Chương 19:
Im lặng.
Im lặng.
Hai mặt nhìn nhau.
...
“Hay!”
“Quá mạnh mẽ, chàng trai này là ai.”
“Quá suất khí rồi.”
“Ta yêu hắn mất.”
“Triệu Quý Phi từ đâu tìm được người như vậy, quá đẹp trai.”
“Hoả phượng hoàng cũng bị hắn doạ lui.”
“Đệ nhất!”
Cả tẩm cung bùng lên âm thanh hoan hô mãnh liệt, tư tưởng coi thường ban đầu triêt để bay biến, thay vào đó là vô tận cuồng nhiệt cùng hâm mộ. Vải thiếu nữ hoa tâm vốn kiêu ngạo giờ phút này triệt để sụp đổ, tâm thần hoan hỉ, thậm chí sẵn sàng vì Hàn Thiên dâng hiến. Cường giả, ở nơi nào cũng là nhân vật được mọi người coi trọng.
Tống Tịnh Kỳ bị doạ phát ngốc, ngơ ngác nhìn Hàn Thiên, tên kia làm sao lại, sao có thể.
Lưu Thu Thuỷ ánh mắt nghiền ngẫm, khoé miệng treo nụ cười khó hiểu.
Nhạc Tư Duệ nữ tử được hoả phượng hoàng truyền thừa thì khuôn mặt hoảng hốt, nàng là biết rõ kiếm này có bao nhiêu uy lực, nhất là một chiêu kia.
Từ Tử Đằng hai tay nắm chặt, khuôn mặt tràn đầy chiến ý.
Ngô Quân thân thể run rẩy vặn vẹo, trong nội tâm càng thêm nhận định Hàn Thiên phải chết, phải bị hắn thôn phệ.
Tiêu Giai Hi bạch hổ thể thì trong lòng hoảng hốt, một chiêu Thôn Thiên Vạn Đạo kia làm nàng không tên dâng lên cảm giác muốn dâng hiến.
Về phần Triệu Nghiên Dương, đã sớm ngốc tại chỗ, thân thể run rẩy tới vô lực cử động. Nàng bị phong thái của Hàn Thiên triệt để chinh phục. Nhất là trong tình huống nàng bị cừu nhân nhắm tới, hắn tại nơi đó đứng ra, dùng tư thế vô địch bẻ gãy nghiền nát mũi dùi, đem nàng từ địa ngục kéo lên tới thiên đàng.
“Khụ, vị “công tử” này...”
Lưu Thu Thuỷ càng nhìn Hàn Thiên càng hợp mắt càng ưng ý, thậm chí ngữ khí cũng vô hình thay đổi. Phải biết mặc dù nàng mạnh hơn Hàn Thiên rất nhiều, nhưng Hàn Thiên bản thân đã “thiếu thốn” chỗ yếu hại nhất, lại là từ nơi hậu cung nghèo nàn tài nguyên tu luyện đi đến một bước này, là hắn thực sự có thiên phú.
Không, là thiên phú rất lớn. Lớn đến mức đủ để nàng bỏ qua thân phận của hắn. Hơn nữa nàng còn phải dựa vào hắn tranh đoạt luận võ tứ viện đấy. Cho nên một khắc kia, nàng không có dùng từ thái giám, mà dùng từ công tử để gọi Hàn Thiên.
Hàn Thiên cũng dần từ trong hoan hỉ thăng cấp tỉnh táo lại, kiềm chế đắc ý trong lòng mà chắp tay hành lễ.
“Bẩm quý phi, ta là Hàn Thiên, toạ hạ dưới trướng Triệu quý phi, để người chê cười rồi.”
Hàn Thiên một bên bên chắp tay hành lễ, một bên lén nhìn hai bầu ngực Lưu Thu Thuỷ. Từ góc độ này liếc lên, hoàn toàn có chể trông thấy cặp nhũ hoa cự đại không thể che kín sau y phục, cùng chiếc cổ thon cao ngạo mà tôn quý. Nữ nhân này, quả thật vừa nhìn đã muốn đè xuống hành hạ.
“Haha. Hàn Thiên đúng không. Tốt, ta sẽ ghi nhớ cái tên này! Nghiên Dương muội muội bồi dưỡng cận vệ thật tốt!”
Lưu Thu Thủy hài lòng nhìn Hàn Thiên, càng nhìn càng thuận mắt. Không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong vinh hoa không quên chủ tử, kẻ này có trái tim của cường giả, có trung thành của quần thần, sau này tất sẽ tiến xa, vì giang sơn đại Tần phục vụ.
“Đa tạ quý phi nương nương coi trọng.”
Triệu Nghiên Dương cười đến ánh mắt nở hoa, phút chốc thân thể toả ra xuân quan vô hạn, vô cùng có lực kích thích. Một bên cười ý vị liếc nhìn Hàn Thiên, hai bầu nhũ hoa gần như nhảy ra khỏi ngực áo, một bộ ngươi mau tiến tới a.
Người ở đây hai mặt nhìn nhau, Lưu quý phi lại chủ động nhớ tên một hạ nhân. Xem ra cả Triệu quý phi cùng tên Hàn Thiên này đều muốn một bước thăng thiên rồi.
“Được rồi, kiếm của ta đã chán chơi đùa, cũng xem sắc trời đã tối, hôm nay tới đây thôi.”
Lưu quý phi nhẹ giọng cười nói, một bên phất tay để cho cung nữ bưng linh tửu cùng món ăn lên. Một vài người còn muốn thử sức, thế nhưng Lưu quý phi đã nói như thế, cộng thêm biểu hiện của Hàn Thiên khi trước, bọn hắn cũng chỉ có thể ảo não rút lui.
Hàn Thiên trở về sau lưng Triệu Nghiên Dương, cười dâm đãng đáp lại cái nháy mắt của nàng một cái, trong lòng bắt đầu trao đổi hệ thống.
“Hệ thống. Thôn Thiên Vạn Đạo kia rốt cuộc là thần thông gì.”
“Đinh! Thần Thông còn đang được hệ thống hoàn thiện. Ký chủ vui lòng chờ đợi!”
Hàn Thiên không tên có cảm giác thư sướng. Còn hoàn thiện là còn mạnh mẽ. Nhớ lại cảm giác thôn phệ kiếm quang lúc đó, hắn không khỏi tham lam liếm mép, có phải hay không thần thông này sẽ thôn phệ được mọi thuật pháp.
Nếu thế không phải là bất bại sao.
Tửu yến tiếp tục diễn ra, chủ đề bàn tán vẫn là xoay quanh một màn luận võ vừa rồi. Phi tần chỗ này đa số tu vi tạm nhìn được, đối với thực lực của đám người Hàn Thiên không phải tâm lý ngưỡng mộ, mà là tâm lý hư vinh. Bởi vậy người của ta thế này, người của ngươi thế kia, không câu chuyện nào là không có.
Một nữ nhân với đôi căng mọng khiêu gợi, mái tóc buông thả xoã tung, bưng trên tay một ly linh tửu tam sắc, đằng sau dẫn theo hai nam hầu tiến lại gần Triệu Nghiên Dương. Nàng trên thân y phục chỉ là một mảnh lụa mỏng tang màu hồng đeo trên cổ, vắt chéo xuống trước nhũ hoa, vừa khéo che đi hai nụ tầm xuân, sau đó buộc nhẹ thả trôi trên kiều đồn vểnh cao no đủ. Phía dưới hạ thân nàng cũng chỉ hững hờ mặc một chiếc váy mỏng như cánh ve, hai bên xẻ tới thắt lưng, gần như chỉ coi là đôi tấm lụa một trước một sau chẳng thể che giấu gì hết, hoàn toàn trông thấy da thịt trắng muốt, cùng vùng tam giác màu đen ẩn hiện tiêu hồn. Váy quá ngắn, còn không có bao phủ hết hai kiều đồn, theo từng bước chân bước ra hoàn toàn để lộ nơi thầm kín nhất. Cảm giác chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua, cũng đủ đem tấm váy kia thổi tới bay mất.
Nữ nhân này, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để nhìn hết từ trên xuống dưới. Nàng có bao nhiêu nốt ruồi, chỉ cần là nam nhân không mù cả hai mắt, đều có thể đếm được bằng hết.
Hàn Thiên đang giao lưu với hệ thống, cũng phải ngốc trệ nhìn lại, cổ họng khô khốc, hạ thân nóng tới phát nổ.
Vưu vật! Vưu vật dâm đãng! Lại dám bán khoả thân giữa thanh thiên bạch nhật!
“Triệu tỷ tỷ. Ưm, có thể thương lượng một chút không.”
Vưu vật tới trước mặt hai người Hàn Thiên, nhẹ nhàng cúi người thả ra một hơi lan xạ, đôi mắt đa tình nhìn thẳng Triệu Nghiên Dương, cái lưỡi đỏ hồng mân mê bờ môi khiêu gợi mà u oán cất lời.
Dư quang liếc nhìn Hàn Thiên, thả ra vô tận câu dẫn. Tấm lụa mỏng tang còn chưa rộng một bàn tay, làm sao che giấu được thân thể của nàng. Dưới góc độ cùng cự ly này, hoàn toàn là đối với Hàn Thiên bày biện ra hết. Hai bầu nhũ hoa cự đại chảy sữa, nụ hoa đỏ hồng săn cứng, cùng vòng eo uốn éo như rắn nước đang liên tục cọ vào thành bàn. Càng là phía dưới, hai cái đùi non lúc này tách ra, thổ lộ đôi mép thịt căng mọng đỏ hồng, thấm đẫm dâm thuỷ, mơ hồ nhìn thấy cạnh đùi non là một dấu son môi chói mắt.
Hàn Thiên hai mắt sắp lòi ra ngoài. Hạ thân phình to tới trước nay chưa từng có.
Ánh mắt khẽ đảo qua hai nam hầu, chợt phát hiện..
Con mẹ nó, màu son kia.
Triệu Nghiêm Dương khuôn mặt đen kịt, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng nữ tử bán khoả thân hừ nhẹ.
“Triệu Nghiên Khanh, ngươi còn nhớ người tỷ tỷ này?!”