Chương 12: Điều tra lò mổ!

Bên trong căn phòng vẫn tràn ngập một cổ khí tức điên cuồng, nhìn cha bị trói chặt ở trên giường, hắn thở dài một hơi.

Còn nước còn tát vậy!

Trong tiểu thuyết võ hiệp, Nội Lực đều có thuộc tính chữa thương, không biết hắn có thể hay không.

Đương nhiên, trong lòng Hạ Hiểu Thiên hoàn toàn mang thái độ thử một lần.

Chuyện này tràn đầy quỷ dị, huống chi cha hắn mắc phải cũng không phải là nội thương.

Nếu như không được, bệnh viện bên kia nếu có biện pháp, chỉ có thể đưa ông qua.

Cũng không thể bởi vì một cái nhà máy chế biến giấy làm trở ngại công việc chữa trị cho cha chứ?

Nhà máy không có, cùng lắm cuộc sống sau này trải qua khổ sở một chút.

Nhưng nếu người không còn, vậy thì thật là cái gì cũng không có.

Thật ra hắn hiểu cách làm của mẹ, nhà máy chế biến giấy là tâm huyết cả đời của cha hắn.

Cũng có thể nói là đứa con trai thứ hai.

Gọi dượng và cô đến, chắc hẳn cũng là muốn bọn họ cho một ý kiến.

Dù sao người ta cũng là phó giám đốc, một nhà dượng cũng đã đổ mồ hôi công sức giúp đỡ.

Tay trái đặt lên lồng ngực của cha, một luồng khí kình cực nóng di chuyển theo ý muốn của hắn.

Nội Lực mãnh mẽ vừa tiến vào trong cơ thể, liền cảm nhận được một luồng oán khí âm u lạnh lẽo.

Trong hơi thở bao gồm rất nhiều cảm xúc xấu, ngay cả Hạ Hiểu Thiên đều cảm thấy cố hết sức, thậm chí hơi có một chút ảnh hưởng.

Nội kình nóng bỏng liên tục không ngừng truyền vào trong thân thể của cha, tựa như sóng thần vỡ đê, cuồn cuộn cuốn lấy oán khí.

"Xuy!!"

Bên trong căn phòng phát ra thanh âm xuy xuy, cùng lúc đó còn có từng luồng từng luồng khói đen dâng lên.

Hơi khói có mùi hắc, bên trong xen lẫn mùi tanh hôi.

Thật giống như một cái thùng rác nửa năm không dọn dẹp, mùi vị đó cũng đừng nói bao nhiêu vị chua.

Nếu người trên giường không phải là cha ruột hắn, Hạ Hiểu Thiên thề là mình sớm liền chạy ra ngoài nôn tháo nôn để.

Thời gian không biết qua bao lâu, chờ đến khi hắn cảm giác bên trong đan điền còn dư lại không nhiều Nội Lực, trên người Hạ Thắng đã ngừng ‘bốc khói’.

Hắn cố nén đôi mắt bị khói hun đến chảy nước mắt, đẩy cửa sổ ra.

Gió mát hiu hiu, hơi khói theo gió bồng bềnh lướt qua.

Quay đầu nhìn cha một chút, ông đang nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn thật giống như đang ngủ, Hạ Hiểu Thiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù tiêu hao nội lực rất lớn, còn thiếu chút nữa là tiêu hao hết, nhưng hết thảy các thứ này đều là đáng giá.

Trên mặt cha hắn đã không còn tái nhợt, dần dần trở nên hồng hào.

Người cũng đã bình tĩnh lại, sẽ không trợn to đôi mắt tràn đầy tơ máu, trong cổ họng cũng không phát ra tiếng gào trầm thấp.

Chẳng qua điều tiếc nuối duy nhất chính là, ở trong cơ thể Hạ Thắng từ đầu đến cuối có một tia khí tức dây dưa.

Nội lực của hắn không có cách nào diệt trừ tận gốc.

"Nếu như ta có thể mạnh hơn một chút, có phải liền trực tiếp có thể đem cha cứu trở về hay không?" Nghĩ tới đây, Hạ Hiểu Thiên nắm chặt tay phải thành quyền. Hắn lúc này cảm nhận được một sự vô lực, dĩ nhiên chỉ chính bản thân hắn cảm thấy.

Bình tĩnh mà xem xét, hắn làm được mức này, đã rất tốt rồi.

Ít nhất, tình trạng bất thường của cha hắn đã bị ép xuống.

"Đi một chuyến đến lò mổ là không thể thiếu được. Nhưng trước tiên phải chờ ta hoàn toàn khôi phục như cũ mới được, thừa dịp đêm tối âm thầm mà đi."

Nói thật, chuyện duy nhất mà bây giờ Hạ Hiểu Thiên có thể làm chính là tra một chút về công ty chiếm lấy nguồn cung cấp thịt của huyện Z.

Còn lại, ngoại trừ vừa mới chế trụ Hạ Thắng đang điên cuồng, còn lại cái gì cũng làm không được.

"Hô!"

Thở ra một hơi thật sâu, Hạ Hiểu Thiên giữ vững tinh thần, đi ra khỏi phòng ngủ.

"Thế nào, hiện tại bên kia bệnh viện tình huống như thế nào rồi?"

Dượng nghe vậy, lắc đầu nói: "Tra không ra, một chút nguyên nhân cũng không tra được. Việc bây giờ bọn họ có thể làm chẳng qua là cách ly."

Hạ Hiểu Thiên gật đầu một cái, hắn chẳng qua là ôm một chút xíu hy vọng mà thôi.

Căn bản hắn cũng không có đặt cược vào bệnh viện, cũng không muốn dựa vào người của tổ chuyên án.

Một khi thua cược, rất có thể mạng của cha hắn không cứu được!

Hắn làm sao dám đánh cược đây?

"Con biết rồi. Mẹ, có một tin tức tốt, vừa rồi đi vào con phát hiện cha bắt đầu trở nên bình thường. Tuy nhiên tạm thời còn phải quan sát một khoảng thời gian, mẹ chăm sóc cho cha một chút. Đợi lát nữa ăn tối xong, con đi bệnh viện nhìn một chút.

Con tin là bệnh viện áp lực rất lớn, bọn họ có thể trong thời gian ngắn nhất, nghĩ ra biện pháp trị liệu. Cho dù không được, chính phủ cũng sẽ cử ra bác sĩ giỏi nhất tới chữa trị. Một khi có bất cứ tin tức gì, con sẽ ngay lập tức thông báo cho mọi người."

Hạ Hiểu Thiên tìm một lời giải thích, dự định tối nay đến dò thám lò mổ.

Hy vọng duy nhất là, hắn có thể tìm ra chút dấu vết ở đó!

Không ngừng sử dụng nội lực của mình để áp chế oán khí trong cơ thể cha, không phải là không thể.

Chỉ là sợ, luồng hơi thở này sẽ dần dần mạnh lên, đạt tới mức độ không thể áp chế được nữa.

Đến lúc đó, hắn cũng chỉ có thể rơi vào tình huống khó xử.

"Thật sao?" Mẹ lộ ra vẻ mặt vui mừng, sau đó vọt vào phòng ngủ. Loại tốc độ này, quả thực làm người ta lực bất tòng tâm.

Vào đêm, sắc trời hoàn toàn đen lại.

Vốn là có chút khí tức ngột ngạt, nhưng đã tản đi.

Trên bàn ăn bày ra bữa ăn phong phú, dĩ nhiên không có thịt.

Tuy nhiên khổ cho Hạ Hiểu Thiên, hắn từ trước đến giờ không có thịt thì không thể vui.

Thêm vào hắn luyện võ, thể chất vượt xa người thường.

Nhân loại ăn lấy dinh dưỡng, là nguồn cung cấp năng lượng trọng yếu của cơ thể, ăn một ngày ba bữa là điều không thể nghi ngờ.

Hắn chỉ có thể kiên trì đến cùng không ngừng thêm cơm, lấy số lượng để đền bù chất lượng chưa đủ.

Vì vậy, làm cho mẹ, dượng và cô hắn trợn mắt hốc mồm nhìn Hạ Hiểu Thiên ăn sạch năm nồi cơm, cùng với một số món ăn chay.

Chuyện này. . . Đây là một thùng cơm chuyển thế sao?

"Hiểu Thiên, con nói thật với cô, có phải là anh họ gần đây không cho con ăn cơm không?" Cô lên tiếng hỏi, cũng không có biện pháp. Người ta ở nhà con mình, kết quả về nhà một lần liền ăn năm nồi cơm.

Nói Hạ Hiểu Thiên ở nhà Lưu Tuấn Minh sống rất tốt, ngay cả cô của hắn cũng không tin!

"Gần đây, cơ thể con cao lớn, ăn hơi nhiều thôi."

Hạ Hiểu Thiên cũng thật ngượng ngùng, biệt danh thùng cơm này thật sự nổi danh rồi.

Chỉ là tối nay còn phải đi điều tra lò mổ, nhất định phải khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.

Ngộ nhỡ bởi vì da mặt mỏng, ăn chưa no mà bên trong sụp đổ thì liền có chuyện vui rồi.

Huống chi đây là nhà của mình, ăn nhiều một chút thì thế nào?

Dượng và cô đối với câu trả lời của Hạ Hiểu Thiên, mỗi người nhếch nhếch miệng.

Lời này của con quỷ cũng không tin.

Nhìn đến mẹ hắn trên mặt hình như không có chút kinh sợ gì, cho dù là ai ở giữa trưa nhìn thấy con mình trong bệnh viện gặm hết mười cái chân giò lớn, đến thời điểm nhìn thấy nó ăn hết năm nồi cơm thì sợ rằng cũng sẽ không kinh ngạc.

Như thế này thì đã là gì?

"Tối nay cô với dượng không nên rời khỏi đây. Đợi ở nhà, cũng coi như có thể chăm sóc lẫn nhau." Hạ Hiểu Thiên đổi một bộ đồ mũ nón đều màu đen, ban đêm mà không nhìn kỹ, phỏng chừng ngay cả người cũng không nhìn thấy.

"Nếu bệnh viện có tin tức, lập tức gọi về nhà." Trước khi đi, mẹ dặn dò.

"Con biết rồi."

Xuống lầu, khởi động chiếc xe Audi mười năm của mình, chậm rãi lái về phía ngoại ô huyện Z.

Lò mổ Chúng Thành, ta tới đây.

Cùng lúc đó, hơn mười chiếc xe của cục cảnh sát cũng thật chỉnh tề cùng lên đường.

Tổ chuyên án tỉnh thành cũng ở trong xe.

Lưu Tuấn Minh, người cuồng người bị phá nát giấc mơ, cũng đi theo hộ tống.

Mục đích của bọn họ, chính là lò mổ Chúng Thành ở ngoại ô.