờ hắn ở bên ngoài.

Cũng may ngay lúc này, một bàn tay kịp tóm lấy vạt áo hắn, kéo lại phía sau.

- Đạo hữu hiểu nhầm rồi, ta không phải là ma. Ta là một người tốt đó nha! - Âm thanh tà dị lại một lần nữa vang lên sau lưng Tiểu Phàm khiến hắn rét lạnh sống lưng.

Lấy hết can đảm từ khi xuất sinh đến nay, Tiểu Phàm chậm rãi quay đầu lại phía sau.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, toàn bộ sợ hãi trong lòng hắn hoàn toàn tan biến.

Trước mặt hắn cũng không phải ma mà là một vị thanh niên tuổi chừng 25 dáng người mảnh khảnh, mặt mũi khôi ngô. Đặc biệt nhất trên người đối phương chính là cái đầu trọc bóng loáng. Tựa như có thể sử dụng làm gương soi được.

- Vị đại ca này là hòa thượng ? - Tiểu Phàm có chút hiếu kì hỏi thăm.

Vị thanh niên vẻ mặt mỉm cười nhưng âm thanh lại lạnh lẽo đến đáng sợ:

- Đạo hữu nói không sai, ta chính là hòa thượng.

Tiểu Phàm nuốt một ngụm nước bọt cũng cố tươi cười đáp lại:

- Hân hạnh được gặp mặt, hân hạnh được gặp mặt!

- Ta nhìn thấy đạo hữu đang gặp phải kiếp nạn sinh tử. Không biết có cần bần đạo giúp đỡ một tay hay không.

Tiểu Phàm nghe được lời nói mặc dù có chút lạnh lẽo của hòa thượng trước mắt nhưng khiến trong lòng hắn trực tiếp nở hoa. Hắn xúc động đến hai dòng lệ nóng đã lăn dài trên má:

- Ta quả nhiên nhìn không sai mà! Đại sư quả nhiên phúc đức tề thiên, lòng mang chí lớn cứu vớt thương sinh, là người trượng nghĩa. Xin ngài hãy cứu vớt ta khỏi con hổ tinh ngoài kia.

- Công đức của ngài ta xin ghi tạc trong lòng, suốt đời không quên.

Vị hòa thượng vẫn mang theo một mặt mỉm cười, khẽ gật đầu:

- Nếu đạo hữu đã cầu giúp đỡ, ta cũng không ngại ra tay.

Tiểu Phàm nhìn cảnh tượng trước mắt trực tiếp bạo nổ trong đầu. Kém chút nữa hai tròng mắt cũng rớt ra ngoài.

Chỉ thấy vị đại sư khẽ giơ tay chỉ về phía bạch hổ ngoài cửa hang. Nó lập tức nổ tung như pháo hoa. Huyết nhục lẫn lộn nhuộm đỏ cả một vùng đất trước phía cửa hang. Một mùi tanh tưởi máu tươi dần tràn vào trong hang động khiến Tiểu Phàm có chút buồn nôn.

Trong đầu hắn lúc này lặp đi lặp lại hình ảnh vị hòa thượng trước mắt một chỉ lập tức khiến bạch hổ nổ tung, trong miệng cũng không ngừng lẩm bẩm:

- Quá ngưu bức a. Tu tiên quá ngưu bức a.

Khi lấy lại sự tỉnh táo, Tiểu Phàm mới giật mình kinh hãi.

Chẳng biết từ nào bản thân đã bị vị hòa thượng nắm lấy lưng áo kéo theo bay lơ lửng trên bầu trời. Hắn sợ hãi nhìn lên vị hòa thượng bên trên run giọng hỏi:

- Đại sư đang đem ta đi đâu vậy? Có thể bay thấp chút không, ta sợ bộ quần áo này không đủ chắc chắn khi rơi xuống sẽ mất mạng đó.

- Ta chính là đem người về nơi ở của bọn ta. Dù sao cũng có câu: Tiễn phật tiễn đến tây thiên mà.

Theo lời nói, vị hòa thượng nụ cười dần trở nên có chút bỉ ổi.

Tiểu Phàm nhìn thấy cũng cảm thấy có chút không ổn. Nhưng nhiều hơn hết trong lòng hắn đang vô cùng phẫn nộ:

- Mẹ nó! Ngươi bay cao như vậy lại chỉ nắm lấy chút vải trên lưng áo ta. Không may rách mất thì chính là: Tiễn người tiễn đến tây thiên đó!!!

Sau tầm nửa canh giờ cuối cùng chuyến bay kinh dị của Tiểu Phàm cũng kết thúc.

Cũng may hắn vốn không có bệnh sợ độ cao nên chỉ mất nửa khắc đã có thể bình ổn trở lại.

Vị hòa thượng nụ cười lại càng trở nên bỉ ổi hơn bao giờ:

- Chào mừng đến với Tiểu Lôi Âm Tự !!!

Tiểu Phàm một mặt mộng bức nhìn về ngôi chùa trước mắt.

Trước mắt hắn không phải cảnh vật nguy nga hoành tráng mà chỉ đơn thuần là một ngôi chùa cũ nát giống như đã bỏ hoang rất lâu.

Thứ nổi bật duy nhất chính là tấm biến bóng loáng như được dát vàng ghi 4 chữ lớn: Tiểu Lôi Âm Tự. Hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh cũ nát nơi đây.

Đột nhiên Tiểu Phàm mới giật nảy mình nhớ về bộ phim Tây Du Kí đã xem ở địa cầu:

- Tiểu Lôi Âm Tự không phải nơi yêu quái giả trang hòng lừa gạt Đường Tăng sao. Vốn chính là hang hùm miệng cọp.

- Đạo hữu mời vào.

Vị hòa thượng trực tiếp nắm lấy cổ áo Tiểu Phàm bay thẳng qua cổng chùa vào đến giữa sân.

Tiểu Phàm cũng có chút mộng bức kèm bực bội:

- Có cổng vào tại sao không đi lại phải bay qua mới chịu ?! Tại sao bay vào còn phải xách theo ta như vậy ?! Tu tiên thì hay lắm sao, biết bay thì hay lắm sao.

Hạ cánh tại sân chính của Tiểu Lôi Âm Tự, Tiểu Phàm lúc này đã hoàn toàn kinh hãi. Suýt chút nữa quai hàm cũng rớt đến mặt đất.

Cảnh tượng trước mắt cũng quá đỗi dọa người.

Trong sân lúc này, có đến hơn trăm tên hòa thượng đầu trọc, mặc áo cà sa chéo vai hở một nửa thân trên chia thành từng nhóm đang chăm chỉ tập luyện.

Có nhóm người thì đang xếp hàng múa quyền đều tăm tắp như biểu diễn trên ti vi.

Có nhóm khác thì đang kéo xà, chống đẩy, nâng tảng đá nặng đến mấy trăm cân squad vô cùng dọa người.

Đặc biệt một nhóm người khiến thế giới quan của Tiểu Phàm kém chút sụp đổ.

Nhóm này tập riêng ở một góc sân. Thứ bọn họ tập luyện chính là đủ các loại vũ khí trên đời. Có người dùng đao, có người dùng kiếm, có người dùng phi tiêu, có người còn dùng cả độc dược.

- Mẹ nó! Đây còn là hòa thượng sao? Hòa thượng không phải nên tập gậy gỗ, gánh nước, ngồi thiền tụng kinh sao? Sao đến cả ám khí độc dược cũng sử dụng như vậy.

Vị hòa thượng một mực đứng bên cạnh theo dõi vẻ mặt kinh hãi của Tiểu Phàm cuối cùng cũng lên tiếng:

- Đạo hữu mời theo ta đi gặp trụ trì của chùa chúng ta.

Vừa dứt lời Tiểu Phàm lại bị mang bay đến chính điện ở phía sau sân.

Dù sao cũng là lần thứ ba bị mang bay, Tiểu Phàm cũng chẳng còn gì kinh ngạc nữa.

Nhìn thấy chính điện trong lời nói hòa thượng khiến Tiểu Phàm cũng có phần thất vọng. Nói là chính điện thật ra cũng chỉ là một gian nhà cũ nát chỉ là có chút hơi lớn mà thôi. Bên trong có bày trí vài bức tượng phật. Giữa gian nhà là một bồ đoàn cũng có phần cũ nát, bên trên là một vị hòa thượng đang ngồi tĩnh tọa. Có lẽ đây chính là trụ trì.

Theo sự dẫn dắt của hòa thượng, hai người Tiểu Phàm dần đi đến trước mặt trụ trì.

Vị hòa thượng bên cạnh trực tiếp cúi đầu chắp tay hành lễ trước trụ trì.

- Tiểu tăng Giới Sát bái kiến trụ trì.

Tiểu Phàm trong lòng khẽ kinh hô:

- Thì ra vị hòa thượng đã cứu mình gọi là Giới Sát. Nghe cũng có chút kì quái.

Nhưng lúc này Tiểu Phàm rốt cuộc đã nhận ra điều bất thường.

- Hòa thượng không phải nên chắp hai lòng bàn tay vào nhau sao. Vị Giới Sát này sao lại một tay nắm một tay chắp như các hảo hán trong võ lâm thế này.

Nhìn thấy ánh mắt bất thường của Tiểu Phàm, Giới Sát cũng nhận ra điểm không đúng.

Một mặt cười rạng rỡ nhìn về phía Tiểu Phàm:

- Chắc hẳn ngươi đang thắc mắc về tay của phải không. Thật ra khi nãy xách ngươi bay hơi lâu tay có chút tê dại không chắp lại được nên đành hành lễ như vậy.

- Dù sao quan trọng là cái tâm phải không trụ trì.

Giới Sắc một mặt nhìn về phía trụ trì như muốn cầu một bậc thang để đi xuống.

Vị trụ trì lúc này cũng khẽ gật đầu. Hai mắt vẫn nhắm nghiền chậm rãi mở miệng:

- Đúng vậy!

Tiểu Phàm cũng không nghĩ nhiều nhưng tiếp theo khiến hắn trợn mắt hốc mồm, một lần nữa thế giới quan sụp đổ:

Trụ trì lại tiếp tục mở miệng:

- Đúng vậy a! Đúng vậy a! Của thí chủ quả nhiên không được LỚN nhưng hình dáng không tồi. Ta chính là thích không lớn như vậy a.

Nói đến đây, trụ trì cười hắc hắc, khuôn mặt hiện rõ vẻ bỉ ổi. Từ miệng một dòng nước miếng như thác lũ cũng dần chảy xuống ướt cả chiếc áo cà sa. Miệng liên tục lẩm bẩm:

- Nhìn qua tưởng không lớn, nhưng lại lớn không tưởng a! Mau cho ta nếm thử của thí chủ đi nào!

Nghe đến đây, Tiểu Phàm đã hoàn toàn sụp đổ kèm tuyệt vọng:

- Mẹ nó! Ta lần này lọt vào ổ kiến lửa thật rồi. Lại còn là ổ kiến lửa có tập gym nữa chứ, kiến chúa thì là một tên háo sắc.

Sâu bên trong tâm hồn yếu đuối của hắn nước mắt đã thành biển rộng.

Một bên khác, Giới Sát đã hoàn toàn sôi máu lên, trực tiếp đem một đạo tinh thần lực đâm thẳng vào thức hải của trụ trì mang theo một đoạn lời nhắn:

- Tên ngu này mau thức dậy cho lão tử. Ngươi rốt cuộc háo sắc đến mức độ nào vậy !!!!

Trụ trì cũng mơ màng tỉnh dậy. Khi hoàn toàn tỉnh táo hắn vội vào lau khóe miệng cùng cấp tốc thay đổi một bộ áo cà sa khác.

Bên cạnh Tiểu Phàm hoàn toàn không để những thứ đó vào mắt. Bởi vì trong đầu hắn thanh âm hệ thống lại vang lên:

- Chúc mừng kí chủ lần đầu tiếp xúc qua tinh thần lực. Nhận được thành tựu mở khóa thuộc tính: Tinh Thần Lực.

- Trong bảng thông tin của hệ thống lúc này cũng đã xuất hiện thêm một dòng Tinh Thần Lực bên dưới dòng Tu Vi.

- Tinh Thần Lực: 0

- Ting! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Chạm chán tinh thần lực.

- Chi tiết:

- Lần đầu tiên trong đời ép được một tu sĩ phải sử dụng tinh thần lực trước mặt mình.

- Phần thưởng: +10 điểm tinh thần lực.

Trong bảng thông tin lúc này chỉ số Tinh Thần Lực cũng đã thay đổi thành 10.

Tiểu Phàm một mặt đầy ngớ ngẩn không hiểu chuyện gì xảy ra.

- Hệ thống thông báo! Với trí tuệ của kí chủ cũng không thể hiểu được chuyện vừa xảy ra đâu nên đừng cố suy nghĩ làm gì cho lãng phí tuổi trẻ.

Tiểu Phàm cũng dần tỉnh táo lại hỏi thăm hệ thống:

- Được ta nghe ngươi không nghĩ nữa. Vậy ngươi mau nói ta biết tinh thần lực là cái gì đi.

Âm thanh máy móc vang lên:

- Thưa kí chủ đáng thương! Tinh thần lực theo cấp độ hiện tại của hệ thống cùng tư duy có hạn của kí chủ có thể đơn giản khái quát chính là khả năng ngoại cảm mà ngài xem trên ti vi ở kiếp trước.

- Woww! Vậy cũng quá ngưu bức rồi đi. - Tiểu Phàm vô cùng phấn khích.

- Kí chủ bớt ảo tưởng! Tinh thần lực quả thật rất ngưu bức. Nhưng với 10 điểm hiện tại của kí chủ cũng chỉ dừng ở mức phàm nhân sơ sinh ở tu tiên giới mà thôi.

Dòng thuộc tính cũng có chút thay đổi:

- Tinh Thần Lực: 10 ( Đáy xã hội )

Tiểu Phàm sôi máu nhưng cũng chẳng biết làm sao được hệ thống. Muốn đánh cũng không được, nói lý cũng không lại. Hắn chỉ đành nuốt ngược cục tức vào trong bụng.

( CÒN TIẾP )

( CẦU ỦNG HỘ )