Bạch Hổ thành là thành thị gần nhất với thành Gia Định nhưng đến đó Minh Vũ phải mất 7 ngày đường đi bộ. Diện tích Bạch Hổ vô cùng rộng lớn, nhà cửa phố xá cũng xa hoa hơn, dân cư đông đúc cả triệu người. Mình Vũ tiến vào thành nhìn thấy cơ hồ là các phương tiện giao thông kỳ lạ, hình dáng cấu tạo chiếc xe như mấy con thú vật, chạy bằng bốn bánh. Trên lưng mỗi con vật cõng cái hộp kính, bên trong hộp kính chứa ghế ngồi với bộ phận điều khiển xe. Những chiếc xe này gọi là "xe thú." Trên bầu trời thì có những chiếc phi toa bay lượn, phi toa rất giống trực thăng nhưng không có cánh quạt, thay vào đó, hai bên thân bốn cái cánh rất giống loài chuồn chuồn.
"Bạch Hổ học viện thẳng tiến!" Minh Vũ vào trong thành đi qua các dãy phố, mua các thứ chuẩn bị nhập học. Sau đó hắn hướng tới trước cổng trường Bạch Hổ.
Bạch Hổ học viện, phòng tiếp nhận thông tin hôm nay đông nghẹt người. Toàn bộ đều là ấu linh giả, độ tuổi khoảng mười, mười một tuổi. Có số phụ huynh mang theo con của mình nhập học, nhưng họ đều bị cho ở ngoài cổng, không thể vào trường.
"Người tiếp theo!" m thanh giám thị hô vang.
Minh Vũ cùng lúc đó đi vào. Bên trong có bốn người chia ra hai bàn cách khá xa nhau, bên kìa hai tên giám thị đang ghi chép hồ sơ cho một tên tân sinh.
"Đưa ta bộ hồ sơ!" Nhìn thông tin hồ sơ tên giám thị kinh hãi, hắn quay qua tên giám thị bên cạnh nói gì đó sau đó chạy đi. Lát sau chạy đến cùng tên giám thị lúc nãy, bên cạnh có thêm một lão già. Nhìn lão già kia Minh Vũ cảm thấy lão không được thân thiện cho lắm.
Tên này chính phó viện trưởng học viện Bạch Hổ. Lão già cao 1m6, khuôn mặt góc cạnh sắc nhọn, dáng đi rón rén như sợ có bình hoa rơi trên đầu. Hôm nay lão mặc bộ trường bào màu xanh ngắn tay trên ngực có đồ án mặt hổ màu trắng.
"Tiểu tử nào tên Vũ Minh Vũ?" Lão ánh mắt khinh thường nhìn mọi người.
"Chào ngài! Ta Vũ Minh Vũ sống tại thôn Đồng Tang ngoại thành Gia Định."
Lão già phó viện trưởng nhăn mặt lại, ánh mắt sắc như chim ưng nhìn Minh Vũ. "Haizz, cái tên nghèo kiết xác. Mi có tiền đăng nhập học viện?"
Nghe lão kia nói chuyện Minh Vũ sững sờ, đúng thật mình không có tiền. Nhưng trên Tinh Võng đâu có nói đến chuyện tiền bạc. Minh Vũ định cãi lại, nhưng nhìn đằng sau lão, thấy tên Lâm Tuấn.
Thực ra cái chuyện này là do tên Tuấn giật dây, hắn nhằm vào một số điểm yếu của lão phó viện trưởng này, để điều khiển lão.
Vốn căm thù Minh Vũ, lúc trước vì có Mạc gia nên hắn không giết được Minh Vũ, khi Mạc gia rời thành thì không tìm thấy người. Bây giờ hắn phải đến Bạch Hổ thành để học hỏi, vậy nên quyền hạn sẽ là không có, hắn chỉ có thể lợi dụng lão phó viện trưởng này, đang sắp hết thọ nguyên mà không thể đột phá, hắn cho lão viên Cải Hoàn đan, giá tăng tuổi thọ, nhờ lão gạch tên Minh Vũ, không cho vào học viện.
Chỉ cần Minh Vũ không đăng nhập được học viện, thì con đường tiến lên linh giả sau này sẽ hẹp đi, như thế hắn chờ cơ hội giết Minh Vũ sẽ không khó khăn. Còn để Minh Vũ tiến nhập học viện, sẽ được học viện bảo hộ, được có tài nguyên tu luyện. Vậy hắn muốn giết, rất khó.
"Được! ta hôm nay rời đi, ba năm sau lứa tuổi tân sinh hôm nay tốt nghiệp. Ta lúc đó đến đập nát mẹ cái mông bọn nó." Thấu hiểu phần nào âm mưu của Lâm Tuấn, Minh Vũ đi ra khỏi học viện, hắn muốn sư phụ mình dạy, còn hơn đi theo mấy cái lão sư rách kia.
Hắn nói: "Sư phụ! Bảo ngài dạy ta tu luyện. Cực khổ ta chịu được, giúp ta báo thù."
Lão Cát Ly âm thanh vọng ra từ Thứ Nguyên Thế Giới nói: "Được! Dù sao mi cũng là độ đệ ta. Aizzz! Ta muốn mi đăng nhập học viện, chỉ vì ta thiếu tài nguyên cho mi bồi bổ mà thôi."
Minh Vũ nghe xong liền chửi thầm "A thì ra là quỷ nghèo, hèn chi muốn tìm học viện nhập học mà không dạy mình. Cả cái đồ chơi Thứ Nguyên Thế Giới rộng lớn đẹp đẽ, thế mà giống cái hộp rỗng ý chang. Bái nhầm cmn thầy rồi." Ai oán nổi lên trong lòng, nhưng đành bỏ qua đi mua đồ đạc sống qua ngày. Lúc trước, mua sắm đồ tân sinh giờ như vứt đi, nghèo lại càng nghèo.
Ngoại thành Bạch hổ, khu rừng phía đông, vốn là nơi ở của dã thú. Nơi đây cỏ mọc như thảm, cây cao ngợp mắt, không khí trong lành, rất thích hợp tu luyện. Tại bãi đất hoang nằm sâu trong rừng có hai bóng người. Lão già Cát Ly thoát ly Thứ Nguyên Thế Giới, nhưng vẫn để nó lơ lửng trên đầu.
Minh Vũ nhìn thấy sư phụ mình treo cái nhẫn trên đầu, mà tò mò thân thế của lão. "Sư phụ! Sao ngài biết ta linh hồn của thế giới khác? Du hành giả là gì?"
Lão Cát Ly đang ngồi vận công liền quay sang nhìn tên đồ đệ, sắc mặt lộ rõ ai oán nói: "Bây giờ mi mới hỏi sao? Ta nói cho mi biết, mỗi cái hành tinh có sự sống, dù có tu luyện được hay không, đều có giới luật. Ví như hành tinh dùng Ma Pháp, Linh Lực hay Huyền Lực tu luyện. Cường giả Thượng cấp đỉnh phong ở đây, dùng tàu vũ trụ bay qua hành tinh Huyền Lực, sẽ bị hành tinh đó cưỡng đoạt thành người bình thường. Đó là giới luật, vì năng lượng mỗi hành tinh phải bảo toàn. Giả sử không có giới luật. Cực hạn Huyền Cấp bên kia quá đây gây loạn rồi chết, Huyền lực hắn trả lại thiên địa này xung đột với linh lực ở đây. Thì hành tinh này sẽ sụp đổ hủy diệt."
"Du hành dã tu luyện, là thoát khỏi quy tắc này. Linh hồn mi cũng là một loại du hành dã."
Minh Vũ hỏi: "Cần làm như vậy làm gì, Thượng Cấp chả phải bất tử hay sao? Phương pháp du hành như thế nào? Được lợi gì khi hoàn thành?"
Lão Trần Cát Ly nói: "Cho dù đỉnh cấp Thượng cũng sống lâu hơn so với bậc khác chứ không bất tử. Du hành giả là, ở hành tinh này chúng ta tu luyện đến Cực hạn, rồi dùng phương pháp chạy qua hành tinh khác, mà không phải dùng tàu vũ trụ. Ngẫu nhiên có hai loại khi ta xuyên không. Loại 1, chúng ta trẻ lại bằng độ tuổi tu luyện, loại 2, là con nhà nào đó lớn lên rồi tu luyện. Thông hành qua thế giới khác, mọi năng lực trước kia đều mất đi và để lại một tích lũy, tích lũy đủ nhiều là hoàn thành. Phương pháp này cực khó nhưng khi hoàn thành, sẽ trở thành vũ trụ đỉnh cấp, phá bỏ mọi luật lệ."
Khá kinh ngạc khi nghe mấy cái này, Minh Vũ hắn lại hỏi: "Vậy có Thần Giới không sư phụ?" Rồi hắn ấm úng hỏi tiếp: "Cái Thứ Nguyên Thế Giới này sao giống hộp rỗng thế?"
Lão Cát Ly nghe xong, trong thâm tâm thật muốn cho hắn một đạp. Lão chưa thấy tên nào đầu heo như tên này. Đã vậy còn hỏi lắm, hỏi nhiều với thêm hỏi đau. Có khi nào mình nhận nhầm học không. Lão suy nghĩ xong vẫn trả lời: "Thật có Thần Giới. Mỗi người tu luyện vượt qua Cực hạn của các hành tinh liền tới. Nhưng ở Lam Tinh vi diện này chỉ cần đạt Thần cấp là có thể bay đến Thần Giới được, cũng vì nó là Thần Giới sơ cua. Mà ở Thần Giới thật sự không khác ở tù là bao. Bởi vì giới luật ở đó áp chế họ mạnh mẻ, muốn rời đi là không thể."
"Có vấn đề nữa là người hành tinh này, sáng tạo sự sống trên hành tinh khác, hay hai hành tinh tương đồng lực lượng với nhau, chúng sẽ không sinh ra áp chế."
Nói xong khuôn mặt lão có phần trầm luân, bị ai nhìn cái mảnh đất Thứ Nguyên Thế Giới nói tiếp: "Còn Thứ Nguyên Thế Giới đây là một phần tư hành tinh đầu tiên của ta."
"Thứ Nguyên Thế Giới vốn là một hành tinh. Con người ở đó phát triển khoa học công nghệ rất mạnh, nhưng vì đó, họ đã hi sinh đi sinh thái của hành tinh mình. Dần dần hành tinh đi đến sụp đổ hủy diệt. Đương thời ta sống ở đó, vốn là một siêu đại cường giả, lúc hành tinh của ta dần mất đi sự sống và sắp hủy diệt. Hành tinh ta đã mất đi sinh thái, thì không thể sáng tạo sự sống ở hành tinh khác được. Có người muốn di dân, nhưng ta nào chịu."
"Lúc đấy ta phát động chiến tranh, ý định bắt toàn bộ nhân loại bình thường, biến hành tinh của mình thành Hắc Ám tinh cầu. Hắc Ám hành tinh có khả năng thôn phệ sự sống hành tinh khác, duy trì sự sống bản thân. Chiến tranh ta khởi xướng ra, đương nhiên sẽ có người đồng ý, có người phản đối. Nhưng lúc ấy ai có thể cản lại. Số người chết trong trận chiến của đó nhiều vô số kể, năng lượng bọn họ trả lại hành tinh khiến nó phát nổ. Duy chỉ có ta còn sống sót."
"Sau nhiều năm trôi nổi trong vũ trụ cùng với mảnh hành tinh còn lại, ta đã nhận ra sai lầm của bản thân. Lúc ấy có một vị du hành thành công đi ngang qua, cứu ta. Niêm phong mảnh hành tinh vào giới nhẫn, dạy ta cách đi du hành. Và điều đầu tiên ta muốn làm khi du hành thành công, là khôi phục sự sống của hành tinh mình."
Lão kể chuyện đời mình xong, lão nói: "Thôi mi đi chuẩn bị đồ, mấy ngày sau ta cho mi thành cường giả