Chương 4: Tà Đạo Hệ Thống!

Chương 4:

“Đinh! Chúc mừng ký chủ dung hợp thành công!”

“Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ vượt quá kỳ vọng, ban thưởng 01 lễ bao tân thủ, 01 lễ bao exp sơ cấp! 01 rút thưởng ngẫu nhiên! 1000 kim trị!”

“Đinh! Hệ thống bắt đầu quá trình mở ra!”

Hàn Thiên còn đang mơ màng ngủ, ba âm thanh máy móc không chút cảm tình liên tục vang lên, đem hắn từ trong mộng đẹp dần tỉnh lại.

Nghĩ đến tao ngộ hôm qua, Hàn Thiên cười thư sướng một tiếng. Không ngờ bị ô tô đụng xuống âm phủ cũng có ma nữ tiêu hồn như vậy tiếp đón, hắn chết xem như không hối tiếc. Ma nữ kia đêm qua bị hắn quần tới ngất xỉu trong bồn tắm, lại từ trong ngất xỉu bị nện tới tỉnh lại trên giường lớn, liên tục khiến nàng ba lần xuất khí, bất lực quỳ tại trên giường cầu xin tha thứ, hắn mới chịu buông tha nàng mà đem long khí bắn sâu trong tử cung. Tiêu hồn a tiêu hồn.

“Hừ!”

Ai za, âm thanh này nghe có chút quen thuộc a. Chờ chút?

Hàn Thiên mở bừng hai mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh, lại chợt hoảng sợ nín thở, không dám động đậy.

Phía trước cổ họng hắn chỉ lấy một thanh kiếm sắc bén như lưu tinh, ánh xạ chiết quang chói mắt, còn ẩn ẩn lưu động hàn khí thấu xương, đưa mắt nhìn lại, chuôi kiếm là nắm lấy một khoả cánh tay trắng nõn, lại càng là ánh mắt băng sương cùng khuôn mặt nửa xa lạ nửa quen thuộc đang nhìn xuống hắn, tựa như nhìn một người chết.

Kia chẳng phải Triệu quý phi đêm qua bị hắn chà đạp tới ngất xỉu cầu xin đó sao?

Nàng lúc này đã mặc lấy một bộ y phục màu đỏ lộng lẫy, mái tóc đen búi cao sau lưng, đội lấy phượng quan cao quý, tư thái vương giả cao cao tại thượng hoàn toàn bộc lộ, lại thêm sát khí ẩn hiện tiết ra, doạ Hàn Thiên thiếu chút ngất xỉu.

Hàn Thiên nuốt một ngụm nước bọt, đang định mở miệng, lại bị nữ tử một tiếng quát lên.

“Câm miệng!”

Nữ tử ánh mắt lạnh lùng nhìn một lượt Hàn Thiên, lòng thầm đánh giá. Thân thể không phải cường tráng lắm nhưng cực kỳ rắn chắc, mấy bắp thịt trên người ẩn ẩn lưu động, dưới nắng sớm toả ra vô hạn hấp dẫn, khuôn mặt so với “tiểu Xuân tử” nàng biết có chín phần tương tự, chỉ là ném đi ẻo lả, thêm vào nam tính cùng phong trần, nhất là đôi mắt kia hoàn toàn khác biệt, như là đến từ thế giới khác.

Lại thêm cái thứ quỷ dưới hạ thân không ngờ lúc này ngỏng dậy vô cùng cao, dù cho có lớp chăn mỏng che đậy cũng không thể nào che hết hung uy của nó. Không khỏi làm cho nữ tử nội tâm hỗn loạn, thần hồn rung rinh, cũng may không có biểu hiện ra ngoài.

Nàng thật không biết, “tiểu Xuân tử” này đúng là tới từ thế giới khác.

“Ngươi là ai?!”

Nữ tử âm thanh lạnh lùng thấp giọng quát, doạ tới Hàn Thiên mồ hôi lạnh lâm ly, muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn nữ tử tràn ngập uỷ khuất.

“Còn không trả lời!”

Nữ tử bực bội quát lớn, còn tưởng Hàn Thiên bị doạ tới bất động, thật không có cốt khí! Ánh mắt khinh bỉ kia, làm cho Hàn Thiên cũng quên cả sợ hãi mà bực bội quát lại.

“Mẹ nó, ngươi không phải bắt ta câm miệng sao!”

Nữ tử hơi ngẩn người, đúng a, lúc này giọng điệu hơi hoà hãn lại một chút, nhưng vẫn tràn đầy uy hiếp kiếm chỉ Hàn Thiên.

“Được rồi nói đi. Ngươi là ai, tiểu Xuân tử đâu? Tại sao ngươi lại ở đây?! Hừ!”

Về vấn đề này, nàng nhất thiết phải biết được. Lại tuyệt không thể buông tha Hàn Thiên. Với thân phận của nàng, nếu là để chuyện đêm qua truyền đi...

Hàn Thiên đầu óc xoay chuyển, quanh co muốn chối. Hắn hiểu nếu chỉ cần trả lời sai xót ở đâu, nhất định là vạn kiếp bất phục, thái độ của nữ tử kia thực là cứng rắn hết sức, mà thanh kiếm của nàng đoán chừng còn sắc bén cứng rắn hơn.

Hàn Thiên cố gắng nhớ lại mọi chuyện. Hắn là xuyên không tới đây, cũng không biết là cái thứ thời không gì, thật giống cổ đại, lại biến hắn thành thái giám, một tên thái giám còn nguyên. Đêm qua là nữ nhân này kêu gọi hắn, sau đó là một màn tuỳ tiện hoang dâm, thật có nửa phần ngầm đồng ý của nàng a...

“Ta là Hàn Thiên. Đệ đệ của tiểu Xuân tử, ca ca ta bảo ta tới thế thân, hắn muốn quy y cửa phật.”

Dưới ánh mắt giết người của nữ tử, Hàn Thiên đành phải bịa bừa một cái lý do, đến chính hắn còn nghe không lọt tai.

Quả nhiên, nữ tử khuôn mặt càng thêm lạnh lùng, bảo kiếm nhích thêm một bước, kề sát cổ họng Hàn Thiên, đâm tới rỉ ra một tia máu, chỉ cần nàng lỡ tay, Hàn Thiên sẽ chết không có chỗ chôn.

“Nói láo! Ai đưa ngươi tới!”

“Là Lưu tổng quản.”

Hàn Thiên mồ hôi lạnh tuông đầy, há mồm bịa bừa một cái tên, đúng là họ của tên bạn thân kiếp trước.

Không ngờ nữ tử nghe được cái tên này thì sắc mặt thật hoà hoãn lại, bảo kiếm khẽ lui, nhưng vẫn chĩa về phía Hàn Thiên, ánh mắt có vẻ chưa tin, lại hỏi tiếp.

“Nàng không... kiểm tra ngươi sao?”

Nói rồi, lấy kiếm chỉ chỉ về phía dưới hạ thân Hàn Thiên.

Tiểu Xuân tử, đúng là tên thái giám Lưu tổng quản xếp cho nàng, năm ngày trước quả thật xin phép về quê, lại dường như gặp vấn đề gì đó, tới đêm qua dường như mới quay trở lại. Chẳng lẽ tên này thật là đệ đệ của tiểu Xuân tử? Có thể sao?

Hàn Thiên nuốt một ngụm nước bọt, ái ngại lui vào góc tường, gật gật.

“Lưu tổng quản không có nói thêm. Chỉ nói ta tới nơi này. Ta không biết gì cả.”

Nghe vậy, nữ tử cung trang khẽ nhíu mày. Lưu tổng quản thật lại có sai sót này sao? Thế nhưng tên này quả thật trông rất giống tiểu Xuân tử, chỉ có bộ phận kia... cái này cần phải đi điều tra lại, trước đó cứ lưu người sống.

Nàng thật cũng không biết, nếu là một kẻ xa lạ, chuyện kia xảy ra nàng thật không giết người diệt khẩu là không thể. Chỉ có điều tên này quá giống tên thái giám trước đây, nếu đúng là Lưu tổng quản sắp xếp có sai xót, vậy chẳng phải nói...

Nữ tử khẽ liếc hạ thân Hàn Thiên, tâm loạn như ma, khuôn mặt đỏ bừng, không biết nghĩ cái gì.

“Cái kia... Ngươi có thể thu kiếm lại không!”

Hàn Thiên ái ngại chỉ chỉ, một thanh kiếm chĩa vào hạ thân, quả là vô hình đau nhức.

Nữ tử cũng có chút hoà hoãn, lúng túng thu kiếm lại, nhét vào bao. Đúng lúc này, nàng sắc mặt chợt biến, thân thể nhào về phía Hàn Thiên, chui vào trong chăn thấp giọng quát.

“Có người tới. Ngươi thành thật một chút cho ta!”

Hơi thở như u lan phả vào bên tai, làm tiểu Hàn Thiên đã lớn nay càng lớn.