Từ Sách đứng trên tường thành bước chân không yên, đi đi lại lại không ngừng nhìn về hướng binh lính Bằng quốc trước mặt. Nhìn binh lính Bằng quốc vậy mà đã hơn nửa canh giờ trôi qua không chút động tĩnh, cũng không có động thái tiến công khiến hắn không khỏi thấp thỏm, lo âu
Hắn hiểu rõ so với Tần quốc Bằng quốc còn vội vàng hơn rất nhiều. Việc Bằng quốc bỏ qua mọi chiến thuật dùng toàn quân lấy số đông tấn công là minh chứng rõ ràng nhất điều đó. Bằng quốc đã luôn luôn đợi chờ chính là thời cơ bây giờ, vào lúc Vạn An thành về số lượng lẫn chất lượng trở nên suy yếu nhất. Bởi vậy nhìn Bằng quốc đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì khiến Từ Sách không thể hiểu nổi
-‘Tại sao, tại sao hà cớ gì lại không tấn công, tại sao vẫn chưa có động tĩnh gì’
-‘Chẳng lẽ là Dương Tô Bá lại có kế sách gì khác, hắn chẳng lẽ lại muốn tiến đánh từ hai cánh. Không không thể nào, tiến đánh từ hai cánh bây giờ so với trung tâm muốn khó hơn nhiều. Dương Tô Bá làm sao phải bỏ dễ tìm khó như vậy’
-‘Chẳng lẽ Dương Tô Bá lại có tàn binh, không thể nào binh lính tuần ta vẫn luôn báo về bình thường, tàn binh sau trận chiến ta cũng đều đã bị ta cẩn thận truy quét’
-‘Vậy Dương Tô Bá, Bằng quốc bọn hắn muốn làm gì, tại sao lại vẫn chưa tấn công’
Từ Sách trong lòng như lửa đốt, đối với Bằng quốc bất thường tình trạng không ngừng suy nghĩ. Vạn An thành đã trụ được tới bây giờ, hắn không muốn có gì sai sót xảy ra cả
Không chỉ Từ Sách, Trần Khiêm cánh phải, Thiết Kỵ quân nơi cánh trái mà toàn thể binh lính cũng tướng lĩnh Tần quốc nơi Vạn An thành đều cảm thấy khó hiểu. Bình thường không phải chỉ cần binh minh lên Bằng quốc đã phát động tấn công rồi sao, tại sao bây giờ vẫn còn đứng đó chưa có động tĩnh gì
Bằng quốc binh lính tình trạng cũng tương tự, bọn họ cũng không hiểu nổi tại sao bọn họ chỉ nhận được lệnh sắp xếp đội hình hoàn toàn không có mệnh lệnh tấn công
Đối với tình hình trước mắt đại đa số người đều lâm vào tình trạng khó hiểu, đến cả Dương Tô Bá hay đầu não phía bên Bằng quốc kia cũng không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Chỉ có duy nhất một người có thể hiểu rõ được chuyện đó, kẻ đó không ai khác là Vương Lâm
Vương Lâm quan sát bản đồ, nhìn thấy binh lính Bằng quốc không ngừng vào ra căn nhà xí mà bất giác nở nụ cười. Hắn đối với tình hình bây giờ đã chắn chắn hiểu rõ, liền thông qua Thủy Kính cơ thể hướng tới Từ Sách lo lắng bên kia mà trấn an
-‘Từ quân sư không cần lo lắng, ngày hôm nay Bằng quốc sẽ không tổ chức tiến công đâu’
‘Làm sao có thể’Từ Sách bỗng nghe được tiên sinh nói như vậy không khỏi có phần ngờ vực, nhưng nhìn tới Thủy Kính tiên sinh nét mặt vậy mà thư thái khiến hắn nhận ra, vội vàng hỏi-‘Tiên sinh chẳng lẽ tiên sinh biết chuyện gì đang xảy ra sao’
Chỉ thấy Vương Lâm đối với câu hỏi của Từ Sách không trả lời, mà thay vào đó lên tiếng nói
-‘Từ quân sư, ngài có biết rằng châu chấu có độc không!’
Từ Sách đối với Bằng quốc vấn đề chưa kịp hiểu, lại đột nhiên nghe Vương Lâm bỗng nhắc đến châu chấu càng khiến hắn trở nên ngu ngơ, theo bản năng đáp
-‘Châu chấu có độc, làm sao có thể’
-‘Đúng vậy châu chấu bình thường thì không có độc, nhưng khi châu châu trong nạn châu chấu thì có’
Nghe được tiếp tục Vương Lâm lời nói Từ Sách vẻ mặt lại tiếp tục đờ ra, hắn muốn hỏi thì Vương Lâm đã tiếp tục lên tiếng-‘Châu chấu cũng giống như đa số loài vật khác, phân thành 2 giới đực cái. Bởi vậy thông thường châu chấu cái muốn sinh sản sẽ cùng cần đến châu chấu đực. Nhưng đó chỉ là thông thường, còn châu chấu trong nạn châu chấu thì khác’
-‘Châu chấu cái trong nạn châu chấu hoàn toàn không cần đến châu chấu đực vẫn có thể sinh con. Điều này chính bởi khi số lượng châu chấu trong đàn đạt đến số lượng nhất định của nạn châu chấu. Trong cơ thể châu châu cái sẽ tự động tạo ra hoocmon à không một chất đặc biệt, thứ chất này sẽ giúp cho châu chấu cái có thể tự sinh sản mà không cần đến châu chấu đực. Nhờ đó càng làm gia tăng thêm số lượng châu chấu trong đàn’
-‘Nhưng cũng bởi chất dịch đó, sẽ khiến cho châu chấu trong nạn châu chấu có độc’
-‘Không ngờ là còn có chuyện kỳ lạ như vậy’
Từ Sách mặt không khỏi trầm trồ, kinh ngạc đối với Thủy Kính thân phận lại càng trở nên kính trọng, nhớ lại lời Thủy Kính, bỗng nhận ra gì đó lên tiếng hỏi
-‘Tiên sinh, nếu thứ này có độc vậy trong nạn châu chấu vừa qua, người dân Tần quốc ăn châu chấu như vậy. sao lại không bị trúng độc’
-‘Cái này dễ hiểu thôi, không phải không trúng mà đúng hơn là không phát tác. Châu chấu trong nạn châu chấu có độc nhưng loại độc này vốn không mạnh, bởi vậy chỉ cần sử dụng một vài loại thảo dược thông thường trong lúc ăn độc tính sẽ gần như không ảnh hưởng’
-Nghe được điều này Từ Sách như bừng tỉnh: ‘Ra là vậy, hóa ra đó là lý do tại sao trong công thức nấu ăn do bệ hạ ban ra lại đặc biệt có nhiều loại hương liệu thảo dược như vậy’
-‘Từ quân sư nếu vậy ngài có biết trong số dược liệu kia thứ nào là thiết yếu nhất không?’
Từ Sách đối mặt với câu hỏi, rất nhanh đã nghe được ấn ý trong đó liền bắt đầu suy nghĩ. Hắn mặc dù không phải là đại phu, nhưng đối với cụm từ thiết yếu nhất có thể giải nghĩa. Trên dải đất này có vô số loại thực phẩm, hoa quả nhưng tại sao chỉ có lúa, gạo, bột mì… cũng một số thực phẩm khác được gọi là thực phẩm thiết yếu. Gỉa dụ như táo rất ngon, lại cũng rất tốt cho sức khỏe nhưng giá thành lại quá cao, hay như ngọc mễ hương vị rất thơm giá thành cũng không cao nhưng số lượng cùng thời vụ trồng lại quá hạn chế… đều không thể được coi là thực phẩm thiết yếu
Bởi vậy không chỉ lương thực, mà trong chính trị xây dưng, quân doanh hay là cả dược liệu. Để có thể gọi là thiết yếu nhất thì cần phải đạt đủ ba yếu tố chính là số lượng đáp ứng, chất lượng tiêu chuẩn, và giá trị tối thiểu thì đến lúc đó thứ đồ đó mới có thể coi là thiết yếu nhất được
Thân là quân sư Từ Sách có trí nhớ vô cùng tốt, dựa theo lý giải đó hắn lần lượt nhớ lại về những công thức mà Vương Lâm đã ban xuống. Từ đó hắn liền có câu trả lời, hướng Thủy Kính bên cạnh mà đáp
-‘Bẩm tiên sinh, nếu tiểu sinh đoán không nhầm thứ dược liệu thiết yếu đó hắn là cam thảo’
‘Ồ’Vương Lâm đối với Từ Sách vậy mà nhanh chóng đoán ra không khỏi bất ngờ, lên tiếng hỏi
-‘Vậy Từ quân sư tại sao lại đoán là cam thảo’
Từ Sách dường như cảm nhận được sự tán thưởng trong lời nói của Vương Lâm, khiến hắn có phần tự hào mà giải thích
-‘Bẩm tiên sinh Tần quốc dược liệu có rất nhiều loại, mỗi loại lại có nhiều công dụng khác nhau. Nhưng trong danh sách dược liệu bệ hạ ban ra, loại dược liệu đáp ứng về số lượng, tác dụng, và giá cả thì chỉ có duy nhất cam thảo’
-‘Cam thảo tại Tần quốc số lượng cực kỳ lớn, hầu như tại mỗi vườn nhà đều có cây mọc, đến cả ven đường cũng có thể dễ dàng tìm được bởi vậy về số lượng, lẫn giá cả đều rất rẻ. Không những vậy cam thảo theo tiểu sinh biết còn có tác dụng là giải độc vừa vặn với công dụng cần thiết. Bởi vậy tiểu sinh mạnh dạn đoán thứ dược liệu thiết yếu đó là cam thảo’