Vạn An thành chiến trường
-‘Bằng quốc 5000 binh lính đang tiến đến hẻm Lạc Đô’Thủy Kính
‘Hẻm Lạc Đô’vị trí cách chiến trường chính 10 dặm, địa hình nhỏ hẹp với hai bên là vách núi đường đi không bằng phẳng, vì vậy kỵ binh không thể nào tiến quá được. Khả năng lớn nhóm binh này sẽ chỉ bao gồm bộ binh, cung binh có thể có thêm công binh. Với đội hình như vậy, phân bố bộ binh, cung binh cùng nhóm binh khác số lượng thích hợp nhất sẽ là 3:1:1. Nếu đã vậy
-‘Người đâu truyền lệnh, phái 3000 cung binh, 2000 bộ binh, 500 kỵ binh tiến tới cửa Lạc Đô chuẩn bị, nhìn thấy kẻ địch lập tức tiêu diệt’
-‘Cánh trái, giáp ranh với Từ Hải, Bằng quốc 1 vạn quân đang tiến đến’Thủy Kính
Nghe được âm thanh lần nữa truyền đến Từ Sách không chậm trễ tiếp tục tổ chức suy nghĩ. Cánh trái, Từ Hải tướng quân binh lính phía dưới có tới 8000 cung binh. Nếu vậy 1 vạn binh lính kia sẽ là kỵ binh. Không, dù là Bằng quốc kỵ binh cũng không thể dễ dàng huy động lực lượng kỵ binh lớn đến như vậy. Vậy sẽ là một nhóm quân kết hợp, tỷ lệ là 4:2:1:1:2, không nếu Dương Tô Bá thật sự muốn đánh đổ cánh trái vậy phải bắt buộc vượt qua được cung binh.
Để đối phó với cung binh, ngoài kỵ binh còn có thể lựa chọn khiên binh, vậy là 2:4:2:2, không khả năng sẽ là 2:1:1:4:2 không có thể là…. Từ Sách tâm trí dần rơi vào hỗn loạn, có quá nhiều cách Dương Tô Bá có thể triển khai 1 vạn quân đó, bỗng từ bên Vương Lâm âm thanh truyền đến
-‘Kỵ binh rất ít’
-Nghe được lời nói Từ Sách suy nghĩ liền rõ ràng, vội vã ra lệnh:’ Người đâu, lệnh Hỏa Hồ tướng quân dẫn theo 6000 bộ binh, 1000 kỵ binh, 3000 giáp binh tiến đến cánh trái hỗ trợ Từ Hải tướng quân. Đồng thời 2000 kỵ binh, 1000 công binh tiến theo hướng Địa Hoàng sơn cốc tiến đánh từ phía sau’
-Tên lính nhìn Từ Sách nét mặt, không khỏi có phần lo lắng dù vậy không chậm trễ đáp:’Tuân lệnh’
Từ Sách vẻ mặt suy nhược, nhìn bóng lưng tên lính gấp gáp rời đi mới khiến hắn sực nhớ điều gì đó, liền hướng quay lại phía sau cảm kích lên tiếng:
-‘Tiên sinh cảm ơn người đã chỉ điểm’
-‘Không cần khách khí, so với điều đó Từ quân sư ngươi nên tranh thủ mà nghỉ ngơi đi’Vương Lâm trong cơ thể Thủy Kính lời nói lo lắng lên tiếng
-‘Cảm tạ’
Dứt lời Từ Sách lập tức kiệt sức ngồi bệt xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh, vội vàng đem cốc trà lên một ngụm uống hết.
Cảm nhận được ánh mắt của tiên sinh cùng binh lính, mặc dù mọi việc vẫn giống như lúc trước, tiên sinh chỉ dẫn còn hắn tìm cách đối phó. Nhưng Từ Sách rõ ràng giờ đây hắn tình trạng đã không còn như trước đủ tỉnh táo, lời nói đã dần trở nên hụt hơi, ngắt quãng, đến cả chỉ dẫn của tiên sinh hắn cũng phải mất quá lâu mới có thể tìm cách giải quyết. Không những vậy, nếu không nhờ tiên sinh nhắc nhở, hắn suy nghĩ lúc nãy đã trở nên hoàn toàn loạn rồi.
Từ Sách giờ đây không nghi ngờ gì đã ở vào giai đoạn thứ 3 kiệt sức, hắn không còn đủ khả năng khống chế chính mình suy nghĩ. Trần Sơn đã chết, Đại tướng quân không ở đây, hắn là người còn lại duy nhất có thể đảm nhiệm ra lệnh cho toàn quân, bởi vậy nếu mệnh lệnh có gì sai sót thì chính là khó có thể vãn hồi. Tần quốc hơn 300 năm lịch sử sẽ có nguy cơ như vậy mà biến mất bởi hắn, không chỉ vậy …
Không thể nghỉ ngơi, Từ Sách mở mắt ra. Cho dù nhắm mắt lại, bởi cả thể lực lẫn tinh thần đã quá mệt mỏi, những suy nghĩ không cần thiết cứ không ngừng hiện ra khiến Từ Sách ngày càng lo lắng. Hắn chỉ mong rằng ngàn vạn lần đừng có sai sót gì xảy ra
Càng sợ thứ gì, thứ đó lại càng dễ xuất hiện. Âm thanh hớt hải truyền đến, khiến Từ Sách nét mặt lại càng trở nên tệ hơn
-‘Cấp báo, cấp báo, Bằng quốc đã chiếm được gò Loan Đạo’
Từ Sách nét mặt lo lắng, không tin vào chính mình nghe được lời nói, gấp gáp lên tiếng
-‘Làm sao có thể, La Hồng ở đâu không phải ta đã cử binh lính tới viện trợ hắn rồi sao’
-Binh lính:’Bẩm là sự thật, kẻ địch tấn công quá mạnh mẽ, quân lính chúng ta không hề có sức chống trả. Đồng thời La tướng quân cũng đã tử trận’
Nghe được lần nữa lời nói, dù vậy Từ Sách vẫn không thể tin nổi. Gò Loan Đạo, Bằng quốc có thêm binh lính tiến đến hắn đã sớm biết, biết rõ kẻ địch là nhóm binh gì, số lượng thế nào hắn cũng đã lập tức chuẩn bị số quân lính thích hợp đem đến để tiếp viện. Với lợi thế như vậy, La Hồng làm sao có thể thua được
-‘Ngươi , làm …’
Từ Sách tức giận, hướng đến tên lính tức giận muốn lên tiếng. Nhưng hắn lời nói chưa hết đã dừng lại, hay đúng hơn là hắn đã không còn đủ sức để nói hết câu. Cảm nhận lời nói ngừng tại cổ, chính mình hô hấp không ổn Từ Sách cuối cùng cũng nhận ra một điều, một sai lầm lớn mà chính hắn đã mắc phải. Không phải chỉ mình hắn, mà cả binh lính cũng đều đã kiệt sức rồi
Với việc binh lính quá chênh lệch, dù được Thủy Kính chỉ dẫn hắn cũng không thể dụng quân một cách bừa bãi. Căn cứ vào số lượng, vị trí, địa hình, cũng như quân lính Tần quốc đang có tại nơi đó hắn mới quyết định số lượng binh lính vừa vặn để tiến tới hỗ trợ. Cũng nhờ vậy mà dù đối mặt với vô số cuộc tấn công của Bằng quốc, Từ Sách vẫn có thể có đủ binh lính để đối đầu. Nhưng trong tính toán của hắn lại quên đi một điều, chính là tình trạng của các binh lính
Nếu trong điều kiện bình thường, Từ Sách thân là quân sư sao lại không để ý điều này. Không hắn đã từng nghĩ đến, nhưng cũng chính bởi vì quá mệt mỏi mà chính hắn đã quên mất đi. Một kẻ không để ý đến chính mình tình trạng, làm sao có thể nhớ đến kẻ khác tình trạng
Gò Loan Đạo chỉ là bắt đầu, không chỉ là Loan Đạo tất cả binh linh hắn cử đi hôm nay cũng là đều dựa vào tình trạng tựa như các hôm trước mà đánh giá. Loan Đạo thất thủ, cũng có nghĩa là những nhóm binh khác hắn cử đi tình trạng hoàn toàn không đủ. Nhận ra điều này Từ Sách sắc mặt càng trở nên sợ hãi hơn, lập tức hét lớn
-‘Người đâu, mau mau truyền lệnh…’
Trời đã về đêm, chiến trận tạm thời kết thúc binh lính hai bên theo đó mà rút lui trở về. Tần quốc trướng bồng bên trong, một mảnh im lặng bao trùm, tướng lĩnh nơi đây nét mặt ngưng trọng không giấu nổi vẻ lo lắng
-‘Từ Sách, mọi chuyện thế nào rồi’Trần Khiêm
-‘Mặc dù đã gửi thêm viện binh đến, nhưng Loan Đạo, Lạc Đô cùng Khúc Trì đã thất thủ, bị Bằng quốc chiếm lấy. Điều này, tất cả đều là lỗi của thuộc hạ’ Để mất Loan Đạo cùng Lạc Đô giá trị không lớn, nhưng Khúc Trì thì khác. Với địa hình hiểm trở như Vạn An thành, hẻm Khúc Trì là một trong những nơi hiếm hoi sở hữu địa hình bằng phẳng, rộng lớn. Không những vậy còn là nơi nối liền từ cánh trái đến trung tâm, nói cách khác là địa điểm hoàn hảo để tập trung cùng huy động binh lính. Đánh mất điểm chiến lược quan trọng như vậy, Từ Sách đối với chính mình ngu ngốc cực kỳ tức giận. Lời lẽ đầy cay đắng mà đáp lại
Nghe được Từ Sách lời nói yếu ớt, vẻ mặt xơ xác đôi mắt thâm quầng dường như không còn đủ tỉnh táo. Chỉ cần nhìn qua Trần Khiêm có thể nhìn thấy Từ Sách tình trạng suy yếu đến mức nào, việc mà hắn có thể tiếp tục đứng đây như vậy có thể đã coi là kỳ tích
-Trần Khiêm:’Từ Sách điều này không thể trách ngươi được, kẻ địch số lượng áp đảo cùng số lượng lớn công việc như vậy, đây là việc không thể tránh khỏi. Thay vì đó ngươi nên nghỉ …’
Trần Khiêm lời nói bỗng dừng lại, ‘nghỉ ngơi’ nếu thật sự có thể nghỉ ngơi thì làm sao Từ Sách lâm vào tình trạng như vậy. Từ Sách hắn không chỉ thống lĩnh quân đội, hắn là còn là người lập kế hoạch, đảm nhiệm việc quân lương, sổ sách, quản lý binh lính cùng những việc khác. Với số lượng công việc lớn như vậy còn chờ, hắn làm sao có thể nghỉ ngơi được. Tần quốc thật sự là quá thiếu người