Sau khi người nhà của Đường Hạo cùng với lãnh đạo trường học giằng co một trận tại cổng trường, cuối cùng nhân viên nhà trường vẫn không muốn sự tình huyên náo quá lớn, mà việc gây cản trở học sinh vào lớp ở cổng trường học cũng không quá tốt, bởi vậy bọn họ đã mời người nhà của Đường Hạo vào trong ký túc xá của trường để trao đổi, còn về sau sự việc sẽ phát triển như thế nào thì Hạ Húc không biết, mà hắn cũng không có tâm tư để đi hiểu rõ.
Sau đó hắn hội nhập vào dòng người đang tràn vào cổng trường và từng bước đi tới phòng học của mình. Nhưng hôm nay dưới loại thời điểm này, hắn hiển nhiên đã không cách nào hạ xuống sự lo âu trong lòng để hưởng thụ cảnh sinh hoạt nơi sân trường. Đầy trong đầu hắn đều là kịch bản thợ săn cùng với sinh tử tồn vong của bản thân.
"Cậu không sao chứ?" Có thể đã nhìn thấu Hạ Húc đang hoảng hốt xuất thần cả ngày, cho nên Đường Ấu Hinh hiếm thấy chủ động nhịn xuống sự e lệ và ánh mắt khác thường của những người khác mà lo lắng hỏi han Hạ Húc.
"Có việc! Tôi cảm giác mình đã bị bệnh và không còn sống lâu nữa." Hạ Húc để mặt lên trên bàn học và hữu khí vô lực đáp lại cô ấy.
Bởi vì Hạ Húc vốn đang ở trong trạng thái uể oải phiền muộn, cho nên nhìn hắn thật sự có một tia suy yếu do bệnh nặng.
Đường Ấu Hinh lập tức có chút khẩn trương luống cuống, hỏi: "Sao cơ? Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?"
Hạ Húc vừa nói lại vừa có chút buồn cười khi thấy phản ứng ngu ngơ của tiểu bạch hoa, vẻ mặt của hắn lập tức có chút mất khống chế, nói: "Tôi cảm giác nếu cậu mà chúc tôi may mắn thì có lẽ sẽ tốt hơn!"
Đường Ấu Hinh đáp: "Tôi cũng không phải là thần tiên, vả lại nào có chuyện chỉ thuần dựa vào vận may để có thể chữa được bệnh đâu chứ!"
Đường Ấu Hinh lúc này tự nhiên đã hiểu được ý tứ của Hạ Húc, có thể cô ấy đã tương đối quen thuộc nguyên nhân, cho nên cô ấy liền lầm bầm một câu mang theo chút giọng điệu không cam lòng.
Nhưng mà Đường Ấu Hinh chỉ do dự trong chớp mắt rồi vẫn nói ra: "Chúc... Chúc cậu may mắn! Như vậy được rồi chứ?"
"Cảm giác tốt lắm rồi! Nhưng mà cậu cũng nói rất đúng, nào có chuyện chỉ thuần dựa vào vận khí để chữa được bệnh đâu!" Hạ Húc mỉm cười nói ra một câu.
Cuối cùng hắn đã lên lại chút tinh thần mà thẳng lên cái lưng đang mỏi. Hắn đứng lên hoạt động gân cốt một chút rồi vuốt lấy cái trán của tiểu bạch hoa mà dặn dò: "Từ bây giờ cậu không được chạy loạn nữa, cũng đừng đi ra ngoài vào ban đêm! Rõ chưa?"
"Ưm ~ "
Đường Ấu Hinh theo bản năng mà nhu thuận gật đầu, nhưng ngay lập tức cô ấy lại cảm thấy bộ dạng này của mình có chút kỳ quái mà vội vàng nhỏ giọng bổ sung một câu: "Tôi cũng không cần đi ra ngoài vào ban đêm."
"Vậy là tốt nhất!" Hạ Húc còn muốn dùng cái chết của Đường Hạo để khuyến cáo Đường Ấu Hinh một phen, nhưng sau đó hắn chỉ cười nói mà không cần phí nhiều miệng lưỡi nữa.
"Cậu chủ, hôm nay tôi đã tại cư xá Đại Vương Đình thăm dò được địa chỉ cụ thể của Chương Kiến Dân. Vả lại vừa rồi tôi còn nhìn thấy có một người trung niên có khuôn mặt chữ điền tiến vào. Hắn ta say khướt đến nổi một thân toàn mùi rượu, đó hẳn là gã Chương Kiến Dân mà cậu nói đúng không?"
Cuối cùng tất cả tin tức trong ngày hôm nay đều không xấu hết. Tại thời điểm gần tan học buổi chiều, Dương Bác Văn đã gọi điện thoại cho Hạ Húc để hồi báo sự tiến triển mới nhất của nhiệm vụ.
Hôm qua tuy nói là đã thu hoạch được địa chỉ nhà của Chương Kiến Dân, nhưng cuối cùng vẫn không thấy được hắn ta, cho nên sẽ không thể xác nhận trăm phần trăm. Đồng thời Dương Bác Văn cũng chỉ biết hắn ta đã dừng xe tại khu cư xá nào mà thôi, chứ ông ta sẽ không biết số phòng cụ thể nên vẫn vô dụng.
Lúc này Dương Bác Văn cuối cùng đã xác nhận được số phòng của Chương Kiến Dân, cho nên đã nhìn thấy được hắn ta.
Hạ Húc hình dung lại hình tượng của Chương Kiến Dân trước đó thì không có gì sai biệt. Hắn vui vẻ gật đầu nói: "Không tệ! Chắc hẳn là hắn ta rồi! Anh Dương tạm thời cứ nhìn chằm chằm vào hắn ta trước, sau đó tìm kiếm địa điểm mà hắn ta thường xuyên hoạt động trong khoảng thời gian này. Tối thiểu nhất là anh Dương phải bảo đảm chúng ta sẽ có thể tùy thời tìm được hắn ta, hoặc là có được phương thức liên lạc với người quen của hắn cũng được. Ngoài ra một lát nữa tôi sẽ đi qua nhìn xem, vì vậy anh Dương hãy gửi vị trí của hắn ta cho tôi!"
"Được, không có vấn đề! Cậu chủ cứ yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ nhìn chằm chằm hắn ta thật gắt gao! Tôi sẽ lập tức gửi cho cậu địa chỉ của hắn ta!" Tại đầu điện thoại bên kia, Dương Bác Văn làm ra cam đoan và lồng ngực ông ta đang nhảy nhót vang dội.
Hạ Húc lại truy vấn: "Chờ một chút, tôi để anh đi tìm ông lão khu công trường thế nào rồi?"
Nghe được câu hỏi này của Hạ Húc thì Dương Bác Văn lập tức trở nên có chút hậm hực nói: "Ây... Cậu chủ, mấy khu công trường mà cậu nói đến thì tôi đều đã đi xem, nhưng tạm thời còn không thấy được ông lão nào bán đồ cổ..."
Hạ Húc nghe vậy liền khẽ thở dài một hơi rồi nói: "Cũng không thể trách anh được vì việc này vốn cũng không phải là chuyện mà anh có thể quyết định! Cứ chậm rãi đi tìm thôi! Được rồi, trước hết cứ như thế đi! Anh hãy gửi địa chỉ cho tôi vì tôi đã sắp tan học!"
"Được!"
Dương Bác Văn đáp ứng rồi cúp điện thoại. Chẳng bao lâu sau liền có một cái tin nhắn viết địa chỉ gửi đến điện thoại di động của Hạ Húc.