Chương 14: Không nghe không nghe, con rùa niệm kinh.

Hạ Hiểu Thiên cử động gân cốt một chút, toàn thân liền vang lên âm thanh răng rắc.

Nếu đổi lại là trước kia, hắn có nằm mơ cũng sẽ không mơ thấy mình lại có bộ dạng như bây giờ.

Bày ra tư thế xuất phát chạy điền kinh, thành quả của ba ngày huấn luyện cấp tốc chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao được tổ chức tại sân trường Đại học Y Ma Đô.

"Vèo!"

Chỗ đứng nổ tung thành hai cái hố đất, hắn chạy về phía tường rào nhanh như một tia chớp màu đen.

Đến trước bức tường, hắn khuỵu hai chân xuống, như một viên đạn bật lên tận hơn ba thước, lộn nhào một cái vượt qua bức tường rào.

"Rầm!"

Tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên khiến tổ cảnh sát đang trông coi bên ngoài giật mình quay lại.

Súng trong tay lập tức hướng đến nơi vừa phát ra âm thanh, nhưng không hề phát ra tiếng động.

Nhìn như vậy, cũng có vẻ được huấn luận rất nghiêm chỉnh.

"Tuấn Minh, ngươi nghe thấy tiếng gì không?"

"Có, là ở bên trong lò mổ. Báo cáo cho cục trưởng trước đã, đừng manh động, chờ chỉ thị."

Hạ Hiểu Thiên bên trong bức tường rào nhìn vết nứt chi chít dưới chân, khóe miệng nhếch lên.

Mình nặng đến vậy thật à?

Nền xi măng bị vỡ hết rồi!

"Ai?"

Hạ Hiểu Thiên nói thầm một tiếng không ổn rồi, hai chân dùng sức, bóng người thoắt ẩn thoắt hiện rồi biến mất, trốn vào tòa nhà gần nhất.

"Cạch, cạch!"

Tiếng bước chân ngày một rõ ràng, thính giác của Hạ Hiểu Thiên rất tốt, nghe được có hai người đang đi tới.

Nếu hắn không đoán sai, hẳn là hai người một nam một nữ trong tổ chuyên án.

"Triệu học trưởng, ở đây có phát hiện."

"...".

Hạ Hiểu Thiên trợn tròn mắt, mình dùng quá sức giẫm lên tạo ra vết nứt, cầu ngàn vạn lần đừng để lại manh mối cho tổ chuyên án.

Nếu bọn hắn muốn phá án, thì phải đem nồi chụp ở trên người nào đó?

"Tôi biết rồi."

Người đàn ông họ Chu kia ngồi xổm xuống kiểm tra.

"Mới vừa nãy có tiếng phịch một cái, nền xi măng ở đây tuy vỡ nát nhưng vẫn thấy được dấu chân. Chẳng lẽ trong lò mổ không chỉ có chúng ta? Còn có người khác sao?"

Người đàn ông nhíu mày, lại nói: "Người này thực lực không thấp, có thể là kỳ nhân dị sĩ. Nhưng vẫn không xác định được là kì nhân tự mình giác tỉnh hay là dị sĩ dựa vào ngoại vật. Hi vọng không phải là kẻ thù, bằng không đêm nay sẽ có một cuộc ác chiến."

"Kỳ nhân dị sĩ?" Người phụ nữ nghe xong, hai mắt sáng lên: "Nếu như không phải kẻ thù, chúng ta có thể đề cử hắn với trường học. Bây giờ là thời điểm vô cùng rối loạn, khắp nơi trên cả nước đều bận rộn không chịu nổi."

"Tạm thời không cần vội, sắp đến toàn quốc sẽ kiểm soát toàn bộ. Đến lúc đó, đám kỳ nhân dị sĩ ẩn nấp trong bóng tối cũng sẽ bị phát hiện. Đều do mấy tiểu thuyết hiện tại, miêu tả thái độ của quốc gia với người biến dị đó quá mức hắc ám.

Bọn hắn không có đầu óc suy nghĩ một chút, nếu như chỉ có một hai người, có thể sẽ bị đối xử đặc biệt. Nhưng bây giờ cả nước có bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ chứ? Một khi chuyện như vậy xảy ra, buộc người ta phải trốn đi, làm lớn mạnh các quốc gia khác hay sao?

Hơn nữa, hiện nay tất cả mọi nơi đều xảy ra các vụ án vô cùng đặc biệt. Hoa Quốc tiếp đãi bọn họ còn không kịp! Cả Kinh Đô và Ma Đô đều mở học viện cho kỳ nhân dị sĩ, đặc biệt giúp bọn họ khai phá năng lực của bản thân.

Chỉ cần họ đi học sẽ được trao tặng quân hàm Cảnh ti cấp ba của cảnh sát, đồng thời được trợ cấp mỗi tháng mười ngàn. Thực hiện nhiệm vụ một chuyến nếu hoàn thành sẽ được quy về cá nhân, được trường học khen thưởng lần nữa. Được rồi, việc điều tra lò mổ quan trọng hơn.

Chỉ có thể cầu nguyện vị kỳ nhân dị sĩ này là bạn không phải địch! Cho dù chúng ta thất bại cũng sẽ có người lợi hại hơn đến đây điều tra. Sự an toàn của nhân dân mới là quan trọng nhất."

Tiếng nói vừa dứt, hai người kia rời khỏi hố đất, tiếng bước chân xa dần.

Hạ Hiểu Thiên từ phía sau tòa nhà bước ra ngoài, hắn hướng về bóng hai người đã khuất xa giơ ngón giữa.

Hắn đâu phải tên ngốc.

Lời của người đàn ông họ Chu kia rõ ràng là đang nói với hắn.

Anh ta biết hắn đang ở gần đây, nhưng tìm một hồi không thấy, lại còn phải hoàn thành công vụ. Cho nên hắn mới không ngừng ám chỉ với mình rằng, quốc gia đối với kỳ nhân dị sĩ các người là thái độ thân thiện, hữu nghị.

Không những vậy còn mở một trường học nhằm giúp bọn hắn nâng cao thực lực.

Đãi ngộ tốt, chỉ cần nhập học sẽ được trao tặng quân hàm cảnh sát Cảnh ti cấp ba, mỗi tháng còn có mười ngàn cầm trong tay.

Trước khi đi lại cảnh cáo thêm một lần.

Cho dù chúng ta là kẻ thù, nhưng chỉ cần ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ, khiến bọn ta bỏ mạng trong lò mổ này, quốc gia nhất định sẽ không bỏ qua mà sẽ truy xét đến cùng.

Xét cho cùng, phúc lợi đãi ngộ tốt như vậy, không phải ai cũng có được.

Chỉ đáng tiếc, hắn lại dựa vào hệ thống điểm kinh nghiệm EXP, sử dụng một lượng lớn kinh nghiệm trở thành võ giả.

Phải, Hạ Hiểu Thiên tự xưng mình là võ giả.

Còn nguyên nhân ư?

Bởi vì nghe có vẻ ngầu!

Trước tiên không nói đến việc liệu quốc gia có thể kiểm tra ra hắn là một kỳ nhân dị sĩ giả hay không, chỉ cần sau này hắn bước chân vào học viện, nhất định sẽ có một đống chuyện xảy ra.

Người ta cũng đâu thể cho không ngươi nhiều phúc lợi như vậy?

Cứ coi như nếu trà trộn vào đó, sẽ có người dạy ngươi luyện võ?

Nhưng đồ vật hắn cần nhất, chính là điểm kinh nghiệm EXP nha!

Chỉ có âm thầm ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ phát triển mới là vương đạo.

Lần này nếu như không phải trúng kế của cha mình, hắn nhất định sẽ không bất chấp nguy hiểm chạy tới lò mổ này.

Hai người đã đi xa kia có lẽ cũng chưa từng nghĩ tới kỳ nhân dị sĩ từ miệng bọn họ nói ra, thực ra cũng chỉ là những người tập võ có kỳ ngộ đặc biệt.

Bằng không, ngay cả cái cằm đều phải chấn kinh.

Hóa ra cái mị nhãn (ánh mắt xinh đẹp, ý chỉ là lời mời chào) vừa rồi là cho thằng ngu này!

Hạ Hiểu Thiên suy đi nghĩ lại, cuối cùng đi theo.

Lần trước, lần đầu tiên hắn gặp được kỳ hội, mới chỉ là một sinh viên đại học.

Cái này gọi là biết đạo lý trước, sau đó mới bắt đầu nghiên cứu sâu xa, nếu so ra mình chắc chắn kém hơn nhân tài được trường học đào tạo chuyên nghiệp ra.

Sau đó, manh mối mà cảnh sát tìm được nhất định sẽ hơn hắn rất nhiều.

Sở dĩ hắn không tín nhiệm đám người này là bởi vì hắn có năng lực.

Đối mặt với nguy hiểm, tổ chuyên án vẫn sẽ liều mạng chắc?

Suy bụng ta ra bụng người, Hạ Hiểu Thiên không ngờ mình lại có giác ngộ cao đến vậy.

Nhưng đang nằm ở trên giường lúc này, là cha ruột của hắn.

Cho dù bên trong lò mổ ẩn giấu một ác quỷ đến từ địa ngục, hắn cũng phải liều cái mạng nhỏ mà nghênh đón.

Trước cửa lò mổ, cặp nam nữ dừng bước.

"Chính là chỗ này, căn cứ vào thiết bị trên mặt đất có thể chứng tỏ oán khí bên trong rất cao." Người phụ nữ cầm trong tay một loại thiết bị to gấp đôi điện thoại nói.

"Tốt, Chu Vân, cô đứng lui về phía sau một chút." Triệu Lỗi ra hiệu, rõ ràng là sợ lúc mình phá cửa không cẩn thận làm bị thương đồng nghiệp của mình.

"Két!"

Vừa dứt lời, Chu Vân một tay cầm dụng cụ, một tay duy trì tư thế đẩy cửa, bầu không khí trở nên vô cùng mất tự nhiên.

"Khụ, vào thôi."

Nếu không phải đang ở không đúng chỗ, Hạ Hiểu Thiên nhất định sẽ lăn ra cười.

Cái này gọi là không cần đợi đàn ông cưỡng bức, phụ nữ đã tự hại mình.

Đại ca, hai người xác định đến đây để điều tra, giải quyết ngọn ngành vụ án đấy chứ?

Chứ không phải là đến tấu hài, nói tướng thanh(*)?

(*)Tấu thanh (tấu nói): một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, hầu hết dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

"Ầm!"

Sau khi hai người vừa đi vào, cánh cửa sát phân xưởng ầm một tiếng đóng chặt.

Đồng thời từng sợi khí tức màu trắng xám lượn lờ xung quanh bên trên toàn bộ kiến trúc.

"Ét ét! Ét ét!"

Tiếng heo kêu liên tiếp vang lên, liên miên không dứt.