Chương 26: Thần côn nhập học
Ừng ực.
Lại nuốt một hớp nước bọt.
Trong nhà có cửa hàng Tinh Hồn Thạch, Tả Tiểu Đa biết rất rõ giá trị của những Tinh Hồn Thạch này!
Hắn thấy những Tinh Hồn Thạch này đều có chất lượng không tệ, có lẽ phẩm chất cũng không có đạt tới cao cấp không vào tinh phẩm, lại càng không được đạt cấp bậc đỉnh cao nhưng mà đây chỉ là một cái hoàn cảnh tu hành của lớp Võ Sĩ đó!
Nhất là Tinh Hồn Thạch, cái đồ chơi này cũng chỉ có thể duy trì một thời gian thôi, một khi năng lượng tiêu hao hết thì phải kịp thời đổi mới, số lượng Tinh Hồn Thạch nhiều như vậy, tiêu hao qua năm này tháng nọ, còn phải thay thế, toàn bộ mười lớp trong cấp này cộng lại thì số lượng lớn như thế nào?
Mà trong trường học còn có lớp Võ Sư, còn có lớp Long Môn, còn có những lớp khác. . . cộng hết lại sẽ phải tốn bao nhiêu?
Tả Tiểu Đa tính sơ qua thôi thì ít nhất một năm cũng tiêu tốn một con số trên trời!
Một con số lớn tới người bình thường có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nếu như. . . nếu như Tinh Hồn Thạch của Võ Viện trong Phượng Thành này đều do nhà mình cung cấp thì nhà mình đã phát tài từ lâu rồi!
Tả Tiểu Đa thầm nghĩ như vậy, tưởng tượng như vậy!
Mà lúc này, ba mươi lăm học viên Võ Sĩ đều tràn đầy tò mì nhìn cái tên gan to bằng trời mới tới này.
Vừa mới tới nhận lớp thì đạp cửa mà vào, đúng là hiếm thấy.
Không thể không nói, Tả Tiểu Đa lưu ban năm năm, tuổi của hắn còn lớn hơn đa số học viên trong phòng học này một chút. Chỉ có một hai người nhìn có vẻ như không chênh lệch với Tả Tiểu Đa bao nhiêu, ừm, đoán chừng cũng chênh lệch không nhiều.
Nghe Tần Phương Dương lên tiếng, Tả Tiểu Đa sửng sốt một chút, sau đó không có nhăn nhó, đồng ý.
"Vâng."
"Lên bục giảng, tự giới thiệu mình cho đàng hoàng."
Giọng Tần Phương Dương vẫn lạnh nhạt như trước.
Sau đó tự mình đi xuống, nhường bục giảng lại cho hắn.
Đưa tay ra hiệu: "Tiếp theo, là thời gian biểu diễn của ngươi. Mỗi một học viên Võ Sĩ vào lớp của ta đều sẽ có đãi ngộ y như thế, không có ai là ngoại lệ."
Hắn nhìn Tả Tiểu Đa.
Khi học viên bình thường tiến hành tới bước này thì đều có chút hồi hộp, dù sao từ trên cao nhìn xuống mặt của mọi người nói chuyện đều là chuyện mà không phải thiếu niên nào cũng làm được, có nhiều người cà lăm không nói được lời nào.
Nhìn chung là qua từng ấy năm tới nay, trong số những học viên mà Tần Phương Dương dạy thì số học viên có thể ung dung đi lên nói chuyện cũng không nhiều.
Thực ra thì chuyện này cũng không có gì phải kỳ quái, dù sao chỉ là lớp Võ Sĩ, đa số vẫn là mấy đứa nhỏ, đâu có kinh nghiệm gì.
Tả Tiểu Đa gật gật đầu, sảy bước ra, hai bước đã lên đến bục giảng.
Rất thong dong.
Mọi người nhìn Tả Tiểu Đa người mặc trường sam, sống lưng thẳng tắp, cảm thấy cái tên này có chút tiêu sái.
Mà Tần Phương Dương còn để ý thấy Tả Tiểu Đa thần thái ung dung không chút hồi hộp nào thì không khỏi âm thầm gật đầu.
Sau một khắc, Tả Tiểu Đa chính thức lên tiếng.
"Chào mọi người, ta tên Tả Tiểu Đa. Có thể tuổi tác của ta còn lớn hơn các bạn học đang ngồi ở đây một chút, cho nên từ này về sau các ngươi có thể gọi ta một tiếng đại ca, cũng có thể kêu ta một tiếng lão đại, như thế nào cũng được, ta sẽ không để ý."
Tần Phương Dương lập tức ngẩng đầu lên.
Phía dưới, ba mươi lăm thiếu niên thiếu nữ cũng đồng thời ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn cái tên đang đứng trên bục giảng.
Không nghe lầm chứ?
Một tên mới đến, một tên lưu ban năm năm mà mới đến đã muốn làm lão đại?
Không sợ gió lớn đau đầu lưỡi sao? !
Tả Tiểu Đa cười cười, nói: "Các vị, ưu điểm của ta rất nhiều, biết cũng rất nhiều, nếu các ngươi có gì không hiểu thì có thể nói thẳng, ta nghĩ ta vẫn có thể dạy các ngươi mấy phần."
". . ."
Ngay cả Tần Phương Dương cũng cạn lời.
"Con người của ta, mọi người cũng biết, lưu ban mấy năm, nhưng mà cũng chính vì lưu ban nên ta học được không ít thứ nằm ngoài võ học."
"Ví dụ như là. . . trước đó ta có nhấn mạnh cái năng khiếu rất thần kỳ đó, xem tướng!"
"Lén nói cho mọi người biết, năng lực xem tướng thần kỳ của ta rất có lai lịch." Tả Tiểu Đa vẻ mặt thành thật, nghiêm túc nói: "Ta đã kiểm chứng nhiều mặt, tướng thuật này chính là truyền thừa chính tông của Thiên Cơ Đạo đã thất truyền ba mươi triệu năm."
". . ."
Nghe nói người nào đó nói ra một câu kinh thiên như vậy, mọi người im lặng cạn lời.
Mặc dù tính cách lạnh nhạt lão luyện như chủ nhiệm lớp Tần Phương Dương cũng suýt chút nữa phun ta một câu ‘mẹ nó’!
Đương nhiên mọi người khiếp sợ không phải là vì truyền thừa mà là vì người nào đó có da mặt thật là dày, chém gió có thể chém thủng trời!
Phải có da mặt dày tới cỡ nào mới có thể chém gió tới cỡ đó được chứ!
Cái này hoàn toàn là khoác lác nha!
Ba mươi triệu năm, sao ngươi không nói luôn là ba tỷ năm đi!
Sao ngươi không nói là ngươi có thể nhìn một cái biết sinh tử, một lời định cát hung đi!
Phía dưới, có một tên mập mạp không nhịn được bĩu môi, nghi ngờ lên tiếng hỏi: "Bạn học Tả, ngươi nói tướng thuật của ngươi thần kỳ như thế, nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là tất cả tư liệu liên quan tới lịch sử trên triệu năm của Tinh Hồn đại lục ta đều cẩn thận thu thập, chỉnh lý nhiều lần, tự tin là tất cả các môn phái siêu cấp từng tồn tại ta đều biết rõ, ít nhất ta có thể chắc chắn là ta chưa từng nghe nói qua Thiên Cơ Đạo gì đó, rốt cuộc là do ngươi nói sai hay là do ta tài sơ học thiển, có chỗ sơ sót?"
Những bạn học khác cũng mặt mũi tràn đầy quái dị.
Khi bị chất vấn, Tả Tiểu Đa vẫn mặt không đổi sắc, thong dong giải thích: "Vị bạn học này nói chuyện cũng đừng có khẳng định hùng hồn như thế, Tinh Hồn đại lục trải qua ức vạn năm gió sương, truyền thừa, văn minh đã từng tỏa hào quang sáng chói rục rỡ cỡ nào, đã từng cực kỳ huy hoàng, các môn phái bị bao phủ trong dòng sông lịch sử đều nhiều đến hằng hà sa số, không thể đếm tính được. . . Ai dám nói là mình biết hết được? Ai dám nói là mình biết hết được? Sao ngươi có thể biết hết được?"