Chương 15: Ôm em gái trong ngực trong truyền thuyết?

Sau khi Triệu Lỗi cùng Chu Vân tiến vào, cửa sắt sau lưng đột nhiên đóng lại, làm hai người giật cả mình.

Nói thế nào thì nơi này cũng là lò giết mổ có mùi máu hôi tanh nhất, nhất định phải giữ chút mặt mũi.

Ở bên trong lò giết mổ tối đen như mực.

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu rọi vào bên trong, có thể mơ hồ trông thấy từng cái đầu treo lên thật cao cho tới đùi trắng nõn.

Không nên hiểu lầm, chỉ là heo sau khi bị cạo lông rồi treo lên mà không phải là xác người.

"Học trưởng, anh có ngửi thấy mùi thối hoắc gì không?" Chu Vân nói nhỏ, trước khi tiến đến, nàng đã đem dụng cụ trên tay bỏ vào trong quần áo. Nếu không tại nơi tối đen như mực này, hai người bọn họ trở thành mục tiêu quá rõ ràng.

"Đừng nói chuyện."

Giọng nói lạnh lùng của Tiệu Lỗi vang lên, hiện tại đang ở trên địa bàn của người khác, làm sao lại giống như đang đi dạo phố vậy?

Nói thật, hắn không muốn mang theo học viên mới đi chấp hành nhiệm vụ.

Thế nhưng không có cách nào khác, đây là quy định!

Nếu như không có người cũ mang theo người mới, vậy thì bọn hắn làm sao nhanh chóng trưởng thành, một mình gánh vác một phương?

Cũng không thể không cần mạng đến bù đắp chứ!

Số lượng dị sĩ kỳ nhân đông đảo, nhưng để gánh vác các nơi trên cả nước, ít đến nỗi thương cảm.

Hiện tại chỉ có một vài tuyến thành thị, có dị sĩ kỳ nhân có thực lực và kinh nghiệm già dặn thường trú.

Chỉ là bọn hắn liền đã chiếm 70% trong đó.

Một thành phố lớn được quốc tế hoá, phạm vi quá lớn.

Không có khả năng chỉ dựa vào một người quản lý một tòa thành thị.

Mà là phân ra từng khu vực, thường xuyên giám sát chờ lệnh.

Một khi có vụ án đặc thù xảy ra, nhất định phải ngay lập tức lên đường.

Cứ như vậy, bọn hắn vẫn chưa đủ mệt.

Huyện thành nhỏ giống như huyện Z, đều dựa vào 30% kỳ nhân dị sĩ còn sót lại bảo hộ lấy.

Thật giống là một viên gạch xây dựng của tổ quốc, nơi nào cần thì tới nơi đó.

Cảnh ti cấp ba, một vạn tệ.

Cũng không phải dễ cầm, rất phỏng tay!

Căn cứ vào biểu hiện trước đó, mục tiêu của bọn hắn hẳn là ở sâu trong lò giết mổ.

"Theo sát tôi."

Triệu Lỗi thấp giọng nói, bước vào bên trong.

Nửa đêm canh ba, ở trong một gian phòng treo đầy lợn chết tìm kiếm mục tiêu, nếu chỉ có một người ở nơi này, chỉ sợ là có thể tự mình đem bản thân dọa đến chết.

Nhất là trong lòng biết được chuyện này có liên quan tới ma quỷ.

"Tong tong!" "Tong tong!"

Âm thanh nước nhỏ giọt thường dùng trong phim kinh dị đúng lúc vang lên.

Chu Vân vốn là một cô gái, tất nhiên cũng là một kỳ nhân dị sĩ.

Chỉ là vẫn không kìm nén được cảm giác sợ hãi trong lòng.

"Không cần để ý đến những âm thanh này, nếu như thực lực thứ này so với của hai người chúng ta mạnh hơn, thì hắn còn chơi những thủ đoạn nhỏ vặt vãnh này sao?" Triệu Lỗi lên tiếng nhắc nhở, hắn đã từng xử lý qua ba vụ án liên quan tới ma quỷ.

Được coi là một kỳ nhân dị sĩ rất có kinh nghiệm.

"Lạch cạch!"

Tiếng bước chân không phải của hai người đột nhiên vang lên, hai người cả kinh, lập tức dừng lại.

"Lạch cạch!" "Lạch cạch!"

"Có cái gì đang tới, chuẩn bị ứng chiến."

Triệu Lỗi hít vào một hơi thật dài, tại sao hắn lại tiến vào sâu bên trong lò mổ, xông vào xào huyệt kẻ địch?

Mà không phải điều tra một chút, nơi này rốt cục có gì kỳ quặc?

Rất đơn giản, cho dù là tà ma, lệ quỷ, hay là dưới tình huống đặc thù nào đó hoá quỷ.

Cuối cùng vẫn dựa vào nắm đấm để nói chuyện.

Đây là cách giải quyết khiến con người phát cuồng, bộc phát sự thú tính trong người.

Tất cả vấn đề, đều sẽ không còn là vấn đề nữa.

"Oanh!"

Cái bàn bằng sắt dùng để chọc tiết cạo lông, bị người ta dùng một lực lớn hất tung lên, bay về phía hai người.

"Tránh ra!"

Triệu Lỗi quay người đánh Chu Vân một chưởng, trực tiếp đánh nàng bay xa.

Còn bản thân thì là hơi nhún chân, tránh về phía sau lưng.

"Ầm! !"

Nhờ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ, hắn có thể trông thấy rõ ràng bàn sắt rơi trên mặt đất, trong nháy mắt bị đập đến biến dạng.

Nếu như không kịp thời né tránh, đoán chừng bây giờ hắn đã bước chân vào nghĩa trang rồi!

Một bóng đen cao hơn hai mét, cao lớn vạm vỡ, cầm trong tay một con dao mổ heo, nhanh chóng hướng về phía Triệu Lỗi.

Tốc độ kia tuyệt đối vượt xa người bình thường.

Thậm chí so với quán quân chạy nước rút không thua kém chút nào.

Sức mạnh cường hãn, tốc độ cực nhanh.

Là một kẻ địch khó giải quyết.

"A!"

Chợt quát lên một tiếng, cơ thể của hắn nhanh chóng phình ra, cả áo cũng không ngừng toác ra, cơ bắp cũng như vậy.

"Đinh!"

Bóng đen cầm dao mổ heo trong tay, dường như ngay lập tức sau khi hắn biến thân xong, liền hung hăng đâm vào cổ của Triệu Lỗi.

"Đi chết đi!"

Bàn tay khổng lồ của Triệu Lỗi, chụp về phía đỉnh đầu của bóng đen.

"Ầm!"

Sau một đòn, khiến người khác ngạc nhiên là kẻ địch phía đối diện thân thể lung lay, tiếp đến lộ ra một hàm răng trắng bóng loáng.

Hiển nhiên là cười chế giễu Triệu Lỗi.

"Ầm!"

Không đợi hắn hành động tiếp, bóng đen nâng lên một cước, đá vào bụng của hắn.

Ngay sau đó cả người tựa như văng ra khỏi nòng pháo, văng tới giữ một con lợn béo.

"Học trưởng!"

Một bên khác, Chu Vân ngã nhào trên đất, thoát được một kích đập bể đầu của bàn sắt.

Cô còn chưa hoàn toàn đứng dậy, động tác của hai người kia mau lẹ, Triệu Lỗi liền rơi vào hạ phong, trực tiếp bị bóng đen kia đạp một cước không biết sống chết.

"Hừ hừ!" "Hừ hừ!"

Tiếng heo kêu vang lên, thân thể Chu Vân căng cứng, bỗng cảm giác không ổn.

Dưới ánh trăng, chín bóng đen đứng song song cùng nhau xuất hiện.

Trong tay mỗi người đều nắm chặt một con dao mổ heo.

Mẹ nó?

Trong đầu của Chu Vân trống rỗng, chỉ có một tên Triệu Lỗi đã không đối phó nổi, đột nhiên lại xuất hiện chín tên.

Chơi cái quái gì đây!

Không phải học trưởng đã nói, đây chỉ là một tai họa mà ngay cả sự kiện linh dị cũng không được gọi sao?

Rất dễ giải quyết.

Hóa ra là mười bóng đen cao lớn vạm vỡ, một cái anh cũng không đánh được, chính là trong miệng anh nói đơn giản sao.

"Hừ hừ!"

Tiếng heo kêu vang lên, một bóng đen trong đó chui ra.

Con dao mổ heo trên tay lóe ra một tia ánh sáng quỷ dị.

Một dao đâm trúng, không thể nghi ngờ là Triệu Lỗi sẽ về với đất mẹ!

"Chuyện gì đây?"

Chu Vân tuyệt vọng, vốn cho rằng mình đã ôm được một bên đùi.

Kết quả ai nghĩ tới, lại gặp phải chuyện này.

Phát hiện đối phương chỉ là thanh đồng, còn không bản thân mình là bạch ngân.

Thời khắc mấu chốt, lúc té ngã trên mặt đất, trong tay cảm giác như đã sờ phải một cái gì đó sền sệt.

"Chất lỏng?"

Nàng nhìn qua hướng dao mổ heo đang đâm đến, cố gắng giữ bình tĩnh, điều động năng lực của bản thân.

"Oanh!"

Vào thời điểm mũi dao đâm tới cổ, một vũng lớn chất lỏng màu đỏ sậm nhanh chóng ngưng tụ lại.

Một bàn tay màu đỏ to lớn từ mặt đất dâng lên, ngăn lại trước mặt nàng.

Chu Vân nhìn mũi dao xuyên qua chất lỏng, cách yết hầu của mình vẻn vẹn không đến 1cm, khiến cả người nàng đẫm mồ hôi.

Chỉ cần chậm hơn dù chỉ một giây, nàng sẽ hi sinh một cách vinh quang vì nhiệm vụ.

"Lăn đi!"

Bàn tay to lớn dùng sức, đem bóng đen ném ra bên ngoài cửa sổ.

Ở bên ngoài lò mổ, Hạ Hiểu Thiên nghe được bên trong truyền ra tiếng rống, liền biết có chuyện không ổn.

Khi tay của hắn sắp chạm đến cửa sắt, liền thay đổi ý định.

Hắn cũng không rõ rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì, nếu như bản thân cũng ngăn không được, chẳng phải là đem đầu tặng không cho người ta sao?

Thế là, Hạ Hiểu Thiên nhìn về phía cửa sổ.

Dự định nhờ vào ánh trăng quan sát thêm một chút.

Nếu như đủ khả năng, chắc chắn sẽ đi cứu viện.

Dù sao đều là sức chiến đấu, thêm một phần cũng là rất tốt rồi.

Nếu như bất lực, cũng chỉ có thể nói một câu xin lỗi.

Kết quả hắn nhìn thấy cái gì?

Một cái bóng đen rất lớn phá cửa sổ bay ra về hướng của hắn.

Sau đó, Hạ Hiểu Thiên theo bản năng ôm chầm lấy cái bóng đem kia vào trước ngực.

"? ? ?"

Gương mặt trắng noãn hiện ra dưới ánh trăng, hai gương mặt đồng thời hiện lên vẻ mộng bức.