"Ư!!..Ưm!!....."
Bỗng nhiên mí mắt cậu bé kì lạ động đậy nhẹ một chút, rồi mở ra, tuy nhiên nếu để ý kĩ có thể thấy hai con ngươi của cậu bé nhìn vô thần và không có điểm tựa, cứ như một người khiếm thị vậy.
Cậu bé này chính là Huy hay còn gọi là Nezomu, hiện tại trong đầu Nezomu vô cùng hỗn loạn, hắn nhớ rằng mình vừa cứu một bé gái trước cái xe bán tải xong bản thân mình thì không thoát được và bị tông chết, tuy nhiên Nezomu cũng không oán hận gì bởi vì trước khi chết hắn đã làm được một việc tốt.
"Hử!!...Vậy mình được xuyên không đến thế giới khác à? Mà sao, mọi thứ tối đen thế nhỉ, chắc là trời đang tối."
Nghĩ vậy Nezomu cũng không thắc mắc gì nhiều, hắn định lần mò ra ngoài cửa, bởi vì bên ngoài có ánh trăng tuy không sáng lắm nhưng cũng là ánh sáng, chứ ở trong căn phòng tối đen như mực như thế thì cho tiền Nezomu cũng không thèm ở.
Đột nhiên Nezomu nhận ra bản thân mình có thể nghe và ngửi mọi thứ một cách rõ ràng, thậm trí hắn còn có thể dễ dàng cảm nhận được khoảng cách bản thân với bức tường qua tiếng bước chân của mình vang vọng lại tai cứ như con rơi dùng sóng âm để tìm đường vậy.
Điều này làm Nezomu vô cùng kinh ngạc, hắn thầm nghĩ có lẽ nó chính là phần mềm hack của mình khi được trùng sinh chăng, tuy cảm giác hơi gà mờ so với hệ thống như trong tiểu thuyết tuy nhiên Nezomu cũng cảm thấy có là được rồi, đằng nào thì nó cũng chỉ là bản thân của mình mà thôi, chứ đọc tiểu thuyết nhiều Nezomu hơi sợ mấy cái thể loại hệ thống.
Ban đầu giúp mình xong thì không biết có phản bội lại mình không, điều này không ai biết được, ngay cả kí chủ-người mà hệ thống kế ước cũng không thể biết được, đang chuẩn bị đi thì đột nhiên Nezomu ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của một cô gái gần đây, thấy vậy hắn mạnh rạn hỏi thăm:
"Chị gì ơi, chị có ở đây không ạ, nhà mình tối quá."
Đang nấu cháo bên ngoài thì đột nhiên Akiko nghe được giọng nói từ bên trong nhà vọng ra, thấy vậy nàng vội vàng rút mấy thanh củi để cho lửa nhỏ lại còn bản thân thì vội vàng chạy vào nhà.
Vừa vào đến nhà Akiko nhận thấy cậu bé kì lạ đã tỉnh lại, tuy nhiên nàng cũng nhận ra cậu bé đã bị mù cả hai mắt bởi lẽ hai mắt của cậu bé trắng đục và vô thần, thấy cảnh này Aki vội vàng lại gần đỡ cậu bé vì lo sợ cậu ta đi đường sẽ bị ngã.
"A!! Em chào chị, sao nhà chị tối vậy, em chẳng thấy cái gì cả, tối om như mực."
Nghe vậy Akiko vội vàng bịt lại miệng mình để nó không phát ra tiếng, hai mắt nàng dần dần đỏ hoe, đẫm lệ vì sót thương cho cậu bé trước mặt mình, hít sâu một hơi Akiko nói:
"Em phải bình tĩnh nhé? Chị có chuyện này muốn nói với em."
Nghe vậy Nezomu cười cười và đáp: "Không sao, không sao. Em lúc nào mà chẳng bình tĩnh, có chuyện gì chị cứ nói đi."
"Em bị mù rồi bé ạ."
Nghe thấy cô gái trước mặt mình nói vậy Nezomu vô cùng sốc, hắn từ từ lùi lại về phía sau, vừa lùi Nezomu vừa lắc đầu liên tục như không thể chấp nhận nổi sự thật này, mà điều này cũng đúng thôi, đang từ một người bình thường tự nhiên bị mất đi khả năng nhìn thì ai mà chẳng sốc.
Phải một lúc lâu sau Nezomu cười dài một tràng nghe thật nghiệt ngã, cứu người xong thì bị trả ơn bằng cách cướp đi đôi mắt của mình, mặc dù có khả năng điều khiển thính giác và khứu giác để tạo ra một "Ra đa" tự nhiên, tuy nhiên thị giác bị mất thì vĩnh viễn bị mất, có "nhìn" được bằng các giác quan khác nhưng mà làm gì nhìn được màu sắc trên thế giới này nữa đâu.
Cười dài một tiếng Nezomu dần bình tĩnh lại, bất chợt hắn quay về phía Akiko và hỏi:
"Ở đây là đâu vậy chị? Chúng ta có là gì của nhau không chị? Em chẳng nhớ gì cả."
Nghe vậy Akiko tưởng rằng cậu bé trước mặt bị mất trí nhớ do cú va đập vừa nãy, cộng thêm cậu ta bị mù hai mắt cho lên Akiko không thể bỏ rơi cậu bé được, thế là nàng quyết định nói dối:
"E__Em là em trai của chị. Em tên là..........."
Đang suy ngẫm nói tên của cậu bé như thế nào thì đột nhiên Akiko nhớ đến cậu bé trước mặt mình từ trên trời rơi xuống, thế là nàng vội vàng nói:
"Tên của em là Ten, Suzuki Ten, còn chị tên là Suzuki Akiko. Chị gái của em"
Một bên Nezomu nghe xong hắn biết ngay rằng Akiko đang lừa mình tuy nhiên hắn vẫn chấp nhận, bởi hoàn cảnh hiện tại của hắn không cho phép, cùng với cả cô gái trước mặt hắn cũng không có ý xấu gì cho lên Nezomu đành chấp nhận thần phận Suzuki Ten mà Akiko đặt cho mình. (bây giờ sẽ chuyển nvc sang tên Suzuki Ten, nhưng tầm mấy chương nữa là lại về như cũ thôi.)
Thế là cả hai không ai động đến chuyện Ten mù cả hai mắt nữa, chỉ thấy bọn họ ngồi im nặng nhìn nhau, thì đột nhiên một âm thanh từ phía của Ten vang lên phá huỷ bầu không khí căng thẳng này.
Ọc!!....Ọc!!.....ọc!!!......
"Em đói rồi à? Để chị lấy cháo cho em ăn nhé."
Nói Akiko chạy vào trong bếp để bê nồi cháo ra, tiếp đó nàng đong ra hai cái bát rồi đưa một cái cho Ten, Akiko cũng không quên đập quả trứng vào bát hắn để bồi bổ, ngửi thấy mùi trứng trong bát cháo của mình, Ten thắc mắc hỏi:
"Trong nhà có mấy quả trứng vậy chị, sao em chỉ nghe được một tiếng đập trứng thôi vậy?"
Nghe thấy vậy Akiko đáp lại: "À nhà mình có hai quả, vừa nãy lúc nấu cháo do chị đói quá cho lên ăn một quả rồi, eh heh."
Nếu là một người mù bình thường thì Akiko có thể dễ dàng qua mặt, tuy nhiên dựa vào khứu giác Ten có thể biết ngay được Akiko đang nói dối, bởi vì trong miệng nàng không hề có một tý mùi trứng nào cả, thấy vậy Ten "nhìn" chằm chằm Akiko và đáp lại:
"Chị nói dối, em không ngửi thấy mùi trứng trong miệng chị."
Bị bóc trần sự thật mặt của Akiko hơi đỏ lên, tiếp đó nàng giả vờ tức giận nói:
"Em học đâu ra cái cách nói chuyện với chị mình như vật hả, ăn đi nhanh lên!!!"
Nghe vậy Ten cũng không dám nói gì nữa, tuy nhiên hắn vẫn nhớ rõ ân tình của Akiko dành cho mình, trong lòng hắn hiện giờ vô cùng cảm động và biết ơn, Ten thầm nhủ rằng đợi khi nào khoẻ hắn sẽ tìm một công việc nào đó để phụ giúp Akiko.
Thế là cả hai chị em cùng ăn một bữa cháo ngon lành, tuy thiếu thốn nhưng cực kì ấm cúng.
------------------
Thời gian thấm thoát trôi qua, mới từ ngày nào Ten gặp Akiko thì hiện giờ đã trôi qua 2 năm rồi, hiện tại Ten đã được 13 tuổi, thực chất cơ thể này 13 tuổi mà thôi, bởi vì bác Arata đã xác định tuổi tác của hắn qua cái lúc mà khám bệnh lần trước chứ tuổi thật của Ten thì chỉ mình hắn mới biết được.
Ten nhận ra càng lớn hắn càng có thể nghe và ngửi những vật ở vị trí cách xa hơn, nói cách khác là cái "Ra đa" của hắn càng hoàn thiện hơn, hắn hiện giờ có thể dựa vào những âm thanh cực nhỏ mà vẫn có thể xác định hình dáng kích thước của một vật dù nó ở bất kì phương hướng nào đi chăng nữa, cũng nhờ khả năng này cho lên hiện tại hắn có thể đi săn cùng những ông chú trong làng.
"Bác Maru và mọi người ơi! Có một con lợn rừng ở hướng 3 giờ đang chạy về phía này." Chỉ thấy hiện tại Ten đang đứng ở trên một cành cây cao nói vọng xuống.
Nghe vậy mọi người vội vàng ẩn nấp, chỉ vài phút sau có một con lợn rừng to lớn tầm khoảng 200 cân đang chạy về hướng của mọi người, đang chạy như điên thì bỗng nhiên con lợn bị sụt ngay vào cái hố chông mà mọi người đặt sẵn, tuy nhiên nó vẫn chưa chết hẳn, thấy vậy mọi người cần những cây giáo từ trên miệng hố dâm liên tục xuống.
Chỉ thấy một lúc sau con lợn kêu rú lên vài tiếng đau đớn xong im bặt, thế nhưng vẫn chưa có ai xuống vội, bọn họ đợi Ten nói xem con lợn đang giả chết hay chết thật, chỉ thấy ở trên cây cao Ten nói vọng xuống:
"Cháu không nghe thấy hơi thở của nó, chắc chắn nó chết rồi ạ."
Nghe vậy mọi người ai cũng thở ra một hơi rồi cùng nhau cười lớn, từ ngày có Ten gia nhập đoàn là bọn họ có thể săn được những con thú lớn như lợn rừng hay hươu mà không cần như ngày trước, đi săn cả buổi mà mãi mới săn được một vài con thỏ hay mấy con chim nhỏ chẳng bõ dính răng, chỉ nhìn thôi đã biết với số động vật ít ỏi đó thì có lẽ mùa đông lại đói tiếp rồi.
Chính vì lý do đó mà trong đoàn không có ai khinh thường Ten là một người mù cả, ngược lại họ rất tôn trọng Ten là đằng khác.
Sau khi được Ten xác nhận rằng con lợn đã tử ẹo thì mọi người mới bắt đầu kéo xác con lợn lên, vừa nhìn con vật to lớn trước mặt mọi người đã không kìm nổi sự vui mừng trong ánh mắt, nó chắc chắn phải hơn 200 cân, đủ để tất cả mọi người trong đoàn và cả gia đình của mình có thể ăn trong vòng một tuần, thậm chí ăn không hết thì có thể lên tỉnh để bán kiếm chút tiền cũng được.
Thế là mọi người củng nhau xử lý sơ qua xác con lợn rồi nối đuôi nhau cùng kéo nó đi về làng, chỉ là đang trên đường về thì đột nhiên Ten dừng lại, tiếp đó hắn lấy ra bộ cung tên tự chế và bắn một phát.
Piu!!......Phập!!.....
Một mũi tên xuyên qua hai con thỏ, thấy cảnh này ông bác Maru không khỏi ngạc nhiên và khen tài thiện xạ của Ten không dứt:
"Khả năng bắn tên của cháu lại tốt thêm rồi, bây giờ còn vượt xa cả ta rồi ấy chứ, đúng là trò giỏi hơn thầy mà."
Đúng thế người dạy cho Ten cách bắn tên không ai khác chính là bác Maru, lúc đầu khi Ten cầu xin học cách bắn tên thì ông ấy hơi ngại bởi vì mù thì làm sao bắn được, tuy nhiên do Ten cầu xin nhiều quá thành ra ông bác cũng mềm lòng và truyền dạy cách bắn tên của mình cho Ten.
Chính vì do khả năng nghe của Ten rất tốt cho lên hắn có thể dựa vào tiếng kêu cơ bắp phát ra lúc cử động của bác Maru cho lên hắn học cực nhanh, không những thế hắn còn dần dần cải tiến cách bắn, cách phát lực cánh tay sao cho những phát bắn nhanh, mạnh và chuẩn xác nhất.
Trong thời gian 2 năm Ten cũng tự nghĩ ra một phương pháp điều khiển cơ bắp trong cơ thể sao cho tiết kiệm sức lực mà khả năng phát lực lại cực kì tốt, gọi là điều khiển cơ bắp chứ thực ra là dựa vào âm thanh cơ bắp khi hoạt động để biết được ở tư thế nào là sức lực bỏ ra ít nhất mà sức mạnh bộc phát ra lại mạnh nhất.
Cũng nhờ thế mà Ten có thể nhảy lên những cành cây cao và nhảy từ cành này qua cành khác giữa các cây nhanh nhẹn, dễ dàng như một con khỉ, hắn cũng có thể nâng vật nặng gấp 5 lần trọng lượng cơ thể, không những thế trong khoảng thời gian này Ten còn nhận ra khả năng khôi phục của mình rất nhanh.
Chỉ cần hắn bị gãy xương phát là tầm nửa ngày sau là khỏi rồi, tuy nhiên khả năng hồi phục này có một điểm yếu là vô cùng tiêu tốn năng lượng, mỗi khi khôi phục xong thì Ten lại là một thùng cơm chính hiệu, ăn vô số kể mà vẫn không biết no, may sao hiện tại hắn đi săn cùng đoàn cho lên kiếm được kha khá nếu không thì ép khô Akiko cũng không đủ cho hắn ăn đủ 1 tuần với cái tình trạng đó.
Quay về hiện tại, sau khi bắn trúng hai con thỏ xong Ten lột da và xử lý sơ qua rồi nhét vào cái balo làm bằng da lợn rừng của mình, tiếp đó hắn lại cùng mọi người đi về làng, vừa về đến cổng làng Ten đã ngửi thấy mùi của Akiko đang đứng đợi mình rồi, thế là hắn mỉm cười và đi về phía nàng.
Còn về phần Akiko thì sau khi nhìn thấy Ten đi săn về mà không có một vết thương nào thì nàng thở nhẹ một hơi, tiếp đó nàng lao lên ôm chầm lấy Ten và nói:
"Chào mừng em trở về, Ten."
Cảm nhận hai quả bóng đang ép vào ngực mình Ten hơi ngại ngùng gãi đầu một cái, tuy nhiên hắn cũng không đẩy Akiko ra mà thậm chí còn ôm nàng chặt hơn, có thể nói 2 năm trôi qua người thay đổi nhiều nhất là Akiko chứ không phải Ten, bởi lẽ 2 năm trước nàng chỉ là một cô gái không phải nói là bình thường thì thực chất hơi xấu một chút.
Làn da ngăm đen, thô ráp vì mưa nắng, cơ thể mặt mũi gầy gò, ốm yếu vì thiếu dinh dưỡng, nói chung là lúc ý Akiko rất xấu, tuy nhiên thì sau 2 năm được Ten nuôi thì nàng đã có một màn lột xác ngoạn mục, có thể nói lúc trước nàng là vịt con xấu xí thì hiện tại nàng lại là một con thiên nga xinh đẹp, và đầy "kiêu hãnh".
Làn ra trắng hồng, nõn nà, gương mặt trái xoan với ngũ quan chỉnh tề, đặc biệt là đôi mắt to tròn của nàng làm cho khuôn mặt Akiko càng đáng yêu hơn, cơ thể nàng vô cùng cân đối, không béo cũng không gầy, một số chỗ lên "đầy đặn" thì cũng "đầy đặn", chỗ lên thon gọn thì cũng thon gọn, có thể nói Akiko làm cho bao người phụ nữ trong làng đều phải ghen tị vì cơ thể và khuôn mặt của nàng.
Trong khoảng thời gian này Ten cũng dạy cho nàng cái phương pháp điều khiển cơ bắp trong cơ thể, mặc dù nàng chỉ học được một chút, nhưng nàng cũng đã có khả năng tự vệ cùng với sức mạnh hơn người thường rồi.
Nhìn thấy cảnh Akiko và Ten ôm nhau mọi người đều cảm thấy cả hai rất đẹp đôi, chỉ tội là Ten không biết được mình không phải là em ruột của Akiko thôi, đúng thế, trong làng mọi người ai cũng biết Ten không phải em ruột của Akiko, tuy nhiên điều họ không biết rằng chính bản thân Ten cũng đã biết điều đó từ lâu rồi.
Trong lòng Ten và Akiko đều thích nhau nhưng chưa có ai nói ra thôi, trong hai năm qua cả hai chia sẻ cho nhau từng miếng ăn, từng cái chăn, cái đệm, có thể nói tình cảm hiện giờ của Ten và Akiko không còn là chị em nữa mà đã chuyển sang người yêu của nhau rồi, tuy trong hai người không ai nói với ai nhưng mà điều này đã là điều hiển nhiên đối với cả hai rồi.
Một lúc sau hai người ôm nhau xong thì Akiko bỗng nhiên đỏ mặt trước ánh mắt trêu chọc của mọi người trong làng, thấy vậy Ten vội vàng bảo bác Maru lát nữa đem phần thịt được chia đến nhà hắn còn bản thân thì kéo tay Akiko đi về nhà của cả hai.
Akiko vừa đi vừa nhắm tịt mắt lại cứ như kiểu tôi không nhìn thấy mọi người thì mọi người cũng không nhìn thấy tôi vậy, nàng thầm nghĩ trong lòng: "A!!~~a!!....Xấu hổ quá!! Mình lại không tự chủ ôm Ten trước mặt mọi người rồi."
Nghĩ vậy nàng vội vàng dùng tay còn lại của mình để che đi khuôn mặt cho bớt xấu hổ, ở bên cạnh Ten cười nhẹ và ghé sát vào tai Akiko nói:
"Sao chị lại xấu hổ thế Akiko, chúng ta là chị em ôm nhau có sao đâu, ở nhà chúng ta còn hôn nhau suốt chẳng có gì ngại cả."
Nghe vậy mặt Akiko càng đỏ hơn, trong lòng nàng thầm mắng Ten ngốc không hiểu gì cả, trong lòng thì nghĩ thế thế nhưng mặt ngoài nàng cũng không nói gì mà chỉ lặng im che đi khuôn mặt xấu hổ của mình và cùng Ten đi về nhà, nhìn Akiko hiện tại vô cùng đáng yêu.
Trong lòng Ten thầm thề rằng sẽ mãi bảo vệ khung cảnh yên bình này, hắn sẽ thủ hộ và bảo vệ Akiko đến chết cũng không rời, đời này kiếp này, thậm chí là cả đời sau kiếp sau Ten cũng sẽ bảo vệ và yêu thương Akiko, hắn sẽ không để Akiko phải chịu bất cứ nguy hiểm nào.
Đêm hôm đó cả hai lại ngủ chung cùng nhau, mặc dù đã ngủ chung 2 năm nhưng Ten và Akiko vẫn chưa làm gì cả, quá lắm thì Ten chỉ có sờ mó cơ thể Akiko thôi, bởi lẽ nàng da mặt quá mỏng, quá xấu hổ để tiến xa hơn, cộng thêm cả Ten cũng không muốn cưỡng ép nàng cho lên cả hai vẫn chưa làm ăn gì cả.