Chương 15: Kiếm khí sát phạt.

Chương 15:

Hàn Thiên âm thầm cười lạnh lùng, hoá ra nàng tên Lưu Thu Thuỷ, trong lòng cũng mặc niệm thay cho nàng. Bảo hắn đánh đánh chém giết hắn còn thật không bỏ được, nhưng bảo hắn đi chà đạp cùng nô dịch nữ nhân, hắn lại rất sẵn lòng đấy. Lúc nàng ánh mắt nhìn về phía Lưu Thu Thuỷ cũng trở nên nghiền ngẫm cùng nguy hiểm, như nhìn một con mồi.

Con mồi này treo đầy exp cùng kim tệ phần thưởng a.

Mặc kệ Hàn Thiên ở chỗ đó bày mưu tính kế, Lưu Thu Thuỷ cũng không biết cùng không quan tâm. Nàng đảo mắt nhìn toàn trường một vòng, đợi đến khi không còn âm thanh lạ lùng nào vang lên nữa, mới khoan thai từng chút hé môi nhẹ giọng nói.

“Hôm nay gọi các ngươi tới, cũng là vì chính sự.”

“Tiền tuyến chiến hoả cam go, trong các ngươi không ai không biết. Hoả quốc sớm dùng mưu hèn kế bẩn chiếm lấy Thương Châu quận, binh lực sung mãn.”

Phi tần cung nữ hai mặt nhìn nhau, đều trông thấy sợ hãi trong mắt đối phương, vài tên thái giám càng là thân rể run rẩy như chuột, vô thức trông nom về chân trời xa xa, chỉ sợ ngoài cửa là binh lính Hoả Quốc đánh tới.

Nói đến đây, Lưu Thu Thuỷ liếc nhìn toàn trường một hồi, thu hết kinh hãi trên khuôn mặt phi tần vào trong đáy mắt, mới tiếp tục chậm chậm kể xuống.

“Chúng ta tuy ban đầu yếu thế hơn, nhưng cũng nhanh chóng sốc lại tinh thần, đánh tàn ba chi quân đội của bọn chúng, tiến qua Hoả Đông quận phá tan tiếp viện lương thảo.”

“Mã tướng quân thống lĩnh năm mươi vạn đại quân tấn công Giao Thuỷ hồ, lại một mình độc chiến Hoả Khiếu Thiên bên phía Hoả quốc, chém hắn cụt đầu, từ đó đẩy lui trăm vạn tinh binh Hoả quân ra khỏi Thương Châu!”

Giọng điệu của nàng tuy bình thản, nhưng lại mang đến thông tin kinh người, cùng với sức nóng tới từ tiền tuyến kia, chợt đốt lên tẩm cung một bầu không khí sôi trào. Ai ai đều tràn đầy kích động cùng vui mừng, một mảnh hân hoan.

Vài phi tần vừa nghe tới Mã tướng quân, trong đáy mắt còn ẩn hàm dị sắc cùng quang mang chớp động, không biết là đang nghĩ đến cái gì.

Triệu Nghiên Dương thì khỏi nói, thân thể mềm nhũn như nước, hạ thân ướt đẫm đỏ mọng rung rinh, trong mắt đầy ham mê cùng chờ mong. Chờ Mã tướng quân khải hoàn chở về, nàng sẽ...

Đừng nhìn Triệu Nghiên Dương đem thân hiến cho Hàn Thiên, lại bên ngoài giả bộ phục vụ hắn. Nàng thực tế trong lòng vốn chỉ coi hắn là một gã thái giám hạ nhân thế thân không hơn không kém. Ngoài dùng để tiết dục ra, không còn một chút tác dụng nào cả. Từ xưa tới nay, trái tim nàng trước có Tần Hoàng đế, sau có Mã tướng quân, hoàn toàn không có chỗ đứng của một tên tạp linh căn luyện khí chưa tới tầng bảy như Hàn Thiên.

Hàn Thiên nếu biết thuật độc tâm, chắc chắn sẽ đem nàng là người đầu tiên sử dụng công năng nô dịch, sau đó để cho nàng nếm đủ.

Hàn Thiên lúc này cũng bởi lời nói của Lưu Thu Thuỷ mà bị kích động tới nhiêt huyết sôi trào. Nữ nhân ưa thích nam nhân thành tựu, nam nhân thì càng thêm vạn lần khao khát thành tựu. Hàn Thiên cũng thế, hắn cũng có một khoả trái tim cầu tiến, kiếp trước kiếp này đều vậy. Chưa đây nửa nén hương, tâm lý trốn tránh luận võ khi trước đã bị cuốn bay sạch sẽ, thay vào đó là cuồng nhiệt cùng nóng lòng.

Lưu Thu Thuỷ mỉm cười nhìn một vọng, hài lòng thu lấy cảm giác phấn khích của thế nhân. Nàng chính là cần cái tâm thế này, nếu ai cũng trốn tránh hời hợt, vậy luận võ tổ chức vô nghĩa a.

“Lúc này đây vì cổ vũ tiền tuyến, hoàng hậu nương nương để chúng ta tổ chức tranh tài luận võ, theo thứ tự đông nam tây bắc bốn viện. Tây viện chúng ta tuy có chút yếu thế hơn ba viện còn lại, nhưng ta tin chỉ cần cố gắng, chúng ta đều sẽ giống như Mã tướng quân, lấy ít địch nhiều, lấy yếu chiến mạnh, thành công đạt quán quân luận võ!”

Lưu Thu Thuỷ càng nói càng cuồng nhiệt, đứng lên từ trên Phượng Ỷ mà chỉ xuống phía dưới, nhiệt huyết sôi trào kêu lên.

“Các ngươi tuy thân phận rào cản, quanh năm ở chốn hậu cung. Thế nhưng chí lớn không cản một ai, thời tới không quên kẻ tài ba. Chỉ cần các ngươi biểu hiện tốt, bổn cung bằng thân phận này hứa sẽ toàn lực bồi dưỡng các ngươi trở thành đệ nhất, từ nay lột xác thân phận, một bước lên trời!”

Nói đến cuối cùng, nàng thậm chí còn rút ra phượng kiếm bên hông, choang một tiếng phóng xuống trước mặt. Thanh kiếm xé rách không gian, phập đâm tại trên nền nham thạch, u u toả ra sát phạt khí cùng âm thanh hạo đãng.

Toàn trường ai nấy đều hít thở dồn dập, vừa vì lời nói của Lưu Thu Thuỷ, vừa vì sát khí của phượng kiếm mà kích động, hận không thể trực tiếp xông ra chiến trường. Ngay cả Hàn Thiên cũng nhịn không được nắm chặt hai tay, triệt để quyết tâm trong luận võ.

“Ta tuyên bố. Luận võ tây viện bắt đầu!”

“Lưu Quý Phi anh minh!”

người người triều bái hô vang, làm Lưu Thu Thuỷ cũng đi theo nhếch miệng cười thoả mãn. Nàng thực ra cũng áp lực rất lớn, ba viện còn lại thật có chút mạnh mẽ a, nhất là tên tiểu Lô tử người hầu của Trần quý phi ở đông viện, cùng nữ cung Bất Hối của Tạ quý phí nam viện, thực lực vô cùng cao a...

“Luận võ tây viện chúng ta chia ba vòng. Vòng thứ nhất tuyển ra trăm người. Chỉ cần tiến vào phạm vi hai trượng xung quanh kiếm của ta, tính là qua đạt. Nếu ít hơn một trăm không cần lấy vớt, nhiều hơn một trăm nhìn xem khoảng cách gần xa. Hiện tại, bắt đầu đi!”

Lưu Thu Thuỷ ngồi xuống Phượng Ỷ, hào tình vạn trượng giảng giải quy tắc. Quy tắc này cũng gây nên một ít xôn xao. Một vài người quản lý hạ nhân tốt, thực lực tạm được, xem như sắc mặt dễ nhìn. Vài người quanh năm thi hoạ trang điểm, hạ nhân yếu nhớt, đương nhiên sắc mặt không được tốt.

Mà kết cục của đám người tầng đáy chót, đương nhiên càng thảm.

Tây viện này, để Lưu quý phi ấn tượng xấu, đúng là không khác nào lấy đá đạp vào chân mìn.

Triệu Nghiên Dương đương nhiên biết điểm này, lúc này tâm thần dò xét thanh kiếm trên sàn. Kiếm này phân nửa cắm trong thạch sàn, vẫn liên tục u u run lên, hàn khí cùng sát phạt khí lạnh toát quẩn quanh phun trào. Dò xét sâu hơn, thậm chí còn làm cho nàng tâm thần hơi đau nhức. Triệu Nghiên Dương không khỏi kinh hãi khẽ liếc Lưu quý phi, nữ nhân này mạnh mẽ thật có chút biến thái a.

Hàn Thiên cũng nhìn ra kiếm này bất phàm, sắc mặt âm tình biến ảo. Lưu Thu Thuỷ càng mạnh, hắn càng khó chinh phục.

Nhưng chinh phục được, cũng càng có cảm giác thành tựu!

“Người đầu tiên đi. Thái quý phi, nghe nói tiểu Hạ tử thực lực rất được, ngươi để hắn thử một chút.”

Thái quý phi là một nữ tử rất xinh đẹp, khuôn mặt quý phái đài các, ánh mắt đa tình trào ra câu dẫn, lúc này khẽ cười gật đầu phất tay, phía sau nàng bước ra một tiểu thái giám. Kẻ này chưa có bao lớn, mới tầm mười bảy mười tám tuổi, khuân mặt thanh tú, môi hồng răng trắng, nhìn qua sợ khó phân biệt nam nữ.

Cũng không biết vì sao cam nguyện làm hoạn quan.

Tiểu thái giám này tiến lên phía trước khom người cúi chào Lưu quý phi, sau đó ánh mắt tập trung, hai tay làm ra thủ thế vận chưởng, tiến về phía trước.

Năm trượng bên ngoài áp lực thật nhỏ, tiểu Hạ tử rất là thong thả tiến lên. Càng vào sâu, áp lực cùng hàn khí sát phạt càng lớn, hắn tiến lên có chút khó khăn. Đạt tới ba trượng, sát phạt khí chợt hoá hữu hình, hình thành vô số lưỡi kiếm nhỏ cắt qua, lạnh lùng kinh người.

Tiểu Hạ tử hây một tiếng vận công, bàn tay phun ra nguyên lực mờ mờ, hình thành tấm khiên năng lượng nho nhỏ, vừa vặn bao trùm một khoảng phía trước. Sát phạt chi kiếm cắt qua, dấy lên từng trận rung động, thế nhưng cũng không có chém vỡ khiên pháp thuật.

Càng vào sâu, sát kiếm càng nhiều càng sắc bén. Khiên phép có hạn, không đủ che phủ toàn bộ thân thể, tiểu Hạ tử hai chân bắt đầu xuất hiện vết cắt, ống quần rách tả tơi, da thịt rướm máu. Hắn cắn răng hét lên một cái, khiên năng lượng tăng cường nồng đậm, đẩy tới phía trước mạnh bạo, cuối cùng bước chân vào khu vực hai trượng.

Lại tiến thêm ba bước, sát phạt khí hoá thành cuồng phong kiếm thổi qua, ầm một tiếng phá tan khiên phép, đánh bay tiểu Hạ tử ra ngoài. Hắn lúc này bịch một tiếng ngã xuống đất, sợ hãi nhìn qua hai ống tay rách tả tơi, mà Phượng Kiếm thì sát khí u liễm, lúc này càng thêm thâm bất khả trắc.

“Tiểu Hạ tử không tệ, hợp cách, người tiếp theo.”

Lưu Thu Thuỷ hứng thú nhìn một màn này, xem ra vừa rồi nàng kích thích có hiệu quả khá lớn. Tiểu Hạ tử người này nàng còn nghĩ không vượt qua a.

“Hồng Vi, ngươi lên đi”

Một nữ tử dung nhan lạnh lùng ngồi phía tây lạnh nhạt lên tiếng. Nhìn biểu hiện của tiểu thái giám vừa rồi, nàng không cần đoán cũng biết Hồng Vi dễ dàng vượt qua.

mà Hàn Thiên thì cũng thu lấy một màn này vào trong mắt. Có trò hay rồi a...

(Lời tác: Chào các ngươi, ta là tác giả, hôm nay có vài lời muốn nói.

Có thể sau chương này, chúng ta ở đây một vài đạo hữu sẽ tiếp tục gắn bó với ta, một vài đạo hữu sẽ rời bỏ Tà Đạo hệ thống, thậm chí một vài đạo hữu sẽ chửi ta. Thế nhưng rời đi sớm hay muộn, ta cũng muốn dứt điêm một lần.

Có người bảo ta, đừng NTR, vợ của main, người của main khong được thế này, không được thế kia.

Tác giả ta xem không được, bởi nó bất hợp lý.

Thứ nhất, Hàn Thiên giáng lâm cái thế giới này, không có ai là vợ của hắn cả. Không bái đường, không ràng buộc, không thề hẹn, thậm chí chẳng rõ tên hắn là ai, hắn đến từ đâu, tính cách ra sao... Có nữ nhân sẽ theo Hàn Thiên một đoạn thời gian, lại có người chỉ là cuộc tình khẽ thoảng. Các ngươi xem đó là quan hệ gì? Lẽ nào bắt tất cả họ từ bỏ tình cảm khi trước, chỉ vì cùng Hàn Thiên song tu một lần mà một lòng chung thuỷ theo hắn vạn kiếp? Ta xem bất hợp lý, không viết được.

Thứ 2: Tâm tình con người là thứ khó dò nhất, ta thấy không thiếu chồng lén vợ ngoại tình, ngờ đâu vợ cố tình để chồng ngoại tình lấy thời gian tự mình ngoại tình.

Lại không thiếu cảnh lấy chồng lấy vợ để chiếm đoạt tài sản, để lợi dụng leo lên, để mục đích nào đó. Truyện cũng vậy, sẽ có người lừa dối lợi dụng Hàn Thiên, có người hắn tìm cách lợi dụng, thậm chí lợi dụng lẫn nhau. Ta không viết được thứ tình cảm này thành vạn kiếp gắn bó, một lòng thuỷ chung không phản bội.

Thứ ba. Tà Đạo, các ngươi hẳn đã đọc lời dẫn truyện, ta viết theo tâm tính tà đạoc tuỳ tâm sở dục. Trường hợp ấy, nữ nhân ấy có thể có cảm xúc, phản bội Hàn Thiên, vậy ta sẽ không viết nàng đột nhiên suy giảm nội tiết tố mà thủ trinh giữ khư khư.

Huống hồ Hàn Thiên tam cung lục viện ngàn vạn thê thiếp. Giả sử các ngươi là một trong thê thiếp, có thể hay không thủ tiết chờ Hàn Thiên vạn năm bố thí một lần?

Hay chính các ngươi nếu là Hàn Thiên, có thể chiếu cố hết thê thiếp? Có thể đảm bảo họ một lòng một dạ? Ta không làm được, hệ thống càng không muốn làm. Nó vô cùng tà tính, tới mức các ngươi không tưởng tượng được.

Truyện này ta viết mang đậm tuỳ tâm cùng sát với thực tế, thực tế có thể thế nào, nó sẽ xảy ra như vậy, không có đậm chất huyền huyễn “một lòng một dạ” ở đây.

Sẽ có vĩnh hằng, nhưng sẽ chẳng dễ dàng đạt được. Nếu không thì mọi vĩnh hằng đều phù du lắm thay...

Kính bút!)