Chương 11: Chuyện gì đã xảy ra với gia đình của ta?

Cảm giác có nghĩa là con người sử dụng tâm trí của bản thân để giải thích các tín hiệu mà các cơ quan của họ tiếp nhận được.

Đồ vật nào đó mà mắt nhìn không thấy, có thể dùng tay và thân thể để chạm. Nếu như không có cách nào dùng tay cùng thân thể để chạm tới đồ vật đó, thì có thể dùng con mắt để quan sát. Hoặc nếu như cả mắt cũng nhìn không thấy, tay cùng thân thể cũng không thể chạm tới, thì có thể dùng tới lỗ tai để nghe.

Cảm giác của Hạ Hiểu Thiên bây giờ so với người bình thường, dĩ nhiên là vượt xa một khoảng cách lớn.

Ta Có Thể Nhìn Thấy Điểm Kinh Nghiệm Trailer

Bên trong căn phòng tràn ngập một loại hơi thở điên cuồng, khiến cho người ta cảm thấy hoảng sợ.

"Cha?"

Đôi mắt hắn quét qua phòng ngủ, liền nhìn thấy cha mình bị trói chặt ở trên giường.

Sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ hoe, cổ họng phát ra từng tiếng gầm rít nhẹ.

"Thịt. . . Thịt. . . Ta muốn thịt. . ."

Hạ Hiểu Thiên cảm thấy sợ hãi. Người cha thường ngày trầm ổn như núi, bây giờ lại biến thành bộ dáng thế này. Làm thế nào mới có thể khiến cha bình tĩnh? Hắn nhăn mặt, bước ra khỏi phòng ngủ và hỏi:

"Đã có chuyện gì xảy ra? !"

"Mẹ. . . Mẹ cũng không biết. . . Ô ô ô. . ." Mẹ Hiểu Thiên vừa che mặt vừa khóc rống lên.

"Mẹ, mẹ đừng khóc. Bây giờ việc khẩn cấp trước mắt chính là phải tìm ra lý do vì sao cha lại biến thành bộ dạng này." Sắc mặt Hạ Hiểu Thiên trông cực kì khó coi. Mọi dấu hiệu trên cho thấy, tình trạng của cha trong lúc này, cùng với bài viết trên báo và nhìn liếc qua một chút các bệnh nhân ở bệnh viện là hoàn toàn trùng khớp.

"Trước tiên mẹ hãy bình tĩnh một chút, sau đó nói cho con một lần hết thảy từ đầu tới cuối."

Nói xong, hắn đi ra khỏi phòng, lấy điện thoại di động gọi cho anh họ.

Bài viết hôm nay rõ ràng có nhắc tới, rằng đã có hơn mười mấy người bị cắn, thậm chí vẫn còn tiếp tục.

Nếu không thì tại sao lại có hàng trăm người vào bệnh viện để chữa trị chứ?

Một người cắn mười người sao?

Ngươi cho rằng đây là Diệp Vấn (một võ sư nổi tiếng người Trung Quốc) sao?

Lúc trước anh họ vội vàng rời đi, khả năng là có liên quan đến chuyện này.

Dù gì, nhờ cậy anh ta cùng cục cảnh sát nhân dân hỏi thăm một chút tin tức nội bộ, chắc là được.

"Này em họ, gọi anh có chuyện gì sao? Anh sợ là tối hôm nay anh không về được đâu." Giọng nói của anh họ vang lên trong điện thoại di động.

"Anh họ, trước tiên em muốn hỏi anh. Mấy vụ người cắn người ấy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Hạ Hiểu Thiên vội vàng hỏi.

"Sao đột nhiên em lại hỏi tới vụ án này?" Giọng điệu lập tức trở nên nghiêm túc, tựa hồ rất không bình thường.

"Trong nhà xảy ra chuyện, biểu hiện của cha em giống hệt với mấy người đó. Nếu không phải bây giờ ông ấy đang bị trói ở trên giường, đoán chừng đã sớm nổi điên lên mà cắn người rồi!" Nói đến chỗ này, hắn nghiến răng nghiến lợi. Đừng để cho hắn biết tất cả những thứ này là bởi vì cái gì mà thành. Nếu không, hắn nhất định phải làm cho kẻ cầm đầu chuộc tội.

"Nếu anh nói đó chỉ là một loại dị biến lây nhiễm, để cho em ngay lập tức đem cậu đến bệnh viện cách ly chữa trị. Em thật sự sẽ tin sao?" Anh họ hô hấp chậm rãi, thở ra một hơi thật sâu và nói.

"Em không phải là đứa trẻ ba tuổi. Lây nhiễm thông thường làm sao có thể có cái loại hơi thở điên cuồng này được? Bên trong chuyện này rõ ràng có ẩn tình gì đó. Anh họ, xin anh hãy nói cho em biết. Ông ấy là cha em!" Năm chữ cuối cùng, hằn gằn giọng từng chữ một.

"Được rồi, Hiểu Thiên. Liên quan tới vụ án này, anh cũng không thể nói quá nhiều. Sở cảnh sát sợ rằng dân thường sẽ bị hoảng loạn, cho nên vừa mới ký tên lên hiệp nghị bảo mật. Nhưng em không cần phải lo lắng quá, tổ chuyên án của tỉnh sẽ điều tra chuyện này.

Hơn nữa em phải nhớ kỹ, trong vài ngày tới đây, không được mua thịt, lại càng không được ăn thịt! Nhất định phải nhớ cho kỹ, bất kỳ loại thịt nào cũng đều không được. Tạm thời cậu không có vấn đề gì đâu, đừng nhúng tay can thiệp vào chuyện này. Em chỉ là một sinh viên đại học bình thường, bất lực, chỉ thế thôi."

"Em biết rồi, anh họ." Giọng nói suy sụp. Không đợi Lưu Tuấn Minh tiếp tục thuyết phục, Hạ Hiểu Thiên trực tiếp bóp nát điện thoại. Anh họ là một người có nguyên tắc, càng là một vị cảnh sát hết sức tận trung.

Muốn để cho hắn làm trái kỷ luật, so với lên trời còn khó hơn.

Đừng nói mình muốn từ trong miệng của anh họ moi ra tin tức có liên quan tới vụ án người cắn người kia, cho dù có là dượng cũng không được!

Huống chi anh họ đã nói rất nhiều, tiết lộ cái mấu chốt của tin tức… chính là “thịt”.

Hạ Hiểu Thiên biết anh họ là vì bảo vệ hắn, quả thật hắn chỉ là một sinh viên đại học, tay không thể nâng, vai không thể gánh, giúp như thế nào được?

Đồng thời vũng nước này, thật sâu đây!

Cái hơi thở điên cuồng ở trong căn phòng kia đủ để giải thích về vụ án này. Tuyệt đối không phải là lây nhiễm thông thường.

"Thế nhưng anh họ à, em lại không phải là sinh viên đại học bình thường đâu."

Hạ Hiểu Thiên không phải là cái kiểu tự cho mình là người siêu phàm. Chỉ là cảm giác khi bản thân đã lấy được ngón tay vàng, chính là ‘Thiên Mệnh Sở Quy’.

(Thiên Mệnh Sở Quy chính là người định mệnh được chọn để giao trọng trách cai quản sự vật, sự việc của nhân loại. Xong việc tất sẽ chiến thắng quay về.)

Hắn thề, nếu lần này người xảy ra chuyện không phải là cha mình, lười biếng chẳng muốn nhìn lên một cái.

Chẳng qua là hết lần này tới lần khác, cha thân là trụ cột trong nhà mà đột nhiên lại ngã xuống.

Nếu hắn là bởi vì sợ hãi thì đã phó thác cho trời rồi.

Mang hy vọng giao cho tổ chuyên án của tỉnh, đó chẳng phải là điều mà con người thường làm hay sao?

"Cho dù hệ thống không có điểm kinh nghiệm EXP, hay không có « Hỏa Luyện Kim Thân » , mình cũng phải đi làm."

Ánh mắt Hạ Hiểu Thiên dần dần trở nên kiên định.

Cha, từ nhỏ đều là người đỡ con qua sông, là chỗ dựa lớn nhất của con.

Bây giờ hãy để cho con làm chỗ dựa của người đi! !

Đẩy cửa ra, xoay người đi vào phòng.

"Mẹ, có khá hơn chút nào không?" Hắn muốn nghe một chút sự tình từ đầu tới đuôi, từ đó mới phán đoán bước kế tiếp nên làm như thế nào.

"Chiều hôm nay khi ba của con về tới nhà, mẹ liền phát hiện sắc mặt của ông ấy tái nhợt, trong mắt còn có tia máu. Nếu như công nhân mất tích, phát sinh ở mấy ngày trước mẹ cũng có thể lý giải được. Chỉ là mấy ngày này, mặc dù có chút bận rộn, nhưng nghỉ ngơi vẫn được bảo đảm.

Ba con sau khi trở về, trong miệng cứ lầm bầm nói thịt. Thậm chí còn lục tung, ăn cả những miếng thịt sống. Vốn là mẹ định báo cảnh sát. Nhưng mà bây giờ nhà máy chế biến giấy lại đang ở thời khắc mấu chốt.

Cho nên mẹ mới gọi cô với dượng con tới. Sau khi cha con ăn xong tất cả chỗ thịt sống đó, bởi vì không tìm thấy miếng thịt sống nào nữa mà bắt đầu phát cuồng, giống như là bị dại. Cũng may hai người bọn họ chạy tới kịp thời, ngay lập tức ngăn lại. Chuyện về sau con cũng biết rồi đó."

"Cha ăn là loại thịt gì vậy?"

"Chúng Thành."

Hạ Hiểu Thiên nheo mắt lại. Chúng Thành là một lò mổ, và là nhà cung cấp thịt lớn nhất ở huyện Z.

Nói như thế, 80% loại thịt trong chợ đều là xuất từ nhà bọn hắn mà ra.

Còn mấy loại sản phẩm nước ngoài, chỉ có rải rác một vài xí nghiệp thực phẩm nổi tiếng, số lượng chắc chỉ chiếm được khoảng 20%.

Tuy nhiên nếu là xí nghiệp nổi tiếng, giá cả đương nhiên sẽ không rẻ.

Nhà bọn họ vì sao cũng ăn mấy loại thịt được xuất từ cái tiệm Chúng Thành đó?

Rất đơn giản, vì thịt rất tươi.

Mỗi ngày đều có một số lượng lớn gia súc bị giết mổ. Ngay lập tức sẽ được vận chuyển về chợ bán thức ăn cùng siêu thị.

"Mẹ vẫn chưa ăn phải không?"

"Gần đây mẹ đang giảm cân, nên không có động vào."

Hạ Hiểu Thiên trợn tròn mắt. Không tới năm mươi ký mà mẹ còn nói với con về việc giảm cân?

"Mời bác sĩ sao? Có nói là tại sao nổi điên không?"

"Bác sĩ nổi tiếng nhất ở huyện Z này chính là thầy thuốc Trương. Sau khi nhìn hồi lâu, chỉ để lại bốn chữ “Ta cũng bó tay”. Đề nghị chúng ta nên đi tỉnh thành xem qua một chút. Dù sao ở nơi đó điều kiện cũng tốt hơn, dụng cụ cũng chuyên nghiệp hơn."

"Mẹ có quen biết bác sĩ ở Bệnh viện Nhân dân không? Gọi điện thoại cho bọn họ, hỏi thăm một chút về sự việc bệnh nhân phát cuồng cắn người này, hiện tại là tình huống như thế nào. Nếu như. . . Được rồi." Giọng nói trầm xuống, hắn xoay người đi vào phòng ngủ.