Minh Vũ chạy đến bên ba tên Anh, Kiệt, Bảo muốn hỏi cái rễ gì vậy. Nhưng hắn thấy ba tên đều có ánh mắt âm trầm lạnh lẽo nên thôi.
Ầm ầm! Rắc rắc!
Đúng lúc này âm thanh cái kèn vỡ ra. Phần đầu cái kén xuất hiện các khe nứt ánh sáng, rồi nó lan ra đốt thứ hai, đốt thứ ba. Đến đốt thứ ba thì ánh sáng biến mất.
Từ trong võ kén chui ra cái chân lông lá như chân nhện xé toạc phần đầu. Bên trong, một khuôn mặt người chui ra. Cái mặt to rộng 12m.
Nói đúng hơn là, từ trong chui một cái đầu giống con sâu. Nhưng đầu sâu này có tám cái chân như chân nhện, in trên đầu là khuôn mặt có mắt mũi miệng như mặt người. Cái mặt sâu nở ra được cái đầu liền cất tiếng nói: "He lô các chú!"
Đầu sâu sau khi nói liền hít lấy hít để lượng không khí, như người vừa thoát khỏi chết ngạt. Hít xong đầu sâu liền nói tiêp: "Thật là lâu mới thấy mặt trời. Á đù giờ tối rồi sao?" Đầu sâu thất vọng vì không thấy mặt trời, liền ra sức hét u oán: "Đất mẹ! Ngài giam ta bao nhiêu năm rồi, giờ đến lượt ta trả thù a."
Dưới đất có một tên Linh Vương nhìn cái đầu sâu mặt người, hăn không biết chuyện gì liền chửi: "Đầu sâu. Mày sủa con củ cạc gì vậy?"
Đầu sâu định chửi trời, mà nghe tên Linh Vương nói, nó liền quay mặt sâu người của mình xuống nói: "Aizzz! Dám cản bố mi sủa. Chắc mi uống nhầm thuốc chuột!" Nói xong, đầu sâu đưa cái chân nhện của mình chọc vào không khí.
Liền đó có một mũi giáo như chân nhện hư ảo, đâm xuống tên Linh Vương. Tên Linh Vương cầm kiếm ra cản, nhưng trong tích tắc tên đó liền nát bấy cả cơ thể. Đâm xong con sâu tiếp tục nói: "Con người! Chúng là sinh vật hạ đẳng. Đất mẹ ngài cần gì bảo vệ chúng?"
Con sâu nhìn vào đám người như nhìn sâu kiến, nó cũng buồn ra tay với họ. Rồi nó dãy dụa cố làm thân thể mình thoát kén.
Đúng lúc này Minh Vũ nói: "Chu choa mạ ơi! Sâu gì xấu cha ơi mạ hỡi."
Tất cả nhóm người đều nhìn Minh Vũ. Thật cái tên điên này lại đi chọc sâu, không thấy tên Linh Vương là cái giá sao.
Tức thì con sâu đâm cái chân của mình xuống Minh Vũ. Hắn liền công mông bỏ chạy.
Mũi giáo nhện đâm trúng mặt đất, làm mặt đất chấn động nứt toác.
Minh Vũ chạy xa liền cởi quần ra vỗ mông đen đét nói :"Sâu ngu! Ai đứng một chỗ cho mi đâm?"
Mặt sâu bốc khói, sau đó nó thổi một luồng hơi chấn động vào không khí. Tức thì không khí nổ ra các tia sét, lan xuống Minh Vũ.
Các tia sét lan xuống như mưa, nhưng Minh Vũ né hết. Mặt đất giờ hoang tàn chỉ còn bóng người vỗ mông. Con sâu thấy thế liền nói: "Mụ nội mi. Đứng lại tao coi!" Nó giết mãi mà không chết con kiến Linh Tá 8.
Minh Vũ thì vỗ mông đáp: "Chỉ có cái loại óc sâu mới đứng lại!"
Con sâu nghe mà không đáp trả. Nó đưa mấy cái chân của mình lên trời rồi giáng xuống.
Ầm ầm! Rầm!
Trong không khí nổ vang tiếng động lớn. Một cỗ kình lực đè xuống tất cả mọi người, nó làm mặt đất nứt toác vỡ vụn, gió thổi mù mịt, cây cối đỗ ngã. Còn Minh Vũ bị cỗ kình lực chấn bay.
Bay xa một đoạn thì Minh Vũ đập vào cây rỗi ngã xuống đất. Hắn bò dậy nghĩ, con sâu đã là Thú Tôn cấp 1. Thế mà bọn người kia còn trơ mặt nhìn, để nó phá kén lên đủ cấp thì bí cảnh này còn gì. Mấy cái người hay thú bị nó giết, rồi hút não tủy là để nó biết thông tin bên ngoài đi.
Lát sau Minh Vũ lại chạy vào trung tâm bí cảnh, hắn thấy trước mặt là cuộc hỗn chiến giữa đám người và sâu.
Trong đám hỗn chiến thì có mấy tên đã chết, còn lại ai nấy đều mang giáp, lấy vũ khí mình chém vào thân kén sâu.
Minh Vũ thấy Hồng Y ở một góc, nàng chỉ cố gia cố lớp linh lực quanh cơ thể mình, để bảo vệ khỏi các làn sóng xung kích của con sâu.
Còn Lam Linh thì nổi trôi trong không trung, quanh có thể nàng có tám cái roi bạc hư ảo như súc tu. Trong tay nàng cầm thêm cái roi nữa. Dưới đất chỗ nàng mọc ra vô số dây roi, chúng mọc nhanh lan đến thân cái kén cố phá hủy nó.
Tay Lam Linh liên tục quất roi vào thân cái kén, mỗi cái quất chỉ làm nó xước một tý.
Tiểu Ly rất đáng chú ý trong đám. Sau lưng nàng bây giờ là thân ảnh con hồ ly trắng, có chín cái đuôi. Nàng vừa múa vừa vẫy đuôi của mình vào thân kén sâu. Tức thì nơi đó có các vết cắt lướt qua.
Lão Cát Ly trong hộp rỗng nhắc: "Mi thây sự lợi hai của hai nàng chưa? Còn Hồng Y chưa thể xuất lực bây giờ."
Minh Vũ co quắp cơ mặt, hắn giờ bị so sánh với mấy nàng, thật không vui chút nào. Minh Vũ lại nhìn qua mấy tên rựa.
Tên Lê Đức Anh thì đã hóa Tinh Hống Đại Nộ của hắn. Con tinh tinh nó đẹp hơn trước rất nhiều, có đầy đủ màu sắc trông y như thật.
Tên Anh đấm quyền vào không khí, nơi đó liên nổ ra các tia chớp tím vàng lan đến chỗ kén sâu. Rồi tay phải con tinh tinh chém ra một đao lưỡi liềm vào mặt sâu.
Tên Tuấn Kiệt thì cơ thể trông như một khối thạch trong suốt, nó có đủ màu như cầu vồng chớp lên chớp xuống. Rồi hắn vác thanh trường đao dài 3m của mình chạy vào góc kén sâu, chém lia lịa.
Có lúc mấy cái rễ của kén sâu đánh vào tên Kiệt nhưng nó lại xuyên qua thân thể hắn. Minh Vũ nhìn cây đao của hắn biết là Thần Bảo nó rồi.
Đúng lúc này Thanh Thanh rung lên, ý bảo ngài thả ta ra. Để ta quá cắn nó một miếng. Minh Vũ đen thui mặt mày.
Tên Gia Bảo, hắn cầm nguyên cây Thiên Mệnh kiếm cấp độ Thượng Bảo của mình, chém vào thân sâu như chém bùn. Các đạo vết thương do kiếm gây ra, sâu hoẵm. Thanh Thanh lại bảo để ta cắn nó.
Còn con sâu ở trên thân cây, nó đôi lúc thổi ra các luồng lôi điện xuống đám người, đôi lúc lại phun hàng loạt chiếc đinh bằng linh lực sắc nhọn. Lại có lúc nó tụ nguồn năng lượng lớn từ miệng, rồi phóng xuống như laze.
Minh Vũ nghĩ, giờ mà còn Thánh Bom thì mình thả vào con sâu kia, bốn năm quả thì nó chỉ có bốc mộ. Tiếc là hết rồi, với mấy tên rựa cũng dùng hết nốt.
Nhưng lúc này con sâu làm cái việc khiến Minh Vũ hú hồn suy nghĩ lại.
"Ha ha! Sướng chưa? Mà tụi bây gãi ta nãy giờ, ta thấy chưa sướng." Con sâu nói xong, nó đưa tám cái chân của mình lên trời, rồi hạ xuống. Lúc này trên bầu trời lan ra cỗ kình lực màu đỏ như máu.
Minh Vũ cảm thấy choáng váng toàn thân, trong Thứ Nguyên Thế Giới rung lên kịch liệt. Thân hắn bị đè bẹp xuống đất 3m, cả cơ thể xuýt ngất.
Minh Vũ tỉnh lại chỉ còn ba tên rựa với hắn. Các nàng kia ở xa, cũng bị chấn ngất, không rõ sống chết. Hắn liền chạy tới chỗ ba nàng đưa họ vào Thứ Nguyên Thế Giới, rồi nhìn con sâu đang cười sằng sặc. Nó đang cười thì bỗng tắt, ánh mắt nhìn xuống bốn tên dưới đất.
"Á đù, còn bốn con tép chưa chết. Các ngươi có bảo vật gì sống dai vậy?"
Thân thể con sâu đã phá được kén thứ năm, nó bây giờ đã đạt Thú Tôn đỉnh phong, các vết thương lúc trước đều đã lành lại. Con sâu nhìn bốn người như không tin vào mắt mình.
Minh Vũ nhìn con sâu không nói gì, ánh mắt hắn chứa đầy phẫn nộ, sát khí. Hắn lấy ra một con dao, sáng bóng sắc lẻm, rồi cắm vào tay, để máu chảy.
Từng dòng máu tươi chảy ra, ánh mắt Minh Vũ đỏ lên, hắn đang dùng chiêu Huyết Nộ. Chiêu này chỉ khi mất máu mới thành. Rồi hắn dang rộng sáu chiếc cánh, bay vào cái kén sâu. Ba tên rựa mở đường cho Minh Vũ.
Con sâu thấy thế liền cười nói: "Ha ha! Lũ tép uống thuốc chuột quá liều. Cho bây chết chung."
Bầu trời sau đó rực đỏ, cỗ năng lượng theo đó đè xuống. Dưới đất các sợi rễ cấp tốc chui ra, đâm tới đám người.
Lê Đức Anh hóa Tinh Hống, chỉ là thân thể Tinh Hống nhỏ hơn trước nhiều. Tên Đức Anh bay lên, đấm vào cỗ kình lực đang đè xuống. Từ vết đấm, một cái lỗ động lần dần ra, ăn mòn chiêu Trời Sập.
Trong Thứ Nguyên Thế Giới, lão Cát Ly thấy tên Anh ra chiêu, lão liền biết là hắn đang mượn nhờ sức mạnh. Còn mượn nhờ của ai, thì lão bó tay.
Dưới đất, các sợi rễ to như thân người, chúng mọc dài ra lao tới đám người.
Vạn đao pháp. Liên trảm!
Lý Tuấn Kiệt vung đao, hét lớn rồi nhảy vào đám rễ chém. Đao chém tới đâu, các bộ rễ nở hoa, nát vụn tới đó.
Nguyễn Gia Bảo hóa đỏ thanh Thượng Bảo Thiên Mệnh kiếm của mình, chém liên tục vào một chỗ ở thân kén sâu, các vết chém in sâu, sát khí ăn mòn. Con sâu không thể chữa lành.
Cảm thấy bị uy hiếp tính mạng, con sâu đâm các sợi rễ tới mấy cái xác đã chết, quấn chặt chúng.
"Tuyệt kỹ: Thi xác sống" lập tức mấy cái xác cử động, di chuyển. Chúng đứng dậy như những con rối, cầm vũ khí bay đến đám người đánh nhau, có hơn trăm đầu xác tất cả.
Minh Vũ ở trên không cũng bị mấy cái xác quấn chặt, hắn liền vung kiếm ra chém, mỗi phát chém là một cái xác nổ tung. Đây không phải hắn mạnh, mà hắn điên.
Chỉ trong vòng một phút, tất cả các xác chết đã bị bốn người quét ngang. Minh Vũ tiếp tục bay vào thân két sâu, tới vết chém của tên Gia Bảo.
Minh Vũ găm Thanh Thanh vào, thì hắn cũng rơi xuống và được tên Kiệt cõng ra xa.
Con sâu thấy đám tiểu tốt làm việc không đâu liền nói: "Nà ní. Tui bây giỡn mặt bố mày à?"
Tên Kiệt cõng Minh Vũ đi đến cạnh tên Gia Bảo và tên Đức Anh đã không còn dùng chiêu Tinh Hống của mình.
Đúng lúc này Minh Vũ tỉnh lại và hắn ngồi minh tưởng vận công.
Con sâu lại nói: "Giữa chiến trường ngồi vận công. À ná ni?" Con sâu không hiểu đám tiểu yêu làm gì, nhưng nó cần thoát kén và kết thúc chuyện này.
Tức thì nó đâm cái chân nhện của mình xuống. Đúng lúc này tên Đức Anh lấy ra một cái chuông. Chuông nhỏ bằng nắm tay, màu vàng, bạc, đồng đan xen nhau, thân chuông có các họa tiết ký tự lạ mắt.
Chuông nhỏ rung lên, các ký tự nó phát sáng. m thanh chuông lanh lãnh kỳ lạ. Tức thì có chiếc chuông ảo màu đồng thau, bao quanh bốn người, bảo vệ bọn họ.
Chuông nhỏ chính là Thần Bảo tên Trấn Cỗ Đồng.
Con sâu thấy chiếc chuông thần liền nói: "Thần Bảo? Tưởng nó bảo vệ bọ mi thoát chết à?
Tuy mấy người sở hữu Thần Bảo, nhưng bọn Anh, Kiệt, Bảo mới cấp bậc Linh Tướng, không thể phát huy được lực lượng tối đa của Thần Bảo.
Tên Tuấn Kiệt không quan tâm, ném luôn cây Vạn Trường Đao của mình vào không trung, cùng với Thiên Mệnh kiếm. Hai bảo vật thì nhau chặn các sợi rễ to đùng của con sâu tấn công, và các nguồn lực sóng xung kích chém vào.
Minh Vũ được ba tên Hộ Pháp liền vận công dùng Phệ Huyết. Nguồn năng lượng từ con sâu bắt đầu chảy vào cơ thể hắn, nó hùng hậu, cuồn cuộn như sóng lũ.
Con sâu thấy thân thể mình suy kiệt thì bắt đầu lo. Lúc trước nó cảm nhận có vật đâm vào thân mình, nhưng nó không hề quan tâm.
Giờ cố gắng bài xích lại không được. Con sâu nói: "Lũ tép các ngươi làm gì ta?"
Bọn người Minh Vũ không trả lời, thay vào đó tên Anh nhìn Minh Vũ nói: "Người anh em. Hút cần phải nhường bạn có tý hơi chứ!"
Tên Kiệt gật đầu lia lịa rồi ôm cánh tay phải Minh Vũ nó thêm: "Loại ăn cháo đáo bát. Có ngày cháo bổ chết mẹ mày."
Gia Bảo không nói gì, chỉ ôm Minh Vũ từ đằng sau rồi hết sức xoa nắn. Ba thằng y như ba con khỉ đực, bu lấy một con khỉ cái để động phòng.
Minh Vũ đang vận công, mà muốn tương vỡ mồm ba tên này. Lúc trước hắn nói là mình có Phệ Huyết, chỉ cần bọn kia mở đường là được. Bọn kia nghe theo, còn nói sẽ bảo kê hắn Phệ Huyết. Rốt cuộc là muốn chia phần linh lực hút được.
Mà hắn cũng không dám hút cần một mình, con sâu chưa phá hết kén mà đã là Thú Tôn đỉnh phong. Vậy lực lượng thật của nó sẽ là bao nhiêu.
Con sâu trên thân cái cây khổng lồ đang ngọ ngậy và đang dần teo nhỏ lại, tuy kích thước giảm rất ít nhưng vẫn đang giảm. Nó đang cố hết sức phá kén và hét: "Lũ sâu bọ, đừng tưởng hút được hết cần của bố mi! Rồi bọn mi sẽ bổ cần mà chết."
Con sâu nói đúng, hợp lực bốn tên Vũ, Bảo, Kiệt, Anh lại cũng không thể hút hết lực lượng trong người nó được. Linh Tá, Linh Tướng chân lệch với Thú Tôn là không thể bì, chưa kể nó chưa phô diễn hết sức lực.
Nhưng hôm nay, con sâu đã đụng phải bốn cái quái thai, lai quái vật. Thân thể con sâu bắt đầu khô héo nhanh chóng. Từng mảng kén đang bong tróc ra, rớt xuống đất. Mặt con sâu như mụ già u200. Đã xấu, còn thêm rọm.
Bốn anh thanh niên ngoắc ngón tay giữa của mình, vào mặt con sâu và nói: "Hót nữa đi sâu!"
Con sâu rớt những mảng da cuối cùng của mình xuống đất. Nó cất tiếng thét rúng động, ai oán rồi phi thiên: "Lũ tép uống thuốc chuột, chưa kết thúc đâu. Thù này ta sẽ trả."
Nói xong con sâu chết. Và có một quả cầu đỏ như máu, từ thân nó bay vào bầu trời đen tối, u ám.
Minh Vũ nhìn ba tên rựa liến lác mắt, bọn hắn là cái quái thai gì mà, hấp thu con sâu không tăng thêm tý sức lực gì. Cả ba tên chỉ là Linh Tướng 1.
Lão Cát Ly nói: "Mi tưởng chắc mi có bảo vật? Hay mi đi nhờ sư phụ mi, bú cần hộ?" Đúng vậy, nãy giờ lão Cát Ly hút hộ cần cho Minh Vũ, chứ không hắn chết nó rồi. Lão bây giờ y như quả bóng, đụng cái là lăn.
Minh Vũ lười quan tâm lão, và cũng tạm yên tâm ba nàng của mình. Lão Ly nói ba nàng chỉ bị ngất, tý sẽ tỉnh.
Sau đó hắn nhìn tay trái của mình còn rỉ máu liền nói: "Ê Kiệt! Sao mi không rút hộ con dao cho tao?"
Lý Tuấn Kiệt nhìn rồi có hành động rút dao rất nhanh, để cho máu chảy càng nhiều và nói: "Rút rồi nha! Mi chết đừng oán nha."
Minh Vũ lại muốn tương tên Kiệt mấy phát, nhưng nhìn đồng bọn nói: "Hút cần phải trả tiền. Anh, mi đưa tàu một tỷ viên Thượng Phẩm."
Tên Anh nhảy lên và tiếp sau là đưa cái mông về phía Minh Vũ nói: "Thế lúc nãy ai bảo vệ mi, ai ôm ấp mi. Linh Thạch a, có cái mông tao nè."
Hai tên còn lại sợ Minh Vũ đòi quà, liền vỗ mông kể công, rồi từ kể công sang kể khuyết điểm nhau, tiếp luôn là uýnh nhau.
Minh Vũ nhìn chiến trường đổ nát, hoang tàn, thi thể của mấy người Linh Vương, Thú Vương nằm chết la liệt. Hắn đột nhiên vùng dậy chạy lại họ hôi của.
Mấy tên rựa thấy thế cũng chạy theo, bọn chúng cất hết mấy món Thần Bảo rồi phí ra ngoài hốt xác mấy con hung thú chết vì bị con sâu giết.
Minh Vũ tuy hôi của nhưng hắn vẫn chôn xác giúp họ, coi như đền bù, hắn phi ra vòng ngoài thu xác động vật, với hốt cải trắng kẻo ba tên kia hớt tay trên.
Sau một ngày hốt của mệt nghỉ. Minh Vũ và mấy tên rựa cũng hốt xong. Chỉ ai ở trung tâm bí cảnh mới bị con sâu giết chết, còn vòng ngoài vẫn bình thường.
Lúc này Minh Vũ hỏi lão Cát Ly: "Sư phụ! Nếu còn sâu sinh ra đã là Thú Tôn thì cho Linh Tôn vào bí cảnh có phải giết nó dễ không?"
Sau một ngày phê cần tận nóc, lão Ly trở lại bình thường. Lão trả lời: "Đây là đại trận giam hãm. Mang Linh Tôn vào nó đánh vỡ trận cho mau."
Minh Vũ xị mặt, hắn chưa bao giờ học hỏi mấy loại này. Nghe lão nói hắn hiểu sơ sơ rằng, mang Linh Tôn vào, thì khi họ đánh nhau lực lượng sinh ra rất dễ vỡ trận.
Hai mươi ba ngày kể từ khi Minh Vũ đi vào Địa Linh bí cảnh này, giờ này các nàng đã tỉnh và đang nghỉ ngơi. Bỗng lúc này.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Mọi thứ vật, con người, động vật ở trong bí cảnh rung lắc dữ dội. Minh Vũ hỏi lão Cát Ly sao thế, lão trả lời: "Vật chủ bí cảnh đã chết. Bí cảnh tồn tại có ý nghĩa gì nữa."
Rồi bí cảnh im lặng không có thêm tiếng động nào nữa.
"Sao thế sư phụ?" Minh Vũ hỏi.
Lão Trần Cát Ly nghiến răng, nghiến lợi muốn đạp hắn một cái. Cái gì cũng hỏi, im lặng cũng hỏi, động đất cũng hỏi. Sao không ai đặt tên hắn là A Hỏi luôn nhỉ. Mà lão vẫn trả lời: "Mảnh đất này về chỗ vốn có của nó. Giờ nó không còn là bí cảnh nữa."
Vùng đất Địa Linh bí cảnh này thời xa xưa, là một phần của mảnh đồng bằng trước đó có nhóm người này tiến vào.
Vùng đất bí cắt đi, tạo thành không gian riêng để giam hãm sinh vật sâu này. Con sâu không thể bị tiêu diệt, Đất Mẹ đành giam nó.
Và cứ một ngàn năm mở bí cảnh một lần, để tránh khỏi con người tự ý phá không gian bí cảnh tiến vào.
Nghe xong Minh Vũ hỏi: "Con sâu nó không chết thật sự, vậy nó đi đâu?"
"Mụ nội mi. Đi mà hỏi nó!" lão Cát Ly gắt.
Minh Vũ lại lười quan tâm, hắn chạy lại chỗ ba nàng Hồng Y, Lam Linh, Tiểu Ly tám chuyện rồi chở họ rời bí cảnh.
Lúc ra khỏi bí cảnh, mọi người không thấy vùng chia cắt ở đâu nữa. Chỉ thấy trước mắt là các Hải Trình đang chờ đón suốt thời gian qua.
Đến lúc này Hồng Y trở nên lạnh lùng y như tính cách thường ngày của nàng. Minh Vũ thấy thế lại hỏi: "Nàng có sao không?"
Hồng Y không trả lời cũng không nhìn hắn, nàng đi về phía đoàn Hải Trình của mình.
Minh Vũ đơ mặt, hắn vốn là dốt chuyện tán gái, với an ủi lòng người khác. Hắn cũng phải để nàng đi, không thể bắt ép họ bên mình, chỉ khi mình mạnh mẽ sẽ tìm nàng.
Minh Vũ quay lại chỗ hai nàng Lam Linh và Tiểu Ly. Họ cười khúc khích vì nét mặt của Minh Vũ, khiến hắn lại x2 tổn thương.