Chứng kiến cảnh tượng hào hùng trước mắt, Vương Lâm nơi thư phòng không kìm được bất giác dừng tay. Trong lịch sử kiếp trước của hắn đã từng ghi chép lại có những quốc gia hàng ngàn năm bị đô hộ, so với lịch sử phát triển lịch sử bị xâm lược còn lớn hơn rất nhiều. Vậy mà cuối cùng quốc gia đó cũng dành chiến thắng, dành độc lập.
Vương Lâm luôn tự hỏi, luôn thắc mắc làm sao có thể làm được như vậy, bọn họ chỉ là con người bằng xương bằng thịt chẳng lẽ không mệt mỏi, không chán nản sao. Nhưng giờ đây nhìn cảnh tượng trước mắt, cùng những binh lính đã ngã xuống nơi cuộc chiến này hắn cuối đã hiểu rõ. Hiểu rõ tại sao bọn họ có thể kiên trì, có thể ngoan cường đến vậy. Bởi so với cái chết, ý chí ngọn lửa mà mỗi người ngã xuống truyền lại còn lớn hớn rất nhiều, lớn đến mức áp đảo đi cả cái chết, nỗi sợ nguyên thủy của con người. Giờ đây thứ bọn họ duy nhất sợ hãi chính là không thể tiếp nổi, không thể đáp lại ngọn lửa đó. Vì vậy dù có đối diện trước mặt là vực sâu tử vong, bọn họ cũng sẽ không do dự mà tiến bước tiếp nối dài ngọn lửa đó
Nhìn 3 cái xác của tướng lĩnh nằm trên đất, Triệu Đà ánh mắt hiện lên vẻ khó chịu cực độ. Mỗi lần là 3 người, mặc dù bọn họ không thể so với hắn, nhưng lại luôn dai dẳng bám lấy. Triệu Đà muốn nhanh chóng tiêu diệt thì bọn họ liền tạo khoảng cách, nếu hắn muốn tiến lên thì lại bị công kích tới. Khiến Triệu Đà dù đã không còn chơi đùa vẫn không thể nhanh chóng giải quyết. Hơn hết nữa thứ làm hắn khó chịu nhất chính là ánh mắt quyết tử của bọn họ, hắn không hiểu làm sao không chỉ một mà 9 viên tướng hắn đã giết kia không một ai có ý định bỏ chạy, dùng đến cả hơi thở cuối cùng chỉ để giữ chân hắn. Khiến cho hắn, cùng toàn bộ cánh quân trung tâm kéo theo đó là toàn bộ quân đội Bằng quốc gần như không thể tiếp tục tiến lên
Ưng đã bay qua, Triệu Đà biết Trần Khiêm đang tiến tới hắn cần phải mau chóng rút lui. Dù vậy đối với kết quả này hắn không thể nào chấp nhận được. Bọn hắn đã dùng đến cả tối sách như vậy, chỉ 3 ngày mà binh lính Bằng quốc thiệt hại lại đã gần chạm đến 12 vạn quân. Một trận chiến vốn tưởng dễ dàng, với binh lực áp đảo đến bốn năm lần như vậy bị bọn hắn đánh ra như này. Sợ rằng sau này sử sách có chửi bới bọn hắn cũng là không oan
Triệu Đà không cam lòng hôm nay cứ rút lui như vậy, hắn có ý định cùng Trần Khiêm chiến đấu, nhưng ý định đó lập tức được dập tắt. Bởi hắn hiểu rõ nếu một đấu một hắn hoàn toàn không đánh lại Trần Khiêm
Triệu Đà năm nay 56 tuổi, hắn có thể coi chính là thế hệ phía sau Trần Khiêm, bởi vậy hắn đối với Trần Khiêm uy danh cực kỳ rõ ràng. Đệ nhất thiên tài trong lịch sử Tần quốc, là thiên tài đầu tiên trong số các tiểu quốc vượt qua ’Thiếu niên hội’ đạt được danh hiệu 3 trong số kẻ đứng đầu. Một mình dẫn quân đánh vào thành lũy kẻ địch, lấy 1000 đấu 10 vạn mà vẫn an toàn trở ra, còn đồng thời bằng tu vi võ tướng bát trùng trảm đầu cửu trùng. Không những vậy chỉ chưa đến 40 tuổi đã trở thành võ tướng cửu trùng , còn tự mình sáng tạo ra loại công pháp mới
Uy danh cùng tài năng của Trần Khiêm lúc đó đã lớn đến mức. Thiên Vũ đế quốc một trong tam quốc cũng đích thân sai sứ thần tới chiêu mộ hắn, cũng là lý do làm sao mà Tần quốc chỉ là tiểu quốc có cơ hội mời được đại sư Tuệ Tĩnh tới xây dựng Phàn thành.
Với tài năng cùng uy danh đó, ai cũng nghĩ Tần quốc sẽ lần đầu tiên có võ hoàng tọa trấn. Việc Trần Khiêm hơn 30 năm nay vẫn còn tại võ tướng cảnh chính là điều mà không ai ngờ tới. Nhưng cũng bởi vậy, Trần Khiêm 30 năm mắc kẹt, cảnh giới có thể sớm coi đã là vượt qua võ tướng cửu trùng.
Không chỉ riêng Triệu Đà, kể cả Dương Tô Bá trăm trận đối đầu cũng chưa một lần có thể có lợi thể trước Trần Khiêm. Trên khắp đại lục này, trong những võ tướng cảnh đã biết đến, Trần Khiêm chính là vô địch
Triệu Đà mải miên man suy nghĩ, khiến cho Trần Khiêm đã kịp thời đuổi đến. Nhìn 3 cái xác lần lượt của Hoàng Long, Ôn Lưu, Cự Cốt không nguyên vẹn nằm trên mặt đất, Trần Khiêm lửa giận đùng đùng. Mũi lao trong tay phần thân bị Trần Khiêm nắm đến biến dạng, tức giận ném đến Triệu Đà.
-‘Triệu Đà tên đáng chết’
Không khí xoắn lại, mũi lao mang theo uy áp đáng sợ tựa như cơn bão mà bay đi. Chỉ trong nháy mắt, mũi lao đã bay đến ngay trước mắt, để lỡ thời gian chạy trốn Triệu Đà chỉ có thể dùng thương tới đánh chặn
-‘ẦMMM’
Âm thanh lớn vang lên, Triệu Đà nét mặt khó coi, bị đòn tấn công bất ngờ của Trần Khiêm đánh bay đi
‘Khốn kiếp’ Nhìn Triệu Đà đã chạy khỏi, Trần Khiêm chỉ có thế tức giận chửi mắng
Trong trướng bồng, Dương Tô Bá vốn đã chờ sẵn nhìn Triệu Đà chán nản trở về. Không cần nói hắn cũng đã đoán biết trước kết quả, hướng Triệu Đà lên tiếng
-‘Vết thương của ngươi sao rồi’
-‘Không vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một hai ngày liền ổn thỏa’Triệu Đà nét mặt nhắn nhó đáp lời
Hắn vốn có thể chặn được đòn tấn công của Trần Khiêm. Nhưng để tránh Trần Khiêm có cơ hội dây dưa, hắn liền chọn cách nhận đòn thuận lực từ đòn đánh đó mà rời đi, cũng bởi vậy mà phải nhận đến thương tích-‘Tại sao mọi chuyện lại có thể diễn ra như vậy’Dương Tô Bá lời lẽ chán nản, bất giác thốt lên
Nghe được lời nói của hắn, Triệu Đà trong lòng cũng bất giác tự hỏi, tại sao mọi thứ lại xảy ra như vậy. Cả hai bọn hắn đều thân là đại tướng quân, là những kẻ lão luyện nhất nơi chiến trường cùng với đó Bằng quốc nơi trận chiến này đã huy động đến gần 90 vạn binh đông, con số lớn nhất lịch sử lập quốc tới giờ
Vậy mà bọn hắn vẫn mãi không thể đánh đổ Vạn An thành, đến cả mức bọn hắn đã tuyệt vọng từ bỏ đi suy nghĩ, sử dụng chiến thuật ngu ngốc nhất là biển người, vẫn gần như vô dụng
-‘Có lẽ trời thật sự không giúp Bằng quốc ta!’Triệu Đà lời nói bông đùa cũng đồng thời mang theo phần tâm trạng mà cảm thán
Trời đã tối quân lính hai bên rút về, tạm thời kết thúc trận chiến ngày hôm nay.
Hai ngày tiếp theo tình hình trận chiến vẫn cứ như vậy tiếp diễn. Bằng quốc dù vẫn tổng lực tấn công, nhưng đối diện với binh lính Tần quốc quyết liệt chống trả cùng Từ Sách và Thủy Kính bản đồ. Hơn hết là tướng lĩnh Tần quốc hi sinh anh dũng cầm chân Triệu Đà, khiến Bằng quốc tiến công trở nên vô cùng chậm trễ
Chứng kiến cảnh tượng như vậy La Hầu Tử cùng Vương Tú cũng không khỏi đỏ con mắt tức giận mà chủi bới
-‘Khốn kiếp’
Cho đến tối ngày thứ 3, tại trướng bồng Bằng quốc. Dương Tô Bá sau khi nghe được báo cáo chiến trường, hắn nét mặt không dấu nổi kích động lên tiếng:
-‘Đã đến lúc rồi’
Đối mặt với câu nói của Dương Tô Bá, Triệu Đà nét mặt cũng không kìm nổi vẻ chờ đợi gật đầu:
-‘Đến rồi, đến lúc rồi thời cơ đánh đổ Vạn An thành đến rồi’
Đúng vậy bọn hắn đã chờ đợi thời điểm này. Cánh trái Thiết Kỵ quân sau nhiều ngày giao chiến, bị Dương Họa Sơn truy giết chỉ còn lại chắc chắn chưa đến 100 kỵ binh ít ỏi. Với số lượng đó hoàn toàn không thể so với còn gần 5000 kỵ binh dưới trướng còn lại của Dương Họa Sơn. Chỉ cần Dương Họa Sơn toàn lực tấn công cánh trái sẽ bị xuyên phá. Và một điều nữa chính là tổ chức quân đội của Tần quốc đã gần như tan vỡ
‘Rầm’ Dương Tô Bá đập bàn đứng dậy, muốn ra lệnh chuẩn bị. Nhưng vào khoảnh khắc đó, một tên lính hớt hải chạy đến vẻ mặt vội vàng lo lắng hét lớn-‘Bẩm Đại tướng quân, binh linh, binh lính không xong rồi’