Chương 5: Vụng Trộm Công Khai

Chương 5:

Nữ tử đem thanh kiếm một bước ném lên tường, không ngờ lại chuẩn xác gài trên giá treo, lúc này xoay người đưa lưng về phía Hàn Thiên, lấy chăn trùm kín cả hai, chỉ để dư lại cái đầu nàng.

Còn chưa kịp trao đổi thêm câu nào, cửa phòng bớt chợt bị đá ra, một giọng nói yểu điệu lại tràn đầy lẳng lơ phong tình truyền tới.

“Ai nha. Triệu Nghiên Dương, ngươi vẫn còn ngủ sao, thật là thấp kém!”

Hàn Thiên thông qua kẽ hở nhìn lại. Người tới là ba nữ nhân, nữ nhân cầm đầu mặc y phục lộng lẫy khiêu gợi, dáng người lồi lõm rất có ý vị, hai bầu nhũ hoa gần như lộ hết, theo bước chân mà chập chùng lên xuống như muốn nhảy ra ngoài. Nàng khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, đuôi mày treo lấy nét lẳng lơ câu dẫn, quả thật là loại vưu vật chỉ cần nhìn qua đã khiến nam nhân muốn làm tình.

Hai nữ nhân còn lại cũng rất xinh đẹp, nhưng Hàn Thiên vừa nhìn y phục liền biết, chỉ là hai cung nữ bình thường.

“Hoá ra nàng tên Triệu Nghiên Dương”

Hàn Thiên trong lòng thầm nhủ, không nhịn được ghi nhớ, vừa rồi dám đe doạ ta...

Hắn hiểu tình hình hiện tại. Người tới hoàn toàn không có hảo ý, thuộc vào loại địch nhân của Triệu Nghiên Dương, nếu hắn đoán không sai, chỉ cần lộ ra nàng cùng nam nhân khác trên giường, nàng chắc chắn phải khó xử, thậm chí khó thoát chết.

Nghĩ đến đây, Hàn Thiên cười tà một tiếng, bàn tay không một chút tiếng động đặt trên kiều đồn nàng.

“Ưm... Có gì sao? Tống Tịnh Kỳ, ngươi không biết thế nào là lịch sự sao!”

Tống Tịnh Kỳ nghe vậy không khỏi nhếch mày, nàng đêm qua nghe tiếng rên rỉ từ phía này phát ra, không nhịn được hiếu kỳ cùng ghen tị, trời vừa sáng liền chạy qua, thế nhưng cái gì cũng không thấy.

Lúc này liếc một vòng căn phòng của Triệu Nghiên Dương, muốn tìm ra cái gì đó.

“Ưm.. ư... ngươi tìm cái gì, ở chỗ ta không phải... hức... tuỳ tiện nói tới là tới!”

Triệu Nghiên Dương thanh âm có chút run rẩy không thể khống chế, tựa như tức giận với hành động của người tới. Tống Tịnh Kỳ nghe không ra, lại tưởng như Triệu Nghiên Dương tức giận thật sự, trong lòng hả hê, nhất quyết đứng tại chỗ trêu tức.

“Làm sao? Còn không được? Hậu cung này có nơi nào ta không thể đi!”

Triệu Nghiên Dương khuôn mặt đỏ bừng nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt tràn ngập tức giận nhìn phía trước. Nàng tức giận không phải do Tống Tịnh Kỳ, mà chính là do Hàn Thiên.

Chỉ thấy hắn trong chăn thân thể trần truồng đã áp sát nàng, một tay thô bạo luồn qua lớp y phục mỏng manh, gắt gao nắm lấy nhũ hoa căng tròn mà xoa nắn bóp véo, một tay càng là không kiêng kỵ gì đặt dưới hạ thân, cố gắng len lỏi vào giữa hai đùi.

“Khốn kiếp!”

Triệu Nghiên Dương nghiến răng chửi thầm, lại không dám bộc phát ra, chỉ sợ Tống Tịnh Kỳ phát hiện. Nàng thân thể càng lúc càng mất đi khống chế, dưới tay Hàn Thiên dần trở nên tan chảy mềm nhũn, hai đùi cũng không nhìn được khẽ hé, để cho hắn ngón tay một phát lách được đi vào!

“A.. hức...”

Triệu Nghiên Dương trong miệng nức nở, rơi vào trong tai Tống Tịnh Kỳ lại giống như oan ức, làm Tống Tịnh Kỳ càng thêm hả hê, lúc này lại cao giọng quở trách.

“Triệu Nghiên Dương, ta nói cho cô biết, bệ hạ là của một mình ta!”

“Ưm... ư...”

Triệu Nghiên Dương nào đâu nghe được chữ nào, khắp khuôn mặt là nín nhịn cam chịu cùng uỷ khuất. Chỉ biết trong chăn, Hàn Thiên đã đem quần nàng kéo xuống dưới đầu gối, côn thịt cự đại theo khe thịt tiêu hồn tiến vào, long đầu chen qua hai khe thịt căng mọng đẫm nước, một nửa ngâm trong hoa tâm nàng, nhiệt độ khủng khiếp đốt cho nàng xụi lơ tại chỗ, trong mắt tràn đầy sương mù.

Cũng may bây giờ là mùa đông, trong phòng lại tối, trên giường chăn rất lớn, nếu không hai người đã bị lộ.

Thế nhưng chừng đó đã đủ làm Triệu Nghiên Dương vừa sợ vừa gấp, lại tràn đầy kích thích vô hình, so với bình thường hưng phấn gấp mấy lần.

“Ưm... ưm...”

Triệu Nghiên Dương chỉ còn biết nằm im chịu trận, khuôn mặt đầy sương mù uỷ khuất, thân thể run rẩy nấc từng nấc co giật. Tống Tịnh Kỳ thấy vậy, lại tưởng như nàng chịu thua tức giận, đứng tại chỗ liên tục cao giọng quở trách.

“Triệu Nghiên Dương ta nói cho người biết +^^#=$€•#=¥<>₫&@...”

Trên giường lớn, Hàn Thiên một chút đem nhục côn đẩy vào càng lúc càng sâu, bàn tay cũng một tấc tại huyệt hoa gẩy khều xoa nắn, tay kia cũng vân vê nhũ hoa tới đủ thứ hình dạng, đem Triệu Nghiên Dương triệt để đùa nghịch tới mềm nhũn trên giường. Hừ! Dám đe doạ hắn.

“Ưm... hức...”

Triệu Nghiên Dương tâm như con hươu chạy loạn, vừa kích thích vừa sợ hãi, vừa hận, vừa hoảng loạn, lại có chút chờ mong, khuôn mặt là đỏ bừng.

Tống Tịnh Kỳ chửi tới sướng khoái tâm hồn, chưa bao giờ thấy Triệu Nghiên Dương cam chịu như vậy, trọn vẹn nửa canh giờ sau, chửi mắng tới khô cả cổ mới dừng lại, đắc ý liếc lấy ánh mắt đủ mọi tư vị của Triệu Nghiên Dương mà cười lạnh một câu, nghênh ngang rời đi, không để cho Triệu Nghiên Dương phản bác một lời.

Cũng may hai ả nô tì đi cùng còn biết phép tắc, trước khi rời đi khép cánh cửa lại.

“Tiểu Xuân tử, ta muốn giết ư ư ư...”

Hàn Thiên một chiêu ôm lấy hông nàng, đem kiều đồn nâng cao, hoa tâm hướng ra sau, chân quỳ phía dưới, đúng là kiểu doggy truyền thuyết. Côn thịt bóng lưỡng nước nhờn, mạnh bạo thúc tới.

“Hức!”

Triệu Nghiên Dương đôi môi đỏ mọng mở lớn, thân thể tưởng như bị xuyên qua. Tư thế này, cái đó của Hàn Thiên dường như vào sâu hơn mấy phần, kích thích mấy phần, giống như chẻ nàng ra làm hai. Đời này, nàng nào đã được hưởng qua tư vị ái tình khoái lạc đến thế.

Hàn Thiên thì nắm lấy mái tóc của nàng như cương ngựa lôi kéo, phần hông chuyển động càng lúc càng nhanh, phạch phạch bép bép, nhục côn đâm sâu tận cùng, ép cho dâm thuỷ ngập tràn, khắp căn phòng là dục hoả cùng hương vị si mê. Ở tư thế này, hắn hoàn toàn là nhìn thấy thân thể loã lồ vưu vật của Triệu Nghiên Dương, đôi nhũ hoa cự đại đung đưa run lắc, kiều đồn săn chắc vểnh cao khiêu gợi, hai mép thịt căng tròn mọng nước kích tình liện tục mím mím nhả nuốt, tư thái quỳ rên dâm đãng vừa hèn hạ vừa cao quý, quả thực là cực phẩm dâm đãng!

“Phạch! Phạch! Phạch...”

“A... hức... dừng lại... ta còn cần... diện kiến bệ hạ... ư ư...”

Triệu Nghiên Dương nấc lên từng tiếng, thân thể mềm nhũn run run như thuyền nhỏ trong bão, thanh âm như cầu xin uỷ khuất vô cùng.

“A. Vậy sao? Ta còn chưa có thoả mãn!”

Hàn Thiên mặc kệ nàng, dập tới càng lúc càng nhanh càng lúc càng mạnh bạo, côn thịt tấn mãnh đâm sâu tận tử cung Triệu Nghiên Dương.

Triệu Nghiên Dương hai mắt tràn đầy sương mù, nấc lên từng tiếng đứt quãng.

“Ta... Sẽ thoả mãn ngươi sau... hức... tha cho ta lần này... ư ư.”

Hàn Thiên cười lạnh một tiếng. Haha, dám doạ ta, để xem sau này làm sao ta trừng trị ngươi.

hắn một chút liền nhìn ra, nữ nhân này vô cùng dâm đãng cùng lưu luyến tiểu đệ đệ của hắn. Nếu không phải vậy, trước đó đã một kiếm đâm chết hắn rồi, nào có cầu xin như hiện tại.

Hắn cũng không có làm khó dễ nàng nữa, lúc này đem côn thịt toàn bộ rút ra, Triệu Nghiên Dương lập tức đổ gục xuống. Còn chưa kịp thở dốc, Hàn Thiên đã đem ác long đẫm nước nhét vào miệng nàng.

Dưới ánh mắt trêu tức của Hàn Thiên, Triệu Nghiên Dương đành phải u oán liếm láp sạch sẽ, sau đó mới vội vàng sơ qua chỉnh sửa y phục, rời khỏi khuê phòng.