Chương 25: Đạp cửa mà vào! (2)
Tả Tiểu Đa quay người đi, từng bước đi đến trước cửa lớp 9, không quay đầu lại.
Hồ Nhược Vân hai mắt đẫm lệ nhòa, trong lòng tràn đầy tiếc nuối, mắt nhìn bóng lưng Tả Tiểu Đa, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp nhưng cụ thể không thích hợp ở chỗ nào thì nàng không biết, nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất là - hôm nay Tiểu Đa lại mặc một bộ trường bào cổ phục.
Trường bào này . . có chút giống đạo bào?
Hồ Nhược Vân có chút mơ hồ.
Tả Tiểu Đa. . . muốn làm cái gì? Tới báo danh lớp mới mà lại mặc một bộ đạo bào tới?
. . .
Trong lớp Võ Sĩ 9.
Chủ nhiệm lớp Tần Phương Dương gương mặt cương nghị, vẫn đang bình tĩnh giảng giải lý luận Võ Đạo, thỉnh thoảng còn tận tình biểu thị một động tác võ học nào đó cho học sinh; có vẻ như cũng không thấy bất ngờ với hai người đến.
Nhưng mà các học sinh của lớp Võ Sĩ ngồi dưới mấy cái bồ đoàn bên dưới đều có chút không yên.
Hôm nay sẽ có một học sinh mới tới, chuyện này hoàn toàn không phải là bí mật gì, lại càng không phải là chuyện hiếm lạ gì, nhưng khiến mọi người cảm thấy hứng thú và mong đợi là học sinh được xưng là Võ Đồ cấp hai đệ nhất là người như thế nào.
Dù sao rất hiếm khi thấy có người lưu ban tới năm năm ở giai đoạn Võ Đồ.
Nếu tăng thêm một năm học chính quy nữa thì là sáu năm!
Người như thế nào mà sáu năm mà không đột phá được Võ Sĩ?
Tu hành ròng rã sáu năm còn không chịu từ bỏ tu hành, bỗng nhiên một sáng đột phá!
Ba mươi lăm vị thiếu niên Võ Sĩ của lớp 9 đều rất là tò mò với bạn học sắp tới này. Trong đó còn có hai bạn học cùng lớp Võ Đồ trước đó với Tả Tiểu Đa.
Chỉ có vị chủ nhiệm lớp kinh nghiệm phong phú Tần Phương Dương mới hoàn toàn bất vi sở động, dù sao những năm gần đây hắn đã đưa tiễn rất rất nhiều học sinh của lớp Võ Sĩ, tới tới lui lui đã thành thói quen rồi.
Con đường tu hành gian nan, gập ghềnh, mà người tư chất của tu hành cũng cao thấp khác nhau rõ ràng, khả năng cố gắng cũng như thế, sáu năm Võ Đồ trong mắt thầy Tần thì cũng coi như là khó gặp nhưng cũng không phải là không có, hơn nữa…
"Thân là chủ nhiệm lớp, không thể có tình cảm với học sinh!"
Đây là phương châm sống của Tần Phương Dương, nhiều năm qua, hắn từng bước giảng dạy, cẩn thận tỉ mỉ, dạy xong thì đi ngay.
Còn những chuyện khác thì đâu có liên quan gì tới hắn? !
Sau đó, tiếng đập cửa vang lên.
Thùng thùng.
Tần Phương Dương nghiêng đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua, không thèm để ý tới, tiếp tục giảng bài.
Nhưng ba mươi lắm ánh mắt khác lại đồng loạt nhìn ra cửa.
Tần Phương Dương quát lạnh một tiếng: "Nhìn cái gì vậy? Chỉ là một học sinh mới tới nhận lớp, có gì đáng xem? Cánh cửa võ giả mà còn phải gõ? Hắn không đi vào thì cút đi! Các ngươi không nghe giảng bài thì cũng có thể cút ra ngoài!"
Tất cả học sinh lập tức câm như ve mùa đông, thu tầm mắt lại, ngồi ngay ngắn tĩnh tâm.
Đối với vị chủ nhiệm lớp nghiêm khắc này, tất cả học sinh đều kính sợ hắn.
Tần Phương Dương lạnh lùng nói: "Cánh cửa của võ giả, hoặc là đẩy ra, hoặc là đập ra, hoặc là đá văng, dù cho liều một cái đầu rơi máu chảy cũng phải mở, nhưng nếu không có can đảm mở ra thì cả đời vô vọng."
Tiếng của hắn cũng không nhỏ.
Các học sinh trong phòng học đều nghe được, hẳn là học sinh mới tới ngoài cửa cũng nghe được.
Mà hình như lời này là nói cho người ở ngoài cửa nghe.
Thầy Tần vừa dứt lời, tiếng gõ cửa ngừng.
Tần Phương Dương sắc mặt không thay đổi, tiếp tục giảng bài.
Đột nhiên!
Oanh!
Một tiếng nổ vang!
Cửa phòng học cũng theo một tiếng nổ đó mà không còn hoàn hảo nữa, nguyên một cánh cửa gỗ bị đá bay thẳng vào, rơi xuống với trạng thái chia năm xẻ bảy, bụi đất văng khắp nơi!
Tất cả học sinh thấy thế thì đều kinh hô một tiếng.
Ngay cả Tần Phương Dương cũng hơi nhíu mày.
Học sinh này có chút ương ngạnh.
Ta chỉ nói ví von thôi, vậy mà ngươi lại đạp thật!
. . .
Trong đám khói bụi, một bóng người dần lộ ra ở cửa phòng học, người tới người mặc trường bào, dáng người cao, chỉ có kiểu dáng trường bào có chút quái dị, lung la lung lay đi tới.
Người tới rất sạch sẽ, trên môi nở nụ cười, cúi người thật sâu chào, nho nhã lễ độ nói: "Chào thầy Tần, chào các bạn học, ta là Tả Tiểu Đa, mới tới, sau này xin chỉ bảo nhiều hơn. Năng khiếu và sở thích của ta là đoán mệnh, xem tướng, tự thấy mình rất có khiếu về mặt này, sau này nếu như mọi người có cần thì có thể tìm ta, thu tiền tài của ngươi, giúp ngươi tiêu tai, một quẻ chỉ cần một trăm đồng, đây là giá hữu nghị cho các bạn học, tuyệt đối đừng khách sáo với ta!"
Nghe lời giới thiệu như thế, toàn bộ phòng học lập tức yên tĩnh lại.
Chỉ có cửa gỗ vỡ vụn vẫn phát ra tiếng két két két két trên đất, một lát sau mới hoàn toàn im lặng.
Đạp cửa mà vào, nho nhã lễ độ.
Tần Phương Dương quay đầu, dò xét học sinh mới tới này từ trên xuống dưới, trong đôi mắt dài nhỏ hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, thản nhiên nói: "Tự giới thiệu, phải lên bục giảng nói."
Hắn mơ hồ cảm thấy học sinh mới này có chút không giống bình thường, bên dưới vẻ ngoài kính cẩn ngoan ngoãn lễ phép đó là một trái tim không an phận.
Tả Tiểu Đa vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, đảo qua tất cả bạn học trong phòng.
Đây là một căn phòng rất trống trải, phòng học lướn hơn hai trăm mét vuông, trong phòng học cũng chỉ có ba mươi lăm học viên, mỗi người một cái bồ đoàn, mỗi người ngồi cách nhau ít nhất một mét, mà trần phòng học thì làm theo kiểu mái vòm, trên đó khảm nạm vô số Tinh Hồn Thạch, tạo thành một cái linh khí pháp trận.
Trong toàn bộ phòng học tràn đầy tinh lực linh khí phun trào, quả nhiên là một chỗ tu hành tuyệt vời.
"Lớp Võ Sĩ là chỗ tốt." Tả Tiểu Đa thầm nghĩ trong lòng: "Lớp Võ Đồ đâu có được đãi ngộ như vậy. . . ừm, lớp Võ Sĩ đã như vậy, nếu là lớp Võ Sư thì chẳng phải là còn trâu bò hơn? Sau đó lại đi lên. . ."
Suy nghĩ một chút, Tả Tiểu Đa không khỏi có chút chảy nước miếng.
Chỉ riêng pháp trận có vô số Tinh Hồn Thạch trên trần phòng học thì đã ghê gớm lắm rồi, tuy kích cỡ nhỏ bé nhưng số lượng nhiều, đếm sơ một lược, ít nhất cũng có mấy chục viên, phí tổn đó, chi phí đó.