Chương 58: Chỉ Vì Thiếu Tiền

"Cậu nhớ được về nhà sớm, đừng có chạy lung tung đấy!" Đến giờ tan học, Hạ Húc vẫn như cũ không yên lòng mà dặn dò tiểu bạch hoa một câu.

Sau khi ra khỏi cổng trường, trên đường đi Hạ Húc rõ ràng cảm thấy không khí xung quanh trường học đã biến đổi. Tin tức Đường Hạo tử vong hiển nhiên đã lan truyền ra phụ cận và đang có không ít người chỉ trỏ vào cổng trường cấp 3 Tinh Thành, mà phần nhiều đều mang thần sắc vội vàng.

Lượng người đi trên đường phố đã ít hơn rất nhiều so với hôm qua, đồng thời lại có từng chiếc xe cứu hỏa và xe cảnh sát đang gào thét lao qua.

Trong những ngày bình thường, mấy chiếc xe này đều mang đến cho người ta cảm giác an tâm. Nhưng hôm nay, sự xuất hiện hàng loạt của chúng lại làm cho người ta không tự chủ được mà sinh ra tâm tình khẩn trương. Cho dù là người không biết nội tình thì cũng đều muốn hướng ra đám người xung quanh để hỏi thăm một phen xem là đã có đại sự gì xảy ra.

Một mà còn là mạng người bên trong thành thị phồn hoa, điều này tại Thanh Vân Quốc mà nói chính là một đại sự đủ để kinh động dân chúng.

Đặc biệt là vụ án mạng lần này lại rất đặc thù, bởi vì kẻ tập giết người chính là một con dã thú vô danh. Nếu quân đội không kịp thời bắt nó thì rất có thể nó sẽ còn tiếp tục tạo ra thương vong đối với người dân xung quanh.

Những chiếc xe cảnh sát và xe cứu hỏa này chắc hẳn đang chạy đi tìm kiếm con dã thú kia.

"Trong chiến trận này nếu sinh vật biến dị kia bị quân đội tìm được thì nó sẽ chết phía dưới cơn bắn loạn! Vậy kịch bản thợ săn này thật sự có thể tiến hành tiếp dưới loại tình huống này sao? Hoặc là ta đã đoán sai rồi?" Hạ Húc không khỏi có một tia dao dộng đối với phỏng đoán trước đó của mình.

Nếu nói trên phương diện toàn bộ quốc gia thì trước mắt chiến trận này cũng không tính là gì. Nhưng dù sao cũng là đội phòng cháy chữa cháy và cảnh sát đồng thời xuất động, thế nên một khi sinh vật biến dị bị tìm được thì nó chắc hẳn sẽ không có kết quả tốt.

Vậy sau khi con mồi bị cảnh sát giết chết thì gã thợ săn kia còn đi săn cái cọng long gì nữa?

Hạ Húc suy đoán toàn bộ kịch bản đều sẽ tiến hành không được. Nhưng đương nhiên đây chỉ là một loại khả năng, xây dựng trên phương diện cảnh sát có thể tìm ra 'Con mồi' kia, đồng thời điều kiện tiên quyết là thực lực của nó không có khoa trương đến mức có thể ngạnh kháng được với súng pháo.

"Cũng có thể là sinh vật tập kích Đường Hạo có năng lực ẩn tàng ẩn núp rất mạnh, hoặc là loại sinh vật này cũng không phải chỉ có một con. Như vậy chi tiết Đường Hạo tử vong và cảnh sát lùng bắt quái vật cũng chỉ là màn chào sân mà thôi. . ."

Suy nghĩ chuyển động trong chớp mắt, cuối cùng Hạ Húc vẫn lựa chọn tin tưởng vững chắc vào phán đoán của mình.

Bất kể nói như thế nào thì Đường Hạo chính là vai phụ trong kịch bản « thợ săn », điều này không thể giả được. Vả lại việc cảnh sát giám định cậu ta chết do dã thú tập kích cũng không phải là giả. Điều này liền mang ý nghĩa bên trong kịch bản « thợ săn » tất nhiên sẽ có một con hoặc một loại dã thú đặc thù.

Đã xác định được điểm này thì bất kể phần kịch bản còn lại có biến hóa như thế nào đi nữa cũng đều không rời xa cơ bản bao nhiêu, cho nên nội dung kịch bản nhất định sẽ vây quanh loại thú này để tiến hành.

Thứ mà Hạ Húc không xác định được chỉ là hình dạng, năng lực và nguyên nhân sinh ra của nó.

"Được rồi, cứ mặc kệ trước đã. . ."

Hạ Húc đánh gãy suy nghĩ rồi kêu tới chiếc xe taxi để đi đến địa chỉ mà Dương Bác Văn vừa gửi qua.

Tuy nói hiện tại có khả năng đang tồn tại nguy hiểm, nhưng dù hắn có ở chỗ nào cũng đều không phải là nơi an toàn, cho nên việc kiếm tiền thì vẫn phải kiếm và hắn cũng không có ý định từ bỏ kịch bản « người sắp chết ».

Nói trắng ra khoa học kỹ thuật cũng chỉ từ tiền tài mà ra thôi. Sở dĩ Hạ Húc bị kịch bản « thợ săn » làm cho bị động đến vậy thì xét đến cùng vẫn là do hắn thiếu tiền.

Nếu như Hạ Húc có nguồn tài chính đầy đủ, vậy đừng nói việc hắn đi mời một đống vệ sĩ cường đại, mà dù hắn có chạy ra một số địa phương hỗn loạn ở nước ngoài để mua chút vũ khí hạng nặng, hay thậm chí hắn mướn cả 1 đội lính đánh thuê cũng đều không phải là chuyện không thể.

Dù sao Hạ Húc là người có thể nhìn thấy mệnh cách, thiên phú và độ hảo cảm, cho nên hắn cũng không cần lo lắng sẽ bị người ta lật xe.

Nếu Hạ Húc có được những thứ này thì chẳng lẽ hắn còn phải sợ một con quái thú vô danh có thể bị người trong thành thị của Thanh Vân Quốc săn giết kia hay sao?

Trái lại việc hắn tóm được nó và làm thành mâm đồ ăn, hoặc là đưa nó vào phòng thí nghiệm để làm vật liệu nghiên cứu cũng còn được nữa là.