Chương 18:
“Kẻ này là ai, nhìn qua rất lạ.”
“Không biết, dường như là người của Triệu quý phi.”
“Nhìn qua không có gì đặc biệt.”
“Ta ngược lại cảm giác hắn trông có vẻ suất khí a?”
“Chờ xem.”
...
Hàn Thiên cũng không thèm để mấy lời bàn tán xung quanh vào mắt, lúc này dựa theo công pháp Tà Thần Vạn Đạo công vận chuyển, bắt đầu hướng phía trước đi lên.
Tà khí trong đan điền nhẹ nhàng vận chuyển, dựa theo lộ tuyến kinh mạch cực kỳ đơn giản mà dần khuếch tán ra tứ chi bách hải của Hàn Thiên.
Nguyên khí đặc thù, vốn chỉ có thể lưu động trong kỳ kinh bát mạch. Tà khí này đặc tính lại thật lạ lùng, bỏ qua các phương diện kinh mạch mà thẩm thấu toàn bộ cơ thể Hàn Thiên, không có ngõ ngách nào bỏ sót, thấm qua da hắn phun trào dưới các lỗ chân lông.
Từ xa nhìn lại Hàn Thiên, hắn trông như được bao bọc bởi một làn khói đen mờ nhẹ, u ám không có gì đặc sắc.
Lưu Thu Thuỷ thu lại nụ cười, nhíu mày nhìn Hàn Thiên.
Ngô Quân thì ánh mắt co rụt, trong lòng dâng lên cảm giác vừa sợ hãi lại hưng phấn, muốn giết chết uống máu Hàn Thiên.
Từ Tử Đằng cũng nghênh một chút quan sát hắc khí bao bọc Hàn Thiên, không biết nghĩ tới cái gì.
“Uuuuuu...”
Phượng Kiếm đằng xa xa, từ khi Hàn Thiên xuất hiện dưới sàn đã loé lên quang mang sắc bén. Lúc này dựa theo một bước chân Hàn Thiên bước tới phạm vi ba trượng, thân kiếm bỗng reo lên bạo âm kinh người, quang mang kiếm khí bộc phát, hơn ngàn đầu kiếm ảnh phủ về phía Hàn Thiên.
Hàn Thiên ánh mắt co rụt, hắn đã nhìn kiếm khí này thành quen, thế nhưng đối diện nó lần đầu tiên cũng không tránh khỏi khẩn trương. Lúc này hai tay bấm quyết, tà khí cũng u u toát ra trước người, hình thành một lỗ đen sâu thẳm , đen kịt ghê người.
Ấn quyết này không ai dạy hắn, chỉ là Tà Thần Vạn Đạo công thâm ảo tối nghĩa, hắn vô hình kết ấn làm theo, cảm thấy ấn quyết như vậy rất phù hợp với tà khí.
Kiếm khí sắc bén bắn tới, nhanh như lưu tinh va chạm vào hố đen hắc khí, chợt biến mất không thấy.
Lưu Thu Thuỷ hai mắt mở to, ngồi thẳng trên Phượng Ỷ nhìn chằm chằm Hàn Thiên. Vừa rồi kiếm khí của nàng không có bị đánh nát, mà chợt biến mất tiêu tan không rõ nguyên do, kia là chuyện gì?
Hàn Thiên thì càng thêm ngạc nhiên, yếu như vậy?
Hắn nhất quyết bước thêm một bước, hai bước, ba bước!
Tà khi phun ra càng dũng mãnh, hoá thành ngọn lửa đen mờ bao bọc lấy hắn.
“Minh!”
Còn chưa để Hàn Thiên tiến vào ba trượng, Phượng Kiếm dưới sàn đã tê minh lên những âm thanh sắc bén. Trên chuôi kiếm hoả ngọc phát ra quang mang chói mắt, vạn đầu kiếm khí xuất tán bắn về phía hố đen tà khí của Hàn Thiên.
Lại biến mất không thấy.
“Xẹt xẹt!”
Kiếm khí phô thiên cái địa liên tiếp xuất hiện, tựa như dòng thác lũ ầm ầm tấn công về phía Hàn Thiên. Hắn một chút cũng không có dừng lại, mà căn bản giờ phút này hắn cũng không có quan tâm bên ngoài thế nào.
Bên trong thân thể, Hàn Thiên tiểu phúc liên tục có cảm giác tràn đầy, một luồng tà khí xa lạ mà sắc bén xuất hiện quay quanh đan điền, đầu nhập vào xoáy khí đen kịt, nhanh chóng trộn lẫn giao lưu, khiến tà khí của hắn càng thêm cô đặc sắc bén.
Kiếm khí bị phân giải hấp thu!
“Uuuuu...”
Phượng Kiếm kêu lên những thanh âm tức giận, ngàn đầu cự đại kiếm khí nhanh chóng xuất hiện chém về phí Hàn Thiên. Nó dường như có linh, không cam lòng những đứa con bị thôn phệ mất.
Ngoài tràng đấu, mọi người trợn mắt mà nhìn. Chỉ thấy Hàn Thiên bên ngoài thân thể khói đen đã bao bọc hắn cao hơn trượng, vô cùng tà ác, so với Ngô Quân ám ảnh tộc khi trước còn đáng sợ hơn.
Kiếm ảnh như mưa rơi xuống, chém vào hố đen tà khí như sao xa va chạm. Kiếm ảnh này, vốn do Từ Tử Đằng đem kiếm rút ra gần hết, đã mạnh hơn rất nhiều, so với vô số kiếm ảnh trước đây sắc bén hơn không chỉ một lần. Lại không có một chút xíu nào gây ra náo động, bụp bụp mấy tiếng vỡ tan, phân giải biến mất.
Không cảm trở được Hàn Thiên một giây nào, hắn nhẹ nhàng tiến vào hai trượng.
“Ti...”
“Đây là cái chiêu thức gì.”
“Nhìn qua thật sợ hãi.”
“Tên này mạnh quá.”
...
Kiếm khí tiếp kiếm khí, kiếm ảnh xuất kiếm ảnh, càng lúc càng nhiều càng dày đặc, chừng hơn vạn đầu cự đại kiếm ảnh xuất hiện, lại không chút do dự bị Hàn Thiên phân giải thôn phệ biến mất.
“Minh!”
Thân kiếm rít lên những thanh âm tức giận, hiển hiện ra vô số đường văn phức tạp mờ ảo. Hoả ngọc trên chuôi kiếm phát ra quang mang chói mắt, đằng một tiếng phun ra ánh lửa, rợp trời bay múa.
Hư ảnh hoả phượng hoàng lớn chừng một trượng kiêu sa xuất hiện, há mồm đối với Hàn Thiên gầm thét.
“Trời!”
“Phượng kiếm tức giận rồi.”
“Tên này là ai”
Cả cung điện sôi trào vang lên thanh âm kinh ngạc cùng sợ hãi. Phượng ảnh lại xuất hiện, nói rõ nó cảm thấy đáng giá xuất thủ. Trong buổi luận võ hôm nay, Phượng ảnh tí hon mới xuất hiện hai lần, một lần là thổi bay Giai Nghi, một lần là truyền thừa cho Nhạc Tư Duệ. Ngay cả Từ Tử Đằng cũng không bức nó xuất thủ.
Hiện tại vì Hàn Thiên mà xuất hiện, hơn nữa Phượng ảnh này so với hai đầu trước đây lớn hơn đâu chỉ trăm lần. Điều này nói rõ cái gì, ai cũng biết.
Lưu Thu Thuỷ đã sớm ánh mắt sắc bén nhìn Hàn Thiên, lại nhìn Phượng Kiếm, không biết nghĩ tới điều gì.
Tống Tịnh Kỳ miệng há ra đến đút lọt quả trứng, kinh ngạc vô cùng. Tên kia lợi hại như vậy?
Triệu Nghiên Dương thì càng khỏi phải nói, bị doạ cho ngốc tại chỗ. Kia là tên tạp linh căn cùng nàng vụng trộm mấy hôm nay sao?
Hàn Thiên cũng nhìn thấy hư ảnh hoả phượng hoàng, nội tâm hơi khẩn trương, ấn quyết lại thay đổi. Hố đen tà khí cao tốc xoay tròn, mơ hồ có từng tia điện quang hắc sắc trào ra.
Hoả phượng hoàng kiêu ngạo liếc nhìn Hàn Thiên, rất có ý vị thần thái, lúc này nó hai cánh vỗ mạnh một cái, ngàn vạn kiếm ánh phô thiên cái địa chụp xuống, lại há mồm tích tụ ngậm lấy một đạo quanh ảnh cự cầu.
Kiếm khí thô to ngàn vạn bao phủ, hoá thành lốc xoáy kiếm quang, sát phạt chi khí bay múa, cuốn lấy Hàn Thiên. Hàn Thiên thân thể bao bọc trong tà hoả, hố đen tà khí càng xoay tròn mãnh liệt, tuôn ra hấp lực đem kiếm quang mạnh bạo hút tới.
“Bụp bụp bụp!!!”
Kiếm quang sắc bén dưới tà khí hắc sắc tựa như trò đùa, liên tiếp sụp đổ nổ tung như muỗi, hoá thành tà khí bị hố đen hấp thu. Hàn Thiên đan điền càng thêm no đủ thư sướng, kêu một tiếng liên tiếp bước ra ba bước.
Một trượng!
“Đinh! Chúc mừng ký chủ lĩnh ngộ thần thông không rõ đẳng cấp: Thôn Thiên Vạn Đạo!”
“Đinh! Chúc mừng ký chủ đột phá Luyện Khí cảnh lục tầng!”
“Ký chủ: Hàn Thiên!
Kinh Nghiệm: 141/10.000 (Luyện khí cảnh lục tầng!)
Công pháp: Tà Thần Vạn Đạo công!
Thần thông: Mê Hồn thuật! Thôn Thiên Vạn Đạo!
Pháp Bảo: Gián điệp vệ tinh!
Kim trị: 1000”
“Kinh nghiệm: 145/10.000”
“Kinh nghiệm: 152/10.000”
“Kinh nghiệm: 158/10.000”
...
Hàn Thiên còn đang đối kháng kiếm ảnh, thân thể đột nhiên phun trào ra thư sướng, bên tai chợt vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống, không khỏi làm hắn ngẩn người?
Đây là...
Sảng khoái! Con mẹ nó sảng khoái!
Hàn Thiên hận không thể ngửa mặt lên trời gào thét. Aaa. Một thần thông cùng một đẳng cấp a! Lại còn không ngừng tăng lên.
Hắn tiến liền hai bước, Thôn Thiên Vạn Đạo hố đen xoay tròn càng mãnh liện, đem toàn bộ kiếm ảnh hút lấy!
“Minhhhh!!!”
Hoả phượng hoàng hai mắt trợn tròn, không thể ngờ được đến cảnh này, lúc này vỗ cánh càng thêm điên cuồng tức giận, như là phong bạo kiếm quang chụp xuống Hàn Thiên. Mà nó trong mồm quang cầu cũng đạt tới nửa trượng kích thước, phì một tiếng phun ra!
Quang cầu vụt phóng về phía Hàn Thiên, kéo dài thành một đạo kiếm ảnh khổng lồ!
“Haha, tới đây!”
Hàn Thiên hai mắt đỏ ngầu há mồm cuồng tiếu, hắn đầu óc bởi đủ loại nguyên nhân cùng tà khí làm cho sung sướng, lúc này nhìn phượng hoàng trên cao như nhìn một món ăn, hận không thể nuốt chửng.
“Ùng!!!”
Kiếm ảnh cùng hố đen va chạm, trầm đục vang lên một âm thanh sấm động, chấn cho cung điện cũng hơi run rẩy đi lên. Mà mấy người tu vi yếu xung quanh, lỗ tai chảy máu.
“Tiiii...”
Cự Đại kiếm hình từng tấc đâm vào, Thôn Thiên Vạn Đạo hố đen tròn vô tận, đem kiếm hình nuốt chửng lại nuốt chửng, ăn mòn đến nham nhở lưỡi kiếm.
Năm giây, kiếm ảnh bị chấn tan nát, toàn bộ hoá thành hắc sắc tà khí tiến vào thân thể Hàn Thiên.
Hoả phượng hoàng cao cao tại thượng bên trên, ngốc trệ nhìn một màn này.
Hàn Thiên cười tà ác, ngón tay đẩy ra, hố đen vù phóng về phía nó, chính hắn thì bước hai bước tiến sát Phượng kiếm, xoè tay chụp lấy.
Chỉ cần chụp được kiếm này, hắn sẽ thành đệ nhất!
Chẳng ngờ đâu, hoả phượng bùng một tiếng tiêu tán, để cho hố đen chụp vào khoảng không. Phượng kiếm thì run rẩy mấy cái, đột ngột từ dưới đất phóng lên, lưỡi kiếm sắc bén cắt vào ngón tay Hàn Thiên, sau đó phóng vụt về phía Lưu Thu Thuỷ.
Kiếm hình tới trước mặt nàng, hoá hình thành một đầu hoả phượng bám trên đầu vai, tê tê kêu lên uỷ khuất cùng sợ hãi tức giận. Cái mỏ nó sắc bén đo đỏ, rõ ràng là huyết dịch của Hàn Thiên, nghênh nghênh đắc ý liếm lấy.
“Đinh! Kinh nghiệm 3972/10.000!”
Cả đại điện lâm vào trong tĩnh mịch, Hàn Thiên bên tai ngoài nghe thấy thông báo hệ thống ra, cũng không có nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác