Chương 90: Luyến Trụ: Kanroji Mitsuri

Cơ thể Ata dần hóa thành những đám tro tàn tan biến vào hư vô, hắn không thể nói một câu xin thứ lỗi trước khi chết được mà vả lại dù có nói được thì cũng chẳng ai thèm chấp nhận cả. Những người mà Ata mắc lỗi giờ đây cũng đã chết hết rồi còn đâu, sẽ không còn một ai tha thứ cho hắn nữa.

Quay về hiện tại, sau khi tiêu diệt Ata xong Nezomu tiếp tục đi tìm kiếm xem còn một ai sống sót không thế là hắn đi đến cái phòng giam ở đằng sau căn phòng này. Mở cửa ra khung cảnh ghê rợn cùng mùi máu tươi phả thẳng vào mặt Nezomu làm cho hắn vô cùng phẫn nộ, chỉ thấy bên trong căn phòng có mỗi 2 người còn sống một già một trung niên.

Nhìn hai người này gầy gò ốm yếu tưởng chừng như chết lúc nào cũng không biết được. Đặc biệt là người già nhất, chỉ thấy hơi thở của ông ấy vô cùng yếu ớt. Thế nhưng điều này vẫn chưa phải thứ khiến Nezomu thực sự tức giận, điều làm hắn phẫn nộ ở đây là hai người này đều bị chặt mất hết sạch cả chân và tay, nhìn họ giờ chẳng khác nào hai que củi "sống" cả.

Thấy có người bước vào người đàn ông trung niên có vẻ còn giữ một chút ý thức. Ông ấy hướng đôi mắt vô hồn về phía Nezomu và thều thào nói:

"L__Là...m ơn...hãy giết chúng tôi đi."

Nghe vậy Nezomu quay về phía ông bác rồi nói: "Tôi là con người, tôi đến đây để cứu hai người ra ngoài."

Sau khi nghe thấy Nezomu nói vậy đôi mắt vô hồn không còn tiêu cự của ông chú dần sáng lên, ông ấy vội vàng nói tiếp: "Cậu nói thật chứ!! Làm ơn hãy cứu chúng tôi! Không! Hãy cứu Daiki-sensei trước đi, thầy ấy hiện giờ rất yếu rồi. Làm ơn, xin cậu hãy cứu thầy ấy!"

Nghe vậy Nezomu không nói gì cả, hắn chỉ cúi người xuống rồi vác theo hai người này cùng chạy ra ngoài. Nếu hỏi tại sao Nezomu không cõng thì câu trả lời là vai hắn hiện còn đeo Akiko trên lưng đây này, suốt từ nãy đến giờ Nezomu có để nàng rời mình quá nửa bước đâu.

Vác cả hai ra ngoài Nezomu chạy một mạch vào trong làng để tìm kiếm bác sĩ, không biết vì sao một kẻ thích sạch sẽ như hắn lại có thể vác hai người đàn ông mình mẩy đẫm máu cùng mùi hôi thối. Chắc có lẽ chính Nezomu cũng không biết được hoá ra bản thân mình đâu đó vẫn còn sót lại lòng trắc ẩn, sự vị tha cùng với tình người ở sâu bên trong, mà kể ra cũng phải thôi nguyên nhân hắn chết vì kiếp trước là do cứu người mà.

Có thể nói kiếp trước Nezomu là một thanh niên thích làm việc tốt, thế nhưng từ lúc sống lại đến giờ hắn đã trải qua quá nhiều đau đớn cùng với mất mát. Chúng dần bào mòn sự lương thiện vốn có trong con người của Nezomu. Có thể Nezomu lạnh lùng, tàn nhẫn với kẻ địch nhưng đối với những người bình thường hay những người xung quanh hắn thì Nezomu vẫn thể hiện ra mình là một con người hiền lành.

Nezomu hận quỷ là sự thật nhưng không vì thế mà hắn lại là một cỗ máy giết chóc chỉ biết săn tìm bọn quỷ để thoả mãn lòng ham muốn được trả thù của bản thân. Hắn vẫn còn phần người một phần vì những người xung quanh và một phần là vì Akiko và Nezuko. Vì các nàng Nezomu không thể đánh mất bản thân và trở thành một cỗ máy giết chóc được, chính các nàng là ánh mặt trời sưởi ấm trái tim lạnh giá, soi sáng cõi lòng tăm tối của hắn.

Chạy được một đoạn Nezomu bắt gặp cô gái vừa nãy suýt va vào mình, nàng hiện tại cũng chạy ngược chiều với hắn tuy nhiên khi nhìn thấy hai người hắn đang vác trên vai thì đột nhiên nàng dừng lại rồi vừa chạy theo Nezomu vừa nói:

"Cậu để ông lão cho tôi cõng, tình trạng ông ấy hiện giờ rất nguy kịch. Để tôi đưa ông ấy đến chỗ bác sĩ, tôi chạy nhanh hơn mà vả lại tôi thông thạo đường ở đây hơn cậu."

Nghe vậy Nezomu cũng không lằng nhằng gì mà chuyển ông lão qua để cho nàng ấy cõng, tiếp nhận ông lão xong chỉ thấy nàng vận dụng kỹ thuật hơi thở tập trung toàn phần rồi tăng tốc chạy với một tốc độ đáng kinh ngạc. Ở bên cạnh Nezomu cũng cảm nhận thấy cảnh này, vì không để lạc hậu cho lên hắn cũng vận dụng hơi thở của bản thân và cố gắng bắt kịp nàng.

Hiện tại hắn vẫn chưa thuần thục cho lắm cái kỹ năng hơi thở tập trung toàn phần, tuy nhiên cô gái này lại sử dụng nó một cách thuần thục như thế này chứng tỏ một điều nàng không phải dạng vừa đâu. Chắc chắn cấp độ của của nàng cũng thuộc vào đẳng "Trụ" trong sát quỷ đội. Mà theo như nguyên tác thì chỉ có hai người phụ nữ trong sát quỷ đội đạt đến đẳng Trụ chính là Luyến Trụ và Trùng Trụ mà thôi. Cô gái mà Nezomu gặp có hai bím tóc ở phía trước ngực, từ những suy luận trên Nezomu có thể chắc chắn rằng nàng chính là Luyến trụ: Kanroji Mitsuri.

Nghĩ vậy Nezomu không khỏi thầm cảm thấy đây thật sự là một sự trùng hợp đến lạ kỳ, Nezomu kiếp trước xem Kimetsu trong các nhân vật nữ thì hắn cực kì thích Mitsuri. Một phần là vì cơ thể "Mlem Mlem" của nàng và phần còn lại là về tính cách cùng cuộc đời nàng. Từ nhỏ đã bị coi là kẻ lập dị bởi vì có sức ăn thắng tận 3 đô vật, không những thế một độ cơ bắp của nàng còn gấp tận 8 lần người bình thường làm cho nàng có sức mạnh có thể nâng một tảng đá to lớn một cách dễ dàng mà không mất một giọt mồ hôi nào cả.

Thế nhưng điều này của Mitsuri chỉ làm cho nàng càng đáng yêu hơn trong mắt Nezomu mà thôi, đối với hắn đây không phải là khuyết điểm, thậm chí chúng còn là ưu điểm càng làm tôn lên vẻ đáng yêu của Mitsuri hơn nữa.

Nezomu cũng chẳng hiểu tại sao những kẻ được mai mối với Mitsuri lại không thích nàng được cơ chứ, thậm chí màu tóc của nàng cũng bị chê thì Nezomu cũng chẳng hiểu nổi cái gu thẩm mĩ của mấy thanh niên này như thế nào nữa. Chẳng nhẽ mấy thanh niên này lại thích mấy bà cô U40 hay U50 à? Nếu như thế thì Nezomu đành phải cúi đầu xin thua thôi, hắn không thê mặn mà như muối đại dương được, dưa hấu không thích lại đi thích mướp đắng, thật là mặn mòi quá đi.

"Uây bạn gì ơi đợi tôi với!!!"

Dứt lời Nezomu lại tăng tốc đuổi theo Mitsuri, hắn không gọi tên nàng bởi vì cả hai đã giới thiệu gì đâu, tự nhiên lòi ra hắn biết tên nàng thì nó hơi kỳ cho lên Nezomu mới gọi như vậy để tránh bị nghi ngờ không cần thiết mà thôi.

"Ừ, nhanh lên. À mà cậu tên gì vậy, tên tôi là Kanroji Mitsuri."

Nghe thấy Mitsuri giới thiệu như vậy Nezomu cũng không chần chừ mà đáp lại: "Tôi tên là Hikari Nezomu, rất vui khi được làm quen với cậu."Cả hai vừa giới thiệu vừa chạy một mạch đến phòng khám gần nhất, đến nơi Mitsuri và Nezomu cùng để ông lão cùng ông bác cho bác sĩ chăm sóc, cũng may là lúc trước khi ra khỏi căn nhà vừa nãy Nezomu đã châm cứu giúp cầm máu mấy chỗ còn đang chảy máu lại để ông lão cùng ông bác trung niên không bị chết vì mất máu quá nhiều.

Nezomu học được cái ngón nghề châm cứu này từ chỗ bác Arata-bác sĩ trong làng của hắn, lúc đó hắn muốn học một chút kiến thức cơ bản để có thể chăm sóc Akiko cho lên hắn đã nhờ bác Arata dạy cho hắn. Cũng may là nhờ hai cái giác quan nhanh nhạy cho lên hắn có thể dễ dàng học tập và truy tìm vị trí các chỗ cần để châm cứu một cách dễ dàng mà không cần tốn quá nhiều thời gian.

Ra khỏi phòng khám xong Nezomu quay về hướng của Mitsuri và nói: "Mitsuri, cậu cũng trong sát quỷ đội giống tôi à?" Nghe thấy Nezomu hỏi vậy Mitsuri cũng không dấu giếm gì cả, nàng đáp lại" "Ừ, mình cũng thuộc sát quỷ đội giống cậu nhưng mà mình đạt đến đẳng Trụ rồi nha! Có thể nói mình là cấp trên của cậu đó Nezomu-san."

Thế là Nezomu gãi đầu cười cười nói đùa: "Vâng, em chào sếp ạ!!"

Nghe thấy Nezomu nói vậy Mitsuri bật cười khúc khích nhìn vô cùng đáng yêu, dù không thấy nhưng Nezomu vẫn có thể cảm nhận được cảnh này, điều này làm hắn không khỏi ngẩn người một chút.

"Thật đáng yêu." Nezomu lẩm bẩm.

Mặc dù lời nói của hắn rất nhỏ nhưng Mitsuri là ai? Nàng là Luyến Trụ trong sát quỷ đội, chính vì thế Mitsuri có thể dễ dàng nghe thấy câu này của Nezomu. Điều này làm cho nàng hơi ngượng ngùng một chút, khuôn mặt nàng đỏ hồng lên nhìn đáng yêu đến mức khiến bất cứ thanh niên cứng nào cũng bị sự đáng yêu của nàng cảm hoá.

Trong đầu Mitsuri hiện vẫn còn đang quanh quẩn câu nói của Nezomu. Kể ra thì đã lâu lắm rồi nàng mới được một người khác phái khen đúng hơn là không có ai ngoại trừ những người trong gia đình. Điều này làm cho Mitsuri vô cùng vui vẻ, mặc dù nàng hơi cúi đầu một chút để che đi sự xấu hổ nhưng mà nụ cười tươi rói vẫn chưa bị tắt trên khuôn mặt mỹ miều của Mitsuri suốt từ lúc nãy cho tới tận bây giờ, nhìn thấy cảnh này Nezomu bất giác cũng mỉm cười theo từ lúc nào cũng không hay.

Đã lâu lắm rồi kể từ lúc Akiko biến thành quỷ đến giờ thì đây có lẽ là nụ cười thật lòng nhất của Nezomu. Không phải những nụ cười trước đó của hắn là giả tạo mà bởi vì hắn đã phải chịu quá nhiều sự đau thương rồi, niềm vui hiện tại có lẽ đã quá đỗi xa vời đối với Nezomu.

Cả hai trèo lên mái nhà và ngồi trên đó nói chuyện một lúc vô cùng vui vẻ, nụ cười vẫn chưa biến mất trên khuôn mặt của Nezomu và Mitsuri. Thỉnh thoảng Nezomu lại chọc cười nàng bằng những truyện tiếu lâm mà ngày còn nhỏ hắn thường được ông kể khiến cho Mitsuri cười không ngớt miệng. Không biết từ bao giờ khoảng cách của cả hai sát gần nhau hơn, lúc này bọn hắn bắt đầu kể cho nhau nghe những gì mình trải qua trong cuộc đời.

Mitsuri kể rằng từ lúc còn nhỏ nàng đã luôn bị kì thị về khả năng ăn uống cùng sức mạnh vượt trội của mình, nói xong khuôn mặt nàng ánh lên vẻ đượm buồn. Thấy vậy Nezomu nhẹ nhàng kéo đầu Mitsuri dựa vào vai mình và nói: "Đấy không phải khuyết điểm của cậu. Chắc chắn bọn từ chối cậu là một lũ mắt mù, một người xinh đẹp đáng yêu như cậu lại có thể bị từ chối một cách phũ phàng như vậy là điều bất khả thi. Chắc chắn bọn chúng không có ánh mắt thôi, phải là tôi thì cậu chắc chắn là vợ tôi từ lâu rồi."

Nghe Nezomu nói vậy khuôn mặt Mitsuri bỗng chốc đỏ bừng cảm giác cứ như có khói bốc lên từ trên đỉnh đầu của nàng vậy. Thấy cảnh này Nezomu đương nhiên là hiểu được lý do tại sao Mitsuri lại xấu hổ, bởi vì chính hắn cố tình nói vậy mà. Thế là Nezomu nhẹ nhàng xoa đầu nàng và thầm nói: "Có gì phải xấu hổ, nếu cậu thích thì tôi sẽ là bờ vai che chở cho cậu đến hết cuộc đời."

Thế là khuôn mặt Mitsuri càng đỏ hơn, nàng đẩy Nezomu ra rồi đánh trống lảng: "A! Hôm nay trời nhiều sao quá!! Thật đẹp!!" Thế nhưng Mitsuri đánh trống lảng với ai thì đánh hứ đánh với Nezomu thì nàng chọn sai đối tượng rồi, chỉ thấy Nezomu cười nhẹ và đáp lại: "Ừ, hôm nay trời thật đẹp. Nhưng mà anh thấy người con gái cạnh anh còn đẹp hơn nhiều, anh có cảm giác cứ như những ngôi sao này chỉ làm nền cho riêng mỗi em mà thôi."

Nezomu nghiêm túc vừa nói vừa hướng về phía đối diện khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ của Mitsuri. Từ từ khoảng cách hai cái đầu của bọn hắn dần rút ngắn, khi Nezomu chuẩn bị trao một nụ hôn nồng thắm lên đôi môi béo mập bóng bẩy của Mitsuri thì đột nhiên con quạ của nàng không biết từ đâu bay đến và kêu lớn:

"Luyến Trụ Kanroji Mitsuri có nhiệm vụ mới. Phía đông có một ngôi làng tên là Kono, người dân tại đó đang bị mất tích một cách bí ẩn."

Bởi vì tiếng kêu của con quạ vang lên làm cho bầu không khí lãng mạn bỗng chốc bị phá huỷ, thế là Mitsuri như định thần lại, nàng bất chợt quay mặt đi như muốn trốn tránh không muốn đối diện với Nezomu. Thấy vậy Nezomu chỉ biết gượng cười thôi chứ biết làm sao nữa, chẳng nhẽ hắn lại ép buộc nàng hôn hắn à? Nezomu không thể làm điều này, nhất là đối với người con gái mà hắn thích thì càng không thể.