Chương 63: Quyết Tử

Chứng kiến Đằng Giao như vậy chưa hiểu chuyện gì đã gục ngã, Ngũ Trì cùng Thương Cốc tóc gáy dựng đứng, run lên từng cơn. Lý trí bị sợ hãi cùng tức giận nhấn chìm, Ngũ Trì cầm theo thanh kiếm trong tay lao đến Triệu Đà chửi lớn

-‘Tên chó chết, sao ngươi dám’Ngũ Trì

Thấy Ngũ Trì mất bình tĩnh Thương Cốc muốn ngăn cản, nhưng rất nhanh hắn nhận ra rằng Triệu Đà giờ đây tay không tất sắt chính là cơ hội tốt nhất để tấn công. Không chậm trễ, Thương Cốc giống như Ngũ Trì hướng Triệu Đà mà đánh đến

-‘Cách đấu pháp: Kiếm- Tam lưu trảm’

-‘Cách đấu pháp: Đao- Long nha’

Triệu Đà tay không tất sắt, dù vậy đối mặt với Ngũ Trì cùng Thương Cốc toàn lực đánh đến, hắn nét mặt không hề có chút vẻ lo lắng, ngược lại đối với việc hai bọn hắn nhanh chóng quyết định như vậy có phần tán thưởng.

Ánh sáng của kiếm và đao giờ đây đã ở ngay trước mặt hắn, Triệu Đà không chớp mắt, xuống tấn, bàn tay nắm lại thành hình nắm đấm

-‘Quyền pháp: Vương quyền- Bách ảnh quyền’

Triệu Đà nắm đấm giáng xuống. Chỉ thấy trong mắt của Ngũ Trì cùng Thương Cốc, Triệu Đà nắm đấm từ một hóa hai, từ hai hóa bốn, từ bốn hóa tám… cho đến hàng trăm dư ảnh từ nắm đấm đã xuất hiện, cùng lúc giáng xuống bọn hắn

-‘Rầm, rầm, ..’

Ngũ Trì dùng kiếm, Thương Cốc dùng đao cả hai đều làm từ thứ sắt nguyên chất nhất. Nhưng đối diện với nắm đấm của Triệu Đà hoàn toàn bất lực. Số dư ảnh không chỉ nhiều mà mỗi cú trong đó uy lực đều tựa như núi lớn giáng xuống

-‘Rắc, phụt..’

Ngũ Trì cùng Thương Cốc vô lực chống đỡ, cả hai bị nắm đấm của Triệu Đà đánh bay ra xa lăn lộn nơi mặt đất.

Thương Cốc xương sườn vỡ nát, đau đớn cố gắng đứng dậy. Đằng Giao đã chết, Ngũ Trì bây giờ bất tỉnh, hởi thở yếu ớt, tính mạng tựa như ngọn nến treo trong gió hoàn toàn không còn khả năng chiến đấu. Ba bọn họ đã sớm chuẩn bị, cùng lúc phối hợp với nhau vẫn không thể gây tổn hại đến Triệu Đà. Huống hồ giờ đây chỉ còn lại hắn toàn thân thương tích, nếu tiếp tục đối đầu Triệu Đà chính là tìm cái chết

Dù vậy, Thương Cốc vẫn nhặt thanh đao lên, tiếp tục đứng dậy chắn trước mặt Triệu Đà. Biết rõ phía trước là cái chết, hắn ánh mắt vẫn không hề có chút ý định rút lui. Bởi giờ đây sau hàng trăm năm bị xâm lược, hàng trăm ngìn binh lính đã ngã xuống Tần quốc cuối cùng cũng có thể tìm tới con đường ‘Chiến thắng’ chân chính kia

Bây giờ kẻ trước mặt hắn đây chính là tảng đá, là mối nguy lớn nhất chắn ngang con đường của Tần quốc. Dù có phải đánh đổi bằng cả sinh mạng, Thương Cốc hắn nhất định sẽ bảo vệ con đường này

Mặt trời đã quá đỉnh, nhìn phía trung tâm Tần quốc hàng rào binh lính đã lần nữa được tái lập. Biết thời cơ tấn công đã qua, nếu còn tiếp tục chỉ sợ Trần Khiêm sẽ kịp đến. Triệu Đà ánh mắt tiếc hận, cầm theo trường thương, phía mũi thương treo ba cái thủ cấp lui về sau

Mặc dù ba cái thủ cấp đều là thủ cấp của những kẻ có thân phận tướng lĩnh, nhưng Triệu Đà đã là đại tướng quân, đối với hắn số ít quân công này cũng không có ý nghĩa gì lớn. Chỉ là Triệu Đà đối với bọn họ ý chí không khỏi có phần kính trọng.

Ba bọn họ hoàn toàn không có khả năng so với hắn. Triệu Đà biết điều đó và cũng biết cả ba bọn họ cũng đều rõ ràng hiểu được điều đó. Vậy mà bọn họ chiến ý vẫn rực cháy, đối mặt với hắn không hề lùi bước.

Nhìn vết thương hiếm thấy nơi cánh tay trái, nhớ lại hình ảnh cuối cùng của tướng lĩnh tự xưng Thương Cốc đó Triệu Đà vẫn có chút rùng mình. Hai tay dứt lìa, đôi chân gãy nát toàn thân chằng chịt vết thương mà miệng vẫn ngậm thanh đao, ánh mắt quyên sinh không chút sợ hãi tiếp tục chắn đường hắn.

Sự kiên trung đó đã không chỉ còn nằm ở nghĩa vụ, mà là niềm tin tuyệt đối, niềm tin tuyệt đối của bọn họ với đất nước với quân vương. So với đó, giờ đây theo thánh chỉ La công công nắm quyền, Bằng quốc điên cuồng tấn công mặc kệ thiệt hại xảy đến khiến Triệu Đà trong lòng không khỏi dậy sóng

Trận chiến tiếp tục diễn ra cho đến lúc tối đen Bằng quốc mới dừng lại. Hôm nay Vạn An thành vẫn còn tại, nhưng nơi cổng thành đã xuất những vết nứt vỡ lớn đến mức không còn khả năng hồi phục, chỉ có thể dùng những mảnh sắt tạm thời chắp vá lại

Trong trướng bồng, nghe được thống kê chiến trường, Từ Sách nét mặt không khỏi trùng xuống. Hắn tình trạng hiện tại cực kỳ ổn, cùng với tiên sinh chỉ dẫn hắn tự tin mọi mệnh lệnh hắn đưa xuống đã chính là tối ưu nhất. Dù vậy thương vong vẫn thật sự là quá lớn

Chỉ trong ngày hôm nay thôi, Tần quốc binh lính tử thương đã lên đến 2 vạn quân, số lượng bằng 1/10 tổng số binh lính hiện có tại Vạn An thành. Bằng quốc bây giờ giống như chó điên bất chấp chiến thuật mà tấn công. Dựa vào thời gian rút lui hôm nay chỉ sợ bọn hắn không hề có ý định dừng lại, sẽ vẫn còn tiếp tục tổ chức điên cuồng tấn công. Như vậy chỉ sợ thiệt hại sẽ mỗi ngày còn tiếp tục tăng thêm, đến lúc đó cho dù thật sự trụ nổi qua 10 không 9 ngày tiếp theo, binh lực Vạn An thành cũng không còn bao nhiêu

Bỏ qua điều đó, giờ đây thứ làm Từ Sách đau đầu nhất chính là Triệu Đà. Mặc dù biết chỉ với 3 tướng lĩnh thông thường việc có thể đánh bại một đại tướng quân là không thể. Nhưng hắn không ngờ Thương Cốc, Ngũ Trì, Đằng Giao cả 3 đều không còn một ai sống sót trở về

Tần quốc nhân lực vốn thiếu hụt, tướng lĩnh cũng như vậy. Sau hàng tháng trời chiến đầu, Vạn An thành giờ chỉ còn lại vỏn vẻn gần 20 tướng lĩnh ít ỏi. Nhân lực thiếu hụt, mỗi tướng lĩnh đã không chỉ còn đơn giản là chiến đấu mà còn đảm nhiệm rất nhiều sự vụ khác.

Triệu Đà giống như vũng bùn lớn càng cựa quậy càng chìm sâu. Nếu không đánh chặn hắn trung tâm chắc chắn sẽ tan vỡ. Còn nếu muốn chặn hắn thì cũng cần phải như hôm nay 3 võ tướng ngũ trùng trở lên đi thí mạng. Còn tới 9 ngày, cho dù còn Vạn An thành có thêm gấp đôi số tướng lĩnh cũng là không đủ đến lúc đó toàn bộ tướng lĩnh chết đi, binh lính không còn ai dẫn dắt, cho dù là Trần Khiêm, Từ Sách hay tiên sinh cũng là vô lực giải quyết

Nhìn Từ Sách nét mặt đăm chiêu, Trần Khiêm dường như hiểu được lo lắng của hắn liền lên tiếng

-‘Nếu không để ta xử lý Triệu Đà’

-‘Không được, không thể làm như vậy. Đại tướng quân bây giờ không chỉ đối phó Dương Tô Bá mà còn phải canh giữ cánh phải. Nếu phải rời bỏ vị trí xử lý Triệu Đà nơi trung tâm, đến lúc đó chỉ sợ cánh phải sẽ vỡ trận mất’Từ Sách

Nhận lấy Từ Sách phản đối, Trần Khiêm cũng chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận. Đúng như Từ Sách nói, trong 3 cánh cánh phải là nơi yếu nhất, nếu không phải bởi Trần Khiêm đã tiến về đó để phòng ngự, cánh phải sợ đã sớm bị Bằng quốc đánh thủng

-‘Nếu cánh phải chưa ổn định, đại tướng quân chưa thể nào rời đi được. Cách làm hôm nay chính là tốt nhất, bởi vậy chúng ta cần tiếp tục cử ra 3 vị tướng lĩnh cầm chân Triệu Đà, cho đến khi binh lính cùng Đại tướng quân trở lại’

Từ Sách lời lẽ mang theo cay đắng, cùng bất đắc dĩ. Hắn hiểu rõ, nói là cầm chân cho nhưng kết quả hôm nay đã nói rõ, thật ra điều đó chính là đi tìm chết. Làm gì có ai dễ dàng mà làm điều đó

-‘Để ta, mạt tướng Hỏa Hồ sẵn sàng nghênh chiến’

-‘Có ta, mạt tướng Hoàng Long sẵn sàng nghênh chiến’

-‘Để ta, có ta, mạt tướng xin tiên phong…’

Nhưng khác với Từ Sách suy nghĩ, hắn chỉ vừa dứt lời toàn bộ tướng lĩnh nơi đây tất cả đều nhao nhao, xung phong đánh trận, muốn tiến lên đối đầu với Triệu Đà

Bọn họ hiểu rõ chỉ 3 người việc đối đầu Triệu Đà là không thể, là tìm chết Thương Cốc, Đằng Giao, Ngũ Trì ba bọn họ chính là ví dụ tốt nhất. Nhưng đồng thời bọn họ cũng hiểu rõ một điều rằng, Thương Cốc, Đằng Giao, Ngũ Trì ba bọn họ là võ tướng cảnh, trên chiến trường hỗn loạn nếu muốn chạy trốn Triệu Đà cũng khó mà đuổi được. Vậy mà ba bọn họ đều chết đi, như vậy lý do chỉ có một, chính là bọn họ đã cùng Triệu Đà không chút do dự chiến đấu tới hơi thở cuối cùng.

Bởi vậy thân là một tướng lĩnh, đối diện với đồng đội ngã xuống như vậy, đối diện con đường ‘Chiến thắng’ trăm năm Tần quốc tìm kiếm như vậy, bọn họ nào có thể sợ hãi, nào có chút do dự. Bọn họ tất cả đều mang quyết tâm, quyết tâm dùng chính mạng mình để bảo vệ con đường ‘Chiến thắng’ này