Chương 10: Cải trang hãm hiếp

Chương 10

Hệ thống nhiệm vụ bất chợt vang lên, để cho Hàn Thiên có chút dở khóc dở cười. Mẹ nhà ngươi, nói rõ là bắt ta đi quan hệ với mười nữ nhân còn trinh đi, còn nguyên âm với nguyên dương. Mà như thế cũng được a, hắc hắc, ban thưởng thật phong phú.

Âm thanh hệ thống vừa kết thúc, Hàn Thiên mắt phải chợt nháy, ngoài năm trăm mét có động tĩnh.

Hậu cung Tần hoàng đế là cực kỳ sâm nghiêm vắng vẻ. Bình thường đã vắng người, đêm khuya lại càng là vắng vẻ, lúc này đây tử tinh truyền về tín hiệu, có một nữ tử tiến về phương hướng này.

Hàn Thiên không khỏi định nhần nhìn lại, kinh ngạc a lên một tiếng, kia không phải cung nữ sớm nay đi cùng Tống quý phi tiến tới khó dễ Triệu Nghiên Dương sao? Nàng muốn làm gì?

“Mặc kệ nàng muốn làm gì, chắc chắn không phải việc tốt. Tiện đây giúp ta hoàn thành nhiệm vụ đi.”

Hàn Thiên cười lạnh một tiếng, lúc này đem nhục côn từ trong miệng Triệu Nghiên Khanh rút ra, để cho nàng ư ư vô thức thèm thuồng thất lạc. Hắn tâm thần khẽ động biến hoá một bộ y phục màu đen, lách thân ra khỏi khuê phòng.

Hàn Thiên một bên cẩn thận di chuyển về phía cung nữ Tống quý phi, một bên bắt đầu xem xét Ẩn Nặc thuật

Ẩn Nặc thuật này cũng khá thú vị, đem khí tức người thi triển toàn bộ thu liễm, lại vặn vẹo cảm giác cho người thi triển hoà hợp với môi trường xung quanh, đối với cao thủ có thể có chút không đủ dùng, nhưng đối phó cung nữ kia lại vừa vặn hợp lý.

khoảng cách năm trăm mét không xa, Hàn Thiên chạy đi một khoảng, đã thấy thấp thoáng bóng dáng nàng, hắn lúc này dừng thân đứng lại, nép vào một bên cửa, ẩn nặc thuật thi triển, hoá hình sáo trang cũng đi theo biến đổi, hoàn toàn hoá thành một pho tượng gỗ phổ thông, đâu đâu cũng thấy.

Nữ tử cung nữ tiến tới không nhanh, bước chân cẩn thận từng chút không phát ra tiếng động, khuôn mặt có chút lo lắng cùng sợ hãi, nàng trên thân mặc lấy một bộ cung trang màu cánh sen mỏng manh, ẩn hiện thân thể lồi lõm rất có ý vị.

Hàn Thiên cười lạnh, đợi nàng vừa bước qua, hắn lập tức từ sau lưng nàng vồ tới, hai bàn tay như hai cây kìm thép khoá chặt.

“A? Ức!”

Nữ tử còn chưa kịp hét lên, Hàn Thiên bàn tay đã nhanh chóng bịt miệng nàng, đem nàng đẩy sát vào tường thấp giọng đe doạ.

“Im miệng, nếu không giết ngươi.”

Nữ tử giãy dua cực mạnh, liều mạng cử động tránh thoát Hàn Thiên, thế nhưng hắn xưa đâu bằng nay, mắt trái bốc lên một khoả tà khí vô tận, Mê Hồn thuật lập tức thi triển.

Nữ tử trong mắt nhẹ giãy dụa mấy cái, chợt trống rỗng vô hồn, tràn đầy sương mù nhìn Hàn Thiên, bàn tay cũng vô thức buông thõng, để mặc Hàn Thiên ép trên người nàng.

Hàn Thiên cười tà một tiếng, nếm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng nhẹ hỏi.

“Cô em xinh gái tên gì đây?”

Nữ tử thở ra một hơi u lan, vô thức trả lời.

“Ta gọi tiểu Bích”

“Nha, tiểu Bích, ngươi tới làm gì?”

Hàn Thiên bàn tay liên tục tại trên người tiểu Bích sờ nắn cùng làm bậy, đem nàng y phục giải khai, dứt lấy cái yếm đào đưa lên mũi ngửi tuỳ ý hỏi.

Nha. Thật thơm.

“Ta theo lệnh Tống quý phi tới điều tra Triệu quý phi, cớ sao nàng nửa đêm kêu rên thư sướng. Tống quý phi nghi ngờ nàng dan díu với người lạ.”

Hàn Thiên một tay bóp lấy nhũ hoa cự đại của tiểu Bích, một tay luồn xuống hạ thân nàng, trong lòng mắng to tiểu dâm nữ, không ngờ lại ướt đẫm.

Cũng không thể trách nàng, trúng phải bí thuật lấy bản nguyên dâm tà khí thôi động, lại ở dưới hương vị của Hàn Thiên cùng Triệu Nghiên Dương vừa giao hợp để lại, không chảy nước mới lạ.

“Nha! Vậy ngươi biết ta là ai không?”

Hàn Thiên một bên kéo ra y phục, để cho tiểu bạo long dưới trăng xuất hiện, một bên đem tay nàng đặt tại bên trên, nhẹ nhàng mà câu dẫn hỏi.

Nữ tử chạm tới khúc nhục côn nóng hổi cự đại của Hàn Thiên thì khuôn mặt đỏ bừng, thân thể run rẩy thiếu chút ngã xuống, huyệt hoa càng là mãnh liệt trào ra khí tức tiêu hồn.

“A... ưm... không biết...”

Hàn Thiên cười tà một tiếng, đem nữ tử đè ép trên tường, để nàng một chân chống đất một chân gác lên hông hắn, huyệt hoa căng mọng đẫm nước hoàn toàn dưới ánh trăng phơi bày. Côn thịt cự đại khẽ khếch, kê sát hoa tâm nở rộ, nhẹ ấn vào.

“Trẫm là Tần hoàng đế!”

Hàn Thiên thổi một hơi vào bên tai nữ tử, doạ đến nàng hoa dung thất sắc, thân thể run rẩy, hai bầu nhũ hoa rung động vểnh cao vô cùng cùng lắc lư. Đúng lúc này, hắn nhất quyết đem khí lực dưới hông một ngụm thúc tới, côn thịt ngoại cỡ tấn mãnh, phực một tiếng đâm vào.

“A.... ư....”

Nữ tử trên mặt một mảnh đau đớn khó tả, thân thể giống như bị chẻ đôi, miệng nhỏ lập tức bị Hàn Thiên nhét vào nội y của nàng, chỉ có thể hức hức kêu lên, hai đùi vô lực run rẩy, cả người dựa vào Hàn Thiên, nếu không phải có hắn đỡ lấy, thực có khả năng không xong mất.

“Đinh! Thu thập 01 Nguyên Âm!”

Dưới hoa tâm một mảnh đỏ tươi ướt át, dâm dịch thuỷ cùng trinh huyết tuỳ ý trộn lẫn, vẩy xuống nền đất một mảnh tà mị, Hàn Thiên cười thoả mãn, bắt đầu đè nghiến nữ tử vào tường, côn thịt không chút thương hương tiếc ngọc điên cuồng ra vào.

“A... a... a...”

Dương cụ Hàn Thiên là cỡ nào to lớn, tới Trúc Cơ cảnh Triệu quý phi còn bị hắn chơi ngất nữa là tiểu Bích. Hàn Thiên nhìn một chút liền nhận ra nàng chỉ có tu vi luyện khí tầng bốn, lại còn là lần đầu, rơi vào trong tay Hàn Thiên xem như triệt để hỏng mất.

Hắn mặc kệ cái gì thương hương tiếc ngọc, ôm lên tiểu Bích bắt đầu mạnh bạo tiến công, hai tay bấu lấy hai kiều đồn căng tròn mà điên cuồng dập tới, càng lúc càng nhanh càng lúc càng sâu, đâm tới nàng hoa dung thất sắc, mồ hôi to như hạt đậu chảy ướt thân thể, hai mắt tán loạn vừa đê mê vừa sợ hãi. Chẳng qua bao lâu, dưới dâm uy của Hàn Thiên đã ngất xỉu.

Hàn Thiên đem nàng ném lên lan can, thân thể nửa kín nửa hở mềm oặt như nước, da thit tuyết trắng dưới lớp áo được ánh trăng bao bọc, hiện lên vô cùng mê người. Một chút bắt được nàng hạ thân, Hàn Thiên phạch phạch từng nhát từng nhát, đem nàng huyệt hoa nong ra tận cùng, tiểu phúc hiện lên long ảnh côn thịt cự đại, cực kỳ trùng kích thị giác.

Tội nghiệp tiểu Bích đáng thương, sau hôm nay có lẽ sẽ liệt giường mất mấy ngày.

Hai người cứ như vậy không thèm quan tâm xung quanh, dưới ánh trăng điên cuồng làm bậy, âm thanh rên rỉ a a truyền khắp một mảnh hậu cung.

Cũng không phải Hàn Thiên không biết sợ, gián điệp vệ tinh là truyền về tín hiệu, không có ai tiếp cận cả.

...

Tiểu Bích ngất đi tỉnh lại tới ba lần, xuất khí nhiều tới không đếm được, thân thể dường như sắp hỏng mất Hàn Thiên mới chịu buông tha nàng. Nàng lúc này làn da ửng hồng những dấu răng cùng cắn, hoa tâm nhày nhụa dâm dịch cùng tinh khí, trong miệng cũng đầy dâm dịch cùng tinh khí của Hàn Thiên, mà thân thể thì dựa vào trên vách tường thở dốc nhìn bóng lưng dần xa, bên tai thoang thoảng nghe được âm thanh của Hàn Thiên.

“Tiểu mỹ nhân tuyệt vời lắm. Trẫm thích! Trở về nói cho Tống quý phi, nguoi bị trẫm hãm hiếp, bảo nàng không nên tìm Triệu quý phi phiền phức.”