Chương 68: Bắt giữ (1)

Tại một vùng hoang vu , cách An Lạc kinh đô Bằng quốc 20 dặm. Từ Bá cùng binh lính đang ẩn nấp chờ đợi, bỗng từ bên ngoài Từ Cang hớt hải chạy vào, nhìn thấy Từ Bá hắn thần sắc không dấu nổi vẻ kích động liền lên tiếng

-‘Bẩm phụ thân, mọi chuyện đã rõ ràng. Hơn 2 tháng trước nạn châu chấu nổ ra, để có thể xử lý nạn châu chấu Bằng Thái Cung đã huy động toàn bộ cấm vệ quân, cùng phần lớn cao thủ xuất cung, đến giờ vẫn chưa hề trở lại. Bởi vậy hoàng cung Bằng quốc bây giờ binh lính rất ít, gần như trống rỗng, hoàn toàn không phải là bẫy’

Bọn hắn đã đến An Lạc được vài ngày nay, nhưng sau khi Từ Bá tiến vào trước thăm dò, hắn nhận ra binh lính nơi kinh thành vậy mà ít đến bất thường. Đến cả thời gian thay ca gác cũng chỉ 1 ngày 1 lần, so với thông thường cũng ít nhất phải 1 ngày 4 lần là quá ít.

Điều bất thường như vậy khiến cho Từ Bá không an tâm, không khỏi lo lắng là có bẫy. Để tránh bị phát hiện, bọn hắn đã chỉ di chuyển vào ban đêm nhưng bọn hắn có đến 2000 người, nhóm đông như vậy việc bị phát giác cũng là bình thường. Bởi vậy để đảm bảo an toàn, hắn đã sai Từ Cang lần nữa tiến vào An Lạc để thu thập tin tức, còn bọn hắn tạm thời ẩn nấp từ xa.

Nghe được Từ Cang lời nói’Hoàng cung Bằng quốc gần như trống rỗng’, khiến hắn không khỏi kích động kêu lên

-‘Là thật, trời giúp Tần quốc ta. Bằng Thái Cung quả là tên ngu ngốc mà’

Từ Bá lời lẽ phấn khích, thời cơ đã đến hắn biết không còn thể chậm trễ nữa liền ra lệnh

-‘Lập tức tập hợp binh lính, ngay đêm nay chúng ta sẽ tiến đánh hoàng cung Bằng quốc. Mục tiêu bắt giữ Bằng Thái Cung’

Đến nửa đêm, An Lạc nơi đài cao. Cấm vệ quân xuất cung đem cũng đem theo phần lớn binh lính đóng tại kinh thành rời khỏi. Bằng quốc binh lính bởi cả ngày canh gác, bọn họ thần tinh thần đều đã rệu rã, đôi mắt lờ đờ như cá chết, không kìm được mà ngáp dài ngáp ngắn.

Bọn họ chỉ mong sao có thể thật nhanh thay cả trở về làm giấc, nào còn tí tâm trạng nào canh gác. Đến cả những bóng đen đang lướt qua trong màn đêm kia bọn họ cũng nào còn sức mà để ý

Không biết từ bao giờ, có hai bóng đen đã xuất hiện phía sau hai tên lính nơi đài cao đang ngái ngủ canh gác.

‘Ưm, Ưm, Phập’ âm thanh nhẹ nhàng vang lên cùng với ánh kim loại lướt qua. Hai bóng đen dùng tay bịt miệng hai tên lính canh, rồi một cách nhanh gọn dùng dao cắt cổ kết liễu hai tên lính. Nhẹ nhàng đỡ lấy hai tên lính ngã xuống, sau đó liền trộm đi bộ giáp trên người hai tên lính

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong thoáng chốc, Từ Cang thay xong trang phục lập tức đứng lên kiểm tra. Nhìn ám hiệu từ phía tháp canh bên cạnh, Từ Cang biết phụ thân hắn bên kia mọi chuyện cũng đều đã ổn thỏa.

Không chậm trễ, Từ Cang cùng tên còn lại bắt đầu gấp rút tiến ra ngoài. Để có thể đem quân tiến đánh vào hoàng cung, bọn hắn bây giờ cần trước tiên mở cửa cổng lớn đem binh lính tiến vào. Khác với những nơi khác, An Lạc là kinh đô của Bằng quốc, thiết kế của cổng chính hiển nhiên cũng sẽ không giống như cánh cổng bình thường khác. Bởi vậy mới cần cả Từ Cang cần phải gấp rút tìm cơ quan mở cổng

-‘Nào, nào đặt cược xong thì bỏ tay ra, không được hoàn lại đâu. Lão tử chuẩn bị mở đây’Tiếng hô hào

-‘Lớn, lớn, Nhỏ, lớn, chắc chắn là lớn’Tiếng hô hào

-‘Kết quả là: lớn ‘Tiếng hô hào

-‘A lão tử phát tài rồi…’Tiếng hô hào vui mừng

-‘Không thể nào tiền lương tháng nay của ta..’Tiếng kêu buồn bã

Trời về đêm, ánh đuốc mịt mờ cùng với mặc trên mình quân phục của Bằng quốc, Từ Cang cùng thị vệ dưới trướng dễ dàng đi lại giữa binh lính Bằng quốc. Mọi chuyện đang ổn thỏa, bỗng từ phía sau có tiếng gọi chặn bọn hắn lại

-‘Nè hai người các ngươi đứng lại’Bằng quốc binh lính

Bị âm thanh chặn lại Từ Cang tưởng chừng bị phát hiện không khỏi chột dạ

Nhìn thấy Từ Cang vẫn chưa trả lời tên lính liền tiếp tục lên tiếng

-‘Hai ngươi đứng đây làm gì, không vào đó mà chơi sao’

Nghe được lời binh lính nói, Từ Cang tâm trạng mới được buông lỏng, thị vệ bên cạnh bàn tay cũng dần nới lỏng chuôi kiếm ra

-‘Đâu phải là không muốn vào, chỉ là hai ta thua hết sạch số bạc rồi. Nếu không ngươi cho chúng ta mượn chút đỉnh, lúc nữa chúng ra nhất định sẽ trả lại cho’Từ Cang

Nghe vậy tên lính liền hiểu ra, hóa ra cũng là 2 con bạc đen đủi. Liền tránh né trả lời

-‘Lão tử cũng không có nhiều bạc, các ngươi tìm người khác hỏi mượn thử xem. Ta phải đi trước đây’

Dứt lời binh lính không muốn tiếp tục bị dây dưa, liền nhanh chân mặc kệ hai bọn hắn rời đi

Kinh thành là thành trì cuối cùng của đất nước, quân đội kẻ địch nếu có thể tiến tới đây thì có thể coi như đất nước đã xong đời rồi. Bởi vậy công việc canh gác nơi đây cũng cực kỳ nhàm chán, việc bọn họ lơ là cảnh giác như vậy là điều bình thường. Hiển nhiên không chỉ Bằng quốc, binh lính đóng quân nơi kinh thành khác cũng phần lớn đều sẽ giống vậy.

Nhìn tên lính cứ vậy chạy đi, Từ Cang trong lòng có chút ưu tư. Ngày hôm nay là bọn hắn là kẻ xâm nhập, việc như này đối với bọn hắn chính là vô cùng thuận lơi. Nhưng mà nếu lần sau có kẻ địch cũng làm như vậy đối với Thăng Long kinh thành Tần quốc vậy không phải là sẽ vô cùng nguy hiểm sao

Gấp rút di chuyển, Từ Cang sau một lúc tận dụng dò hỏi đã dễ dàng tìm ra cơ quan để mở cánh cổng. Lập tức Từ Cang từ trong áo ngực lấy ra pháo sáng

-‘Két, ầm ầm ầm ‘

Tiếng động lớn vang lên, cánh cửa khổng lồ nặng nề của kinh thành Bằng quốc đã được mở ra. Theo đó hiện ra chờ ở phía bên ngoài cánh của đó là hàng nghìn binh lính Tần quốc khoác trên mình y phục màu đen đang chờ đợi

-‘Chuyện gì đang xảy ra, tại sao cổng thành lại mở cửa’

-‘Địch, có địch tập kích, nhanh …’Phập, Phập..Á‘

Binh lính Bằng quốc chưa kịp hiểu chuyện gì, vũ khí cũng chưa kịp cầm lên, chỉ kêu lên một tiếng đau đớn liền bị Tần quốc binh lính dùng cung tên giết chết

-‘Thích khách ở đây…’Phập, phập, Á’

Mặc dù phần lớn binh lính Bằng quốc nơi kinh thành đã theo cấm vệ quân ra chiến trường. Dù vậy so với số lượng chỉ 2000 binh Tần quốc đem đến, số lượng binh lính Bằng quốc vẫn là áp đảo hơn nhiều.

Nhìn thấy lũ lượt binh lính Bằng quốc tiếp tục xuất hiện, Từ Bá biết không thể tiếp tục dây dưa liền ra lệnh

-‘500 binh lính cùng Từ Cang nghe lệnh. Trước khi tin tức đến được hoàng cung lập tức theo ta tiến vào, số còn lại ở lại bọc hậu’

-‘Đã rõ, tuân lệnh tướng quân..’

‘Choeng, choeng, chang.., có thích khách, có thích khách’ Tiếng gươm giáo cùng hô hoán liên tục vang lên. Bằng quốc kinh thành cùng hoàng cung giờ đây đều đã chìm vào hỗn loạn

Tiếu Hà Cung do vị trí nằm hơi hướng về phía ngoài hoàng cung, tiếng động lớn rất nhanh đã truyền tới đây. Nghe được tiếng hô hào mãi không dứt, Lạc Băng Băng cùng hai thị nữ co mình trong góc phòng sợ hãi nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng. Đây chính là hoàng cung, trung tâm của Bằng quốc, các nàng không hiểu làm sao thích khách có thể xuất hiện không những vậy dựa theo tiếng hô hào số lượng thích khách dường như không hề ít

‘Rầm’Bỗng cánh cửa của căn phòng bị đẩy ra, theo sau đó một thân ảnh nữ nhân xuất hiện. Nàng trên thân mặc giáp, hô hấp gấp gáp, trên tay nắm chặt thanh gươm, nơi lưỡi gươm vẫn còn dính máu tươi đủ để cho thấy rằng nàng vừa trải qua nguy hiểm chiến đấu. Tiến vào phòng nhìn thấy 3 thân ảnh nữ co ro nơi góc phòng, nàng gấp gáp lên tiếng

-‘Hoàng hậu nương nương, thật may người vẫn an toàn. Có thích khách tập kích vào hoàng cùng, khẩn người mau cùng thần chạy trốn’Yến Tử

Nhận ra là người quen thuộc, Lạc Băng Băng mới giảm bớt sợ hãi, theo lời nàng nói hớt hải chạy trốn

-‘Yến Tử chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao trong hoàng cung lại có thích khách’Lạc Băng Băng lo lắng

-‘Thần cũng không rõ, chỉ biết hơn nửa canh giờ trước thích khách đã tràn vào từ cổng chính, hiện đã tiến đánh vào được hoàng cung. Một vài phi tần cùng quan lại cũng đã bị bọn chúng bắt lại’ Yến Tử vội vã đáp

-‘Làm thế nào có thể, kinh thành chẳng phải có rất nhiều binh lính sao’

-‘Cấm vệ quân rời đi vẫn chưa trở về, bởi vậy kinh thành cùng hoàng cung binh lính cũng không nhiều như trước. Không những vậy số lượng thích khách số lượng lên tới gần 2000 người, ước chừng có gần 400 kẻ đã tiến vào được hoàng cung ’Yến Tử lời lẽ đầy lo lắng lên tiếng

-‘2000 thích khách’ Lạc Băng Băng kinh hãi kêu lên

Yến Tử đối với nàng kinh hãi hiểu rõ. Với số lượng này làm sao còn có thể coi là thích khách được. Lúc nàng giao chiến cũng nhận thấy, cách chiến đấu của lũ xâm nhập giống như cách chiến đấu của binh lính được đào tạo hơn là phong cách của thích khách.

Nguy hiểm hơn nữa là hai kẻ mà nàng chém chết trên đường tới đây đều là võ giả, cảnh giới cũng không hề thấp. Nàng thân là cảnh giới võ giả cửu trùng cũng cần rất nhiều thời gian mới xử lý hết được bọn họ

Lạc Băng Băng sợ hãi một hồi chạy trốn dường như nhớ ra gì đó lên tiếng

-‘Còn Uyển Nhi, Uyển Nhi con bé thì sao’

-‘Bẩm nương nương, Uyển Nhi công chúa đã dẫn theo Tử Nhạc quân tiến tới An Vũ điện bảo vệ bệ hạ. Đồng thời phân phó thần tới đây để bảo vệ nương nương’Yến Tử do dự đáp

‘Không thể nào…’Nghe được như vậy Lạc Băng Băng không kìm được lo lắng, An Vũ Điện không nghi ngờ gì bây giờ là nơi nguy hiểm nhất.

-‘Đây rồi, phía bên này có người’ Tần quốc binh lính đã phát hiện ra các nàng, từ cách ăn mặc nhận ra các nàng thân phận không tầm thường liền hét lớn truy đuổi