Chương 94: Hẹn hò

Sáng hôm sau.

Khi ánh mặt trời chiếu sáng đến căn phòng nơi Nezomu và Mitsuri ngủ thì hắn đã kịp tỉnh lại rồi.

Nhẹ nhàng lay người Akiko dậy để đưa nàng vào trong hòm gỗ giúp nàng khỏi chịu ánh sáng mặt trời thiêu đốt.

Nếu bạn thắc mắc tại sao lại có Akiko ở đây thì câu trả lời chính là mọi chuyện bắt đầu từ tối hôm qua, sau khi Nezomu và Mitsuri cùng nhau tắm rửa xong thì bọn hắn quyết định cùng nhau làm thêm vài nháy nữa trước khi đi ngủ.

Phải công nhận một điều là Mitsuri không hổ danh là Trụ vì khả năng hồi phục của nàng cũng không phải dạng tầm thường đâu.

Vừa mất lần đầu xong nghỉ ngơi một chút là lại khoẻ re ngay rồi.

Và thế là cả hai quyết định làm ở trong phòng của Nezomu, đương nhiên là với cái khả năng hồi phục phi thực tế cùng với tinh lực dồi dào thì chỉ sau vài nháy thì Mitsuri đã mệt bở hơi tai rồi.

Tuy vậy Nezomu thì vẫn sung sức lắm. Đúng lúc này Akiko đã ngủ tầm khoảng mấy ngày trước để hồi phục năng lượng đột nhiên tỉnh lại.

Thế là Nezomu lại không ngần ngại kéo nàng vào làm vài hiệp rồi mới thoả mãn ôm cơ thể trần như nhộng của cả hai nàng vào trong lòng và ngủ.

Cái tay biến thái của hắn đương nhiên vẫn tóm gọn một bên bầu sữa căng tròn của mỗi nàng mới có thể thoải mái được.

Quay về hiện tại, đưa Akiko vào trong hộp gỗ để nàng tiếp tục nghỉ ngơi trong đó xong Nezomu lại chạy xuống dưới nhà trọ và mượn nhà bếp.

Nezomu muốn làm một bát cháo nóng hổi để Mitsuri có thể ăn hồi sức bởi lẽ hắn hôm qua hơi sung cho lên nàng đã phải ngất lên ngất xuống vì quá sướng.

Chỉ sau một lúc Nezomu đã dùng kỹ năng làm bếp thượng thừa của mình nấu cho cả Mitsuri và hắn một phần cháo nóng hổi, thơm lừng.

Từ từ bê lên phòng, Nezomu vẫn không quên mỉm cười gật nhẹ đầu coi như cảm ơn với ông bác đầu bếp.

Sau khi Nezomu đi khuất tầm mắt thì gần như lập tức mọi người trong bếp bàn tán như cái chợ.

"Cậu thiếu niên này là ai mà tôi có cảm giác cậu ta nấu ăn còn ngon hơn cả ông bác Botan-san."

"Ai biết được. Cậu ta hình như là khách hôm qua mới đến thì phải. À mà hôm qua cậu ta còn đi cùng một cô gái nữa, nhìn cũng xinh xắn đáo để đấy."

Nghe thấy vậy một bà cô gần đó thở dài tiếc hận:

"Haiz!~ Tiếc thật, thế mà tôi cứ tưởng cậu ta còn độc thân, đang định giới thiệu con gái cho cậu ta thế mà ai biết được nhà đã có nóc rồi."

Nghe thấy bà cô nói vậy mọi người trong nhà bếp đều bật cười.

Mặc dù mọi người không tận lực đè thấp âm thanh nhưng mà cũng không có giấu giếm, chính vì thế một người có đôi tai thính như Nezomu chắc chắn cũng có thể nghe được rồi.

Hắn cũng chỉ biết cười nhẹ không quan tâm cho lắm, bởi lẽ Nezomu biết rằng bà cô này cũng chỉ trêu đùa mà thôi.

Làm gì có bà mẹ nào có thể nhận định gả con gái của mình cho một người chỉ gặp qua một lần cơ chứ.

Không nghĩ nhiều Nezomu tiếp tục bê bát cháo nóng hổi về phòng ngủ của mình, vừa mở cửa và bước vào đón chào hắn là khuôn mặt mơ màng còn ngái ngủ của Mitsuri.

Thỉnh thoảng Nezomu còn nhìn thấy nàng dụi mắt nhìn vô cùng đáng yêu như một chú cún con vậy.

Mitsuri hiện tại cứ như nàng tiên trong truyền thuyết vậy, mái tóc dài bóng mượt xoã ra làm tôn lên khuôn mặt xinh đẹp lại vô cùng hiền thục của nàng.

Đây quả thực là nhân gian tiên cảnh hiếm có khó tìm, may mắn thay là Nezomu được nhìn thấy và chắc chắn rằng chỉ mình hắn mới được nhìn thấy mà thôi.

Sau một vài giây thất thành vì "tiên cảnh" thì Nezomu cuối cùng cũng đã định thần lại, tiếp đó hắn chỉ cười nhẹ và nhắc nhở Mitsuri.

"Em dậy rồi à Mitsuri. Vậy rửa mặt đi rồi ăn sáng với anh, cháo này anh tự tay nấu đấy. Nhớ nhanh lên nhé cháo anh nấu phải ăn nóng mới ngon."

Nghe thấy vậy Mitsuri như được tiếp thêm sức mạnh, qua mấy ngày ăn ở chung với Nezomu thì nàng cũng biết phần nào về khả năng nấu ăn thần thánh của hắn.

Dù là mấy cây nấm với một chút thịt săn được thì Nezomu cũng có thể dễ dàng hô biến những thứ đơn sơ đó thành những món ăn vô cùng ngon lành.

Thế là Mitsuri vội vàng lật đật chạy khỏi giường và bằng một tốc độ thần thánh nào đó chỉ trong 5 phút đồng hồ nàng đã đứng ngay trước mặt Nezomu với khuôn mặt tươi tắn xinh đẹp rồi.

Thấy vậy Nezomu không khỏi bật cười vì Mitsuri cứ như một đứa trẻ với cơ thể của người lớn vậy.

Hắn không nhịn được mà trêu trọc nàng một chút.

"Hình như em thiếu cái gì ấy nhỉ Mitsuri?"

"Dạ!?"

Nghe thấy Nezomu nói vậy thì bỗng nhiên Mitsuri cảm thấy chột dạ, bởi lẽ nàng cũng không nhớ mình thiếu thứ gì cả.

Thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt cười đểu cùng cả khuôn mặt chìa ra đang nghiêng về hướng của bản thân thì Mitsuri đã hiểu.

Chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp lại tô điểm một chút ánh rạng đông, Mitsuri nhẹ nhàng hôn lên một bên má của Nezomu. Cứ tưởng như thế là kết thúc, ai ngờ không đợi Mitsuri tách ra thì Nezomu đã quay ngoắt ra và trao cho đôi môi bép mập của nàng một nụ hôn nồng cháy.

Từ trong căn phòng lại bắt đầu phát ra những âm thanh chụt chụt, những tiếng rên ư ưm của Mitsuri cùng với tiếng nước bọt dung hoà truyền từ ngươi này sang người kia nhóp nhép, nhóp nhép vô cùng kích thích.

Một hồi sau Nezomu mới tạm tha cho nàng, cả hai bọn hắn bắt đầu ăn bữa sáng nóng hổi mà hắn dày công chuẩn bị.

Ăn sáng xong Nezomu cùng Mitsuri quyết định bắt đầu truy vết con quỷ đang làm loạn bên trong ngôi làng này. Sau một hồi tìm hiểu cùng hỏi thăm những người dân trong làng thì Nezomi và Mitsuri đã tìm hiểu được rằng vào ban đêm những cặp tình nhân đi đến phía đông ngôi làng đều sẽ bị biến mất một cách thần bí.

Những người bình thường thì làm gì bị gì đâu nhưng mà hễ cứ những cặp tình nhân đang yêu nhau mà đi đến khu vực này là y rằng đều biến mất không rõ dấu vết. Điều này làm cho mọi người nơi đây vô cùng hoang mang, bởi lẽ phía đông ngôi làng này có một đền thờ vô cùng linh thiêng.

Các cặp tình nhân yêu nhau thường đến đây để cầu may cùng với bày tỏ tình yêu của nhau bằng cách ghi điều ước của mình với nửa kia vào một tờ giấy nhỏ và nhét vào trong một cái hòm gỗ nhỏ trước cửa đền.

Tìm hiểu được tin tức này xong Nezomu và Mitsuri quyết định rằng buổi tối sẽ bắt đầu hành động, bởi ban đêm thì bọn quỷ mới ló mặt ra chứ ban ngày có cho tiền thì bố chúng nó cũng chẳng dám.

Thế là cả Nezomu và Mitsuri quyết định đi hẹn hò, sau khi bàn bạc bọn hắn quyết định đi lấp đầy cái dạ dày đang biểu tình sau một ngày tìm kiếm tin tức dài đằng đẵng.

"Mitsuri, chúng ta đi ăn đi, bụng anh đang biểu tình rồi đây này."

Nghe thấy vậy Mitsuri cũng vui vẻ đồng ý, bởi vì nàng hiện cũng đang rất đói:

"Ừ, mình đi thôi anh. À mà chúng ta đi quán nào bây giờ, trên đường em thấy cũng nhiều quán để chọn lựa quá."

Với tư cách là một thằng đàn ông thì tất nhiên Nezomu để cho Mitsuri chọn quán và gọi món rồi. Đằng nào thì đối với hắn món nào mà chẳng được, miễn là có thể ăn và không ghê tởm đến mức xúc phạm ẩm thực là được rồi.

Thế là Nezomu bèn đáp: "Tuỳ em đi. Em thích đến quán nào thì đến, miễn là em cảm thấy ngon là được. Anh thì dễ tính lắm cái gì cũng ăn được hết á."

Được Nezomu nhường quyền quyết định khiến Mitsuri vô cùng vui vẻ, nàng nhắm sẵn cái quán ramen ngay phía trước rồi, ngửi mùi hương thơm lừng làm cho Mitsuri có cảm giác nước miếng sắp sửa chảy ra rồi.

Chẳng qua là nàng sợ Nezomu không thích ăn ramen lên mới không nói mà thôi, thế nhưng nếu Nezomu đã cho nàng quyết định thì đương nhiên nàng sẽ phải thử ngay cái món ramen thơm nức mũi này rồi.

Thế là Mitsuri kéo Nezomu chạy ngay đến quán ramen và hô lớn:

"Chủ quán! Cho cháu 2 bát ramen loại đặc biệt nhé!"

Chỉ thấy ông chú đang lúi húi chuẩn bị đạp lại: "Đến đây, đến đây."

Sau một vài phút ngồi chờ cuối cùng thì hai bát ramen nóng hổi thơm nức mũi cũng được bày lên, nói thật thì Nezomu cái gì cũng ăn được nhưng mà bản thân hắn thì có một niềm yêu thích đặc biết với những món sợi như mì, phở, miến, bún,......

Chính vì lý do này Nezomu cũng vô cùng háo hức muốn thưởng thức món ramen này, nhìn vào bên trong có thể thấy nước dùng hơi đục có màu vàng nhạt. Làm một ngụm nhỏ Nezomu có thể cảm nhận được hương vị ngon ngọt của xương hầm cùng với mùi vị đặc trưng của tương miso.

Gói gọn bên trong bát ramen là một vài miếng thịt xông khói được thái mỏng cùng với một quả trứng luộc lòng đào cắt đôi chia thành hai nửa và một vài miếng chả cá nhìn vô cùng ngon lành, không những thế bên trong còn có cả rong biển, măng chua đương nhiên là không thể thiếu gừng ngâm rồi.

Phía trên bề mặt bát ramen nóng hổi này được điểm một chút mè rang cùng với hành lá tươi non làm dậy lên một mùi hương tuyệt diệu khiến bất cứ ai cũng phải ứa nước miếng chỉ muốn ăn ngay lập tức mà thôi.

Thấy bên cạnh Mitsuri có vẻ thích ăn gừng thế là Nezomu gắp ngay cho nàng phần gừng của mình để nàng có thể thưởng thức, còn bản thân thì hắn ưa dùng tỏi hơn, mặc dù mùi hương nó ám lại hơi khó chịu một chút nhưng mà không thể phủ nhận ăn kèm với tỏi vô cùng ngon.

Và thế là chỉ trong vài phút ngắn ngủi Nezomu và Mitsuri đã hoàn thành xong bát ramen đầu tiên. Sao lại gọi là bát đầu tiên, bởi lẽ bọn hắn vẫn muốn ăn những bát tiếp theo, với sức ăn của Nezomu với Mitsuri thì tầm này có bõ bèn gì, ít nhất phải tầm 5 bát nữa mới đủ.

Sau một hồi vơ vét những sợi mì cuối cùng trong quán xong Nezomu và Mitsuri lại bắt đầu đi dạo khu chợ này, đi ngang qua một quán có khắc chữ lập tức Nezomu bị Mitsuri kéo ngay vào bên trong, tiếp đó nàng kêu với chủ quán.

"Ông chủ, khắc cho cháu từ Hikari Nezomu với ạ. Cả làm cho nó thành sợi dây chuyền để cháu có thể đeo nhé."

Nghe thấy thế ông chủ quán liếc mắt nhìn về phía Nezomu cười cười: "Đấy là tên của cậu bạn trai đang đứng cạnh cô à?"

Không đợi Mitsuri đáp lại chỉ thấy Nezomu ưỡn ngực tự hào hô: "Bác sai rồi, không phải bạn trai mà là chồng! Là chồng bác ạ!"

Chỉ thấy Mitsuri ngượng ngùng nhéo nhẹ một bên eo Nezomu và thầm nói:

"Ai đã là vợ của anh. Mình còn chưa ra mắt ba mẹ mà, đáng ghét!"

Tuy miệng nói là thế nhưng Nezomu vẫn có thể cảm nhận được tâm tình đang vui sướng của nàng qua nhịp độ hô hấp cùng nhiệt độ cơ thể. Tuy vậy nhưng hắn không có bóc trần nàng làm gì, con gái khi yêu thường ra mặt rất mỏng, rất dễ ngượng ngùng.

Thế nhưng tuyên bố chủ quyền là vẫn phải thực hiện rồi, chỉ thấy hắn càng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé nhưng vô cùng ấm áp của Mitsuri, bàn tay hắn cùng bàn tay nàng đan xen lẫn nhau, nó làm cho người ta nhìn vào đều có một cảm giác vô cùng bền chặt không thể tách rời vậy.

Sau tầm nửa tiếng đồng hồ thì cuối cùng tác phẩm cũng xong, sau khi Nezomu giả tiền xong thì cũng nhận được tác phẩm. Nhìn qua thì cái cụm tự Hikari Nezomu này cũng chỉ làm từ gỗ bình thường chứ không có quý hoá hay đắt đỏ gì. Tuy nhiên Nezomu có cảm giác rằng có lẽ đối với Mitsuri thì nó cứ như báu vật vậy.

Nàng nâng niu trân trọng nó cứ như nó được làm từ thứ gì đó vô cùng quý hiếm chứ không phải bằng gỗ tầm thường như thế này, đột nhiên Mitsuri vén tóc mình sang một bên và nói:

"Nezomu, anh có thể đeo nó lên cổ cho em có được không?"

Nghe thấy thế Nezomu nhẹ nhàng cầm lấy nó và đeo lên cổ cho Mitsuri, nhìn thấy phần gáy trắng nõn cùng với mùi hương thơm ngát từ hướng của Mitsuri phát ra khiến cho Nezomu không khỏi chậm động tác lại như để hưởng thụ tạo vật hoàn hảo của tạo hoá dù chỉ là một vài giây phút ngắn ngủi cũng khiến hắn vô cùng thoả mãn.

Đeo xong sơi dây chuyền lên cổ cho Mitsuri xong thì Nezomu không nhịn nổi mà ôm chặt nàng vào lòng mình và thầm hứa:

"Anh không nói những lời cao siêu như bên em trọn đời trọn kiếp nhưng mà anh chắc chắn rằng đời này kiếp này anh sẽ yêu thương và bảo vệ em suốt đời. Những kẻ muốn làm em phải chịu tổn thương thì phải bước qua xác của anh đã."