Chương 16: Đệ Nhất.

Chương 16:

“A, Quỳnh Dao, tiểu nữ tử này của ngươi thật đặc biệt a?”

Lưu Thu Thuỷ hứng thú liếc nhìn nữ tử Hồng Vi. Cung nữ này tu vi thật cao, người mang hoả thuộc tính đạt tới luyện khí tứ tầng. Thế nhưng nàng khí tức phập phù, hơi thở không đều, có lẽ vừa đột phá không lâu.

“Quý phí nương nương, cận vệ của ta còn cần cố gắng nhiều, mong sau này được nương nương trợ giúp.”

Nữ tử tên Quỳnh Dao khẽ cười trả lời, để cho Hàn Thiên không khỏi ghé mắt nhìn nàng thêm mấy lần. Nàng này bình thường lạnh như băng, không ngờ cười lên lại có khí chất đến vậy, giống như một đoá tuyết liên nở rộ, đẹp tới nao lòng.

Tần hoàng đế tên kia thật có phúc.

Hồng Vi tiến lên phía trước chắp tay cúi chào Lưu Thu Thuỷ, sau đó hít sâu một hơi, ngưng trọng đẩy tay đánh ra một chưởng, phi thân vọt tới Phượng Kiếm.

“Oonggg”

Kiếm như có linh, chưa cần Hồng Vi tiến vào phạm vi ba trượng đã rít lên hưng phấn, trăm đầu kiếm khí chợt bạo động bộc phát, bắn ra sát phạt chi khí kinh người. Hồng Vi hai chưởng hoá ấn, nhấn xuống một cái, một tiểu bạc xà hiện ra, quẫy đuôi quét tan mấy chục đầu kiếm khí, lại há miệng nuốt chửa số còn lại, cực kỳ mạnh bạo.

“Hay”

“Tốt!”

“Hảo nữ nhân!”

Xung quanh lên tục vang lên tiếng tán thưởng. Tiểu Hạ tử còn chưa có kịp đắc ý vì hợp cách đã vội trợn tròn nhìn một màn này, khuôn mặt ngốc trệ.

Nếu để hắn trúng một ấn kia, không chết cũng tàn phế.

Hồng vi kết ấn liên tục, khi thì tiểu xà, khi thì u lan, khi thì tuyết liên, nguyên khí hoả hồng bàng bạc bay múa, từ lòng bàn tay nàng bay ra phá tan kiếm khí. Mà chính nàng cùng tiến vào phạm vi hai trượng.

Chỗ này kiếm khí vượt qua ngàn đầu, Hồng Vi toàn thân khẽ bao bọc một màn lửa mờ mờ đỏ rực, yểu điệu nhảy lên, khiến cho nàng nhìn qua cực kỳ giống thần tiên hạ phàm. Thế nhưng màn lửa này cũng không có yểu điệu như vậy, kiếm khí tới gần bị nó đốt cháy vặn vẹo, hoá thành hàn khí bay hơi ra tứ phía.

“Cửu Hợp Ấn!”

Hồng Vi quát lên một tiếng, hai tay cấp tốc vận chuyển hình thành thủ thế kỳ dị, trong cơ thể nguyên lực chấn động vận chuyển, theo ấn pháp phun ra dũng mãnh nguyên lực, hoá thành một đám sinh động hình thái hoả hồng sắc bay múa. Hoả xà, hoả liên, hoả lan, hoả điệp, hoả điểu... Chín loại hình thái hư ảnh vô cùng sinh động, ầm một tiếng dũng mãnh phá tan kiếm quang thành một vùng chân không, Hồng Vi cũng theo đó bước tới một bước dài, tiến nhập phạm vi một trượng!

“Hay!”

“Hay!”

“Cung nữ này thực mạnh!”

“Tuyệt quá!”

...

Xung quanh liên tiếp vang lên âm thanh tán thưởng cùng cổ vũ, vài nữ nhân thậm chí trong mắt còn xuất hiện long lanh. Không thể không nói Hồng Vi rất xuất khí, rất có phong thái mạnh mẽ của nam nhân, mà chưởng ấn của nàng cũng rất đẹp.

Nhưng còn chưa đủ.

Phượng Kiếm dường như bị xúc phạm, u u kêu lên, phóng ra ngàn vạn kiếm khí. Hồng Vi tâm thần có chút hoảng hốt, vội điều động nguyên lực bổ sung Cửu Hợp ấn tiêu hao. Thế nhưng nàng chung quy cũng chỉ là một nữ nhân kinh nghiệm thực chiến không có, lại mới vào luyện khí tứ tầng, sao chịu nổi áp lực. Dưới kiếm khí ngàn vạn bủa vây, Hồng Vi kiên trì được ba giây, chín linh vật bị đánh cho xơ xác tán loạn, thân thể bay ra ngoài.

Lưu Thu Thuỷ cười tán thưởng một tiếng, phất tay đẩy ra một luồng nguyên lực đỡ lấy nàng.

“Haha, Hồng Vi hợp cách. Rất tốt.”

Hồng Vi được Lưu quý phi đỡ lấy, nhẹ nhàng đáp xuống đất, cười cảm kích một tiếng rồi lui về sau, cả quá trình như dạo chơi tinh linh, rất mỹ lệ xinh đẹp.

“Người tiếp theo đi.”

Cả tẩm cung vì biểu hiện của Hồng Vi mà sôi trào. Luận võ cũng có thể xinh đẹp vậy sao, thật suất khí, lúc này nhao nhao muốn để cho người của mình tiến lên thử sức.

Liên tục có người tiến lên. Có người vừa tiến vào ba trượng đã bị đẩy lui, có kẻ đặt chân được vào hai trượng, lại có kẻ ngay cả năm trượng cũng tới không nổi, thế nhưng tuyệt không có ai vượt qua Hồng Vi. Lúc này, mọi người mới dần dần trầm xuống, tâm lý bị dội một gáo nước lạnh.

Cường giả, không phải như rau cải đầy đất, tuỳ ý lụm nhặt.

“Tạ Hằng. Ngươi thử một chút.”

Gần với Phượng Ỷ, một nữ tử cung trang màu trắng, giữa ấn đường có một khoả kim tinh lấp lánh lúc này lên tiếng. Phía sau nàng đứng ba đạo thân ảnh cao lớn, lúc này có người ứng một tiếng, sau đó bước ra.

Kẻ này cao tới gần hai mét, thân hình u cục nổi đầy cơ bắp, khuôn mặt lạnh lùng, đặc biệt hai mắt vô thần như người chết. Hàn Thiên trong đầu ác thú thầm nghĩ, thật giống lão hổ bị thiến a.

Tạ Hằng tiến tới trước Phượng kiếm, cứng đơ cúi chào Lưu Thu Thuỷ một cái, sau đó thân hình thiết tháp đẩy mạnh tới phía trước.

làm da của hắn từ màu cổ đồng dần chuyển qua xám xịt, rắn chắc như thép nguội, nhìn qua vô cùng có lực áp bách.

“A. Thể tu?”

Triệu Nghiên Dương a lên một tiếng kinh ngạc, liếc nhìn Tạ Hằng nhiều thêm mấy lần. Thể tu đều là đám người mạnh bạo hung ác, phải hung ác tôi luyện với bản thân, mới có thể có thành tựu.

Tên này xem ra được bồi dưỡng khá tốt.

“Hệ thống, thể tu là gì?”

Hàn Thiên hiếu kỳ hỏi một câu, nhìn Tạ Hằng hắn cũng có đôi chút hãi hùng khiếp vía.

“Thể tu là một đường hướng xây dựnh để tu luyện thân thể, chuyên dùng lớn mạnh nhục thân. Tu tới tận cùng có thể đạt tới cảnh giới lấy lực chứng đạo, dụng lực phá vạn pháp.”

Hàn Thiên nghe mà hai mắt toả sáng, thật ngưu bức. Nếu hắn cũng có thể theo thể tu thì tốt.

Hệ thống dường như cũng nghe ra Hàn Thiên ao hước, lúc này khịt mũi coi thường.

“Hừ. Tà Thần Vạn Đạo công chính là đỉnh cấp công pháp, không có đạo tu luyện nào là không có. Ký chủ tu luyện tới về sau, cũng có thừa khả năng lấy lực chứng đạo.”

“Vậy sao. Vậy...”

Hàn Thiên một bên trao đổi cùng hệ thống, một bên tiếp tục theo dõi Tạ Hằng.

Kẻ này quả thực là thể tu có thành tựu. Chỉ thấy hắn mỗi bước bước ra đều làm cho mặt đất run rẩy, không khí xáo động, từng nhịp từng nhịp chấn động, doạ mấy hạ nhân tu vi yếu một chút tới mặt mày tái xanh.

Kiếm khí hơn trăm đầu phun trào, hoá thành dòng lũ bạch sắc ập tới Tạ Hằng. Hắn ánh mắt lạnh lùng, bàn tay như bồ quạt vỗ một cái, đánh tan tác từng lũ kiếm khí, thân thể thiết tháp không chút suy chuyển mạnh mẽ tiến lên.

Dù cho có vài tia kiếm khí tránh thoát thủ chưởng của Tạ Hằng, xé rách quần áo, cũng không hề để lại chút xíu xây xước. Trái lại càng đem da thịt cứng rắng của hắn toàn bộ phơi bày.

“Kẻ này thật lợi hại.”

“Thật mạnh, ta cảm giác hơi sợ hãi a.”

“Quá mạnh mẽ.”

“Lâm quý phi từ đâu tìm được người như vậy.”

Theo từng bước chân Tạ Hằng tiến lên, tẩm cung cũng theo đó mà sôi trào bàn tán, đều vì biểu hiện của hắn mà kinh sợ. Người này như ngọn thiết sơn, hoàn toàn không coi kiếm khí ra gì, dùng ba bước chân tiến vào phạm vi hai trượng.

Nữ tử ở chỗ này đã sớm ánh mắt đầy si mê, quên mất kẻ kia chỉ là một thái giám.

Thái giám thì sao a, cũng có ngón tay ở đó a.

Triệu Nghiên Dương cũng bị biểu hiện của Tạ Hằng mà kinh ngạc. Nàng trước đó rất ít thấy qua thể thu, không ngờ thể tu lại mạnh mẽ như vậy.

Lúc này lén nhìn về phía Hàn Thiên đằng sau, âm thầm lo lắng.

“Onggg!”

Phượng kiếm như bị xúc phạm kích thích, thân kiếm ong lên một cỗ sát khí kinh người, bắn ra cường quang sáng ngời. Kiếm khí không tán mà tụ, thoáng chốc hình thành một cự đại trảm phong bắn thẳng tới Tạ Hằng.

Tạ Hằng hừ một tiếng, hai tay hợp lại thành chưởng, đẩy về phía trước.

“Ùng!”

Kiếm chưởng va chạm, sát khí kinh người phóng xuất, doạ cho đám người ở gần vội lui lại. Một giây sau, kiếm hình cự đại nổ tung thành vô số kiếm ảnh li ti, giảo tán bốn phía, cắt nền đất vô vàn vết thương.

Tạ Hằng không có ngừng lại, bước một bước tiến nhập phạm vi một trượng.

Phượng kiếm u u kêu lên, bội ngọc đính trên chuôi kiếm phát quang chói mắt, tựa như phượng nhãn thức tỉnh. Lúc này thân kiếm rung động, phun trào hơn chục kiếm ảnh cự đại, so với kiếm ảnh vừa rồi thô to sắc bén hơn mấy lần.

Tạ Hằng biến sắc, trong miệng quát một tiếng, cả cánh tay chợt ánh lên màu thép âm u, cứng rắn vỗ tới, không ngờ vỗ ra một đầu cự tượng, cũng bước tới phía trước một bước.

Nửa trượng!

Kiếm quang che trời ập xuống, đánh thẳng vào hư ảnh cự tượng. Cự tượng rít lên liên tục, cái vòi khua đập bốn phương chống cự kiếm ảnh. Thế nhưng nó cũng không duy trì được lâu, ba giây sau, cự tượng bị kiếm khí cắt nát, hoá thành hắc quang tiêu tán. Tạ Hằng hai tay cũng bị cắt tới hổ khẩu rách tươm, khuôn mặt đau đớn, bị đánh bay ra ngoài.

“Hay!”

“Quá mạnh!”

Tẩm cung sôi trào. Tạ Hằng biểu hiện quá mạnh mẽ, trực tiếp xâm nhập nửa trượng kiếm quang, lấy về thanh danh cho người dự thí. Trong lúc vô hình hình tượng của hắn trở lên cực kỳ cao.

Lưu Thu Thuỷ cũng tán thưởng nhìn Tạ Hằng, phất tay một luồng nguyên lực bao bọc lấy hắn, lập tức máu ngừng chảy, ha ha cười lớn.

“Tạ Hằng đúng không. Tốt! Ngươi tạm thời đứng thứ nhất. Người tiếp theo!”

“Ngô Quân. Ngươi lên đi.”

Một nữ tử thân mặc áo vàng, đầu đội phượng quan khẽ liếc Tạ Hằng, nhẹ giọng một bên uống rượu mở miệng phân phó. Phía sau nàng đứng một tôn thân ảnh u ám, lúc này gật đầu tiến lên.