Chương 9: Phát Tài

Trương Tiểu Hải ngồi xổm ở một cây đại thụ bên cạnh, nhìn vị kia trông không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, vậy mà lại có cảm giác thần bí dị thường.

Hắn từ trước tới giờ còn chưa gặp qua võ giả nào kiểu này, mặc vải thô áo gai, còn chấp từng miếng vá, cùng thợ săn trên núi không có gì khác biệt.

Những võ giả trước đó hắn từng gặp, hoặc là những con em thế gia cao cao tại thượng kia, hoặc chính là giống như những sơn tặc hung thần ác sát của Quá Sơn Phong, giết người không chớp mắt.

Cũng chính là vì lý do này mà Trương Tiểu Hải lại có cảm giác rất thân thiết với hắn.

Thời điểm hắn ở trong thôn, một vị thợ săn ở cạnh nhà hắn đã dạy hắn rất nhiều thứ.

Cho nên, vừa rồi hắn mới có xúc động muốn bái sư.

Sau khi bị cự tuyệt, Trương Tiểu Hải vẫn chưa từ bỏ ý định này.Hắn biết đây là cơ hội duy nhất để hắn thay đổi số phận.

Nếu cứ như vậy trở về, hoặc là giống như cha mẹ của hắn cả đời chỉ biết làm ruộng, hoặc là lại bị cha mẹ đưa đến một nơi khác tiếp tục làm học đồ.

Chỉ là đối với võ giả có bản năng kính sợ, hắn cũng không dám đứng quá gần, chỉ dám nhìn từ xa xa.

Trương Tiểu Hải nhìn một hồi cảm giác vị cao thủ kia lại trở nên khác biệt, về phần khác chỗ nào hắn không nói ra được.

Đúng lúc này vị cao thủ kia mở mắt quay đầu nhìn về phía này.

Hắn chỉ cảm được một đạo lãnh mang ập tới, trong lòng kinh hãi cả người cứng đờ tại chỗ.

“Ngươi tới dẫn đường.”

Ngay sau đó một thanh âm bình thản truyền vào trong tai hắn.

Phản ứng đầu tiên của Trương Tiểu Hải là sửng sờ, sau đó chính là đại hỉ, vội vàng đứng người lên, kích động nói:”Vâng, đại nhân.”

“Ta gọi là Cố Dương, không phải đại nhân.”

“Vâng.”

“Đi thôi.”

Cố Dương cũng không có dự định trực tiếp thu Trương Tiểu Hải làm đồ đệ.

Trong lần mô phỏng nhân sinh trước đó, Trương Tiểu Hải đúng là một mực trung thành, vì báo thù cho hắn mà không tiếc tính mệnh.Nhưng đó cũng chỉ là sự tình bên trong lần mô phỏng nhân sinh đó.

Trương Tiểu Hải sẽ trở thành người như vậy chính là nhờ lần kinh lịch nhân sinh đó.

Hiện tại hắn chỉ có thể nói bản tính tốt, vẫn là một khối ngọc thô chưa rèn dũa.Có thể trưởng thành đến mức nào còn phải xem hắn dạy dỗ ra làm sao.

Khảo nghiệm nhất định là phải có.

Cái này giống với việc dạy trẻ nhỏ, tiểu hài tử muốn cái gì liền cho cái đó là không đúng, không biết lúc đó lại dạy thành cái bộ dáng gì nữa.

Không có bị ảnh hưởng bởi mấy con la, chỉ có Cố Dương cùng Trương Tiểu Hải, tốc độ đi đường tăng lên không biết bao nhiêu lần.

Trước khi trời tối bọn họ đã chạy đến Vương gia câu.

Trước đó Cố Dương chỉ là đi săn tại phụ cận đầm lầy, không có tới gần cái làng này, người có thôn này có tiếng là không tiếp xúc người lạ.Đối với người bên ngoài vô cùng bài xích.

Vị trí đại khái thì hắn vẫn nhớ.

Trương Tiểu Hải dẫn đường ở phía trước chỉ ra hai trạm gác ngầm.

Cố Dương lặng lẽ giải quyết hết.

Trương Tiểu Hải nhỏ giọng nói:”Hôm nay là ngày đại hỉ của đại đương gia, thủ vệ tương đối thư giản.Cơ hồ bọn họ đều đi uống rượu cả rồi.”

“Vậy còn người trong thôn đâu?”

“Đều bị giết.”

Cố Dương nhìn về phía ngôi làng, nhờ ánh trăng hắn có thể nhìn thấy ngôi làng một cách mơ hồ, quy mô so với Lưu gia thôn cũng không chênh lệch bao nhiêu, khẽ nói:”Tiểu hài tử cùng nữ nhân đâu?”

Trương Tiểu Hải nhớ tới tình cảnh ngày ấy, sắc mặt hơi trắng bệch, sầu thảm nói:”Tất cả đều bị giết.”

Cố Dương không biểu cảm nói:”Bên trong người giống như ngươi không có giết thôn dân trong làng, có bao nhiêu?”

“Có khoảng 13 người, tất cả đều giống như ta quần áo rách rưới rất dễ nhận ra.”

“Quá Sơn Phong có trại giam không?”

“Chính là toà ở chính giữa.”

Cố Dương nắm chặt quỷ đầu đao trong tay, bắt đầu đi vào bên trong nói:”Ngươi ở đây chờ ta.”

Trương Tiểu Hải nhìn bóng lưng phóng khoáng của hắn, trong lòng có chút xúc động, nhỏ giọng nhắc nhở:”Công tử cẩn thận.”

Vương gia câu nói là cái làng, không bằng nói chính là cái trại, bốn phía đều là những bức tường bằng đất, chỉ có một cái cửa trại để ra vào.

Trách không được sẽ bị Quá Sơn Phong coi trọng, nơi này chính là địa phương phù hợp nhất để làm thổ phỉ.

Những bức tường này tất nhiên là không ngăn được võ giả như là Cố Dương, hắn xoay người một cái liền không một tiếng động đã tiến vào bên trong.

Hắn hướng phía trung tâm làng đi đến, trên đường đi khôn gặp được người nào, những thổ phỉ kia hẳn đều đã đi uống rượu mừng.

Một lát sau hắn liền nghe được một chút tiếng động, chính là tiếng oẳn tù tì uống rượu.

Cố Dương lặng lẽ tới gần, thấy trên một bãi đất trống có bày mấy cái bàn, mấy chục người đang ngồi uống rượu ở đó, còn có một số người đang ở bên cạnh phục vụ.

Nhìn qua cách ăn mặc rất dễ đoán ai là thổ phỉ ai là người bị bắt đến.

Hắn lạnh lùng nhìn những người này một chút, sau đó đi ra sau nhà nhảy vào trong sân.

Quan trọng nhất vẫn là phải tìm được rương tài bảo kia.

Nhưng sơn tặc này của Quá Sơn Phong khẳng định là không tin bất kỳ ai, nên chắc chắn sẽ đem rương tài bảo này đặt trong gian phòng sâu nhất.Trực tiếp đi vào gian phòng trong cùng sẽ không sai được.

Cố Dương hướng về phía gian phòng sáng đèn duy nhất kia, vừa tới gần thì cửa đã bị đẩy ra, một thiếu nữ đang lau nước mắt đi ra.

Vừa vặn hai người đụng phải nhau, thiếu nữ nhìn thấy bên ngoài có người, mày liễu dựng lên chuẩn bị hét to.

Lúc này Cố Dương đã nhanh tay bịt miệng của nàng, kéo nàng qua một bên.

Thiếu nữ dáng dấp mi thanh mục tú, làn da trắng ngần, quần áo trên người cũng là một loại vải vóc cao cấp, xích lại gần có thể ngửi thấy một mùi thơm cơ thể nhàn nhạt.

Sau khi xuyên qua cho đến bây giờ hắn mới gặp được một muội tử đúng gu nhất.

Điều kiện sinh hoạt ở Lưu gia thôn rất gian khổ, các cô gái có dinh dưỡng không đầy đủ, mỗi ngày làm việc ngoài trời nên làn da cũng phơi đen, quần áo lại càng khỏi nói, xấu lại càng xấu.

Điều kiện như vậy tất nhiên không thể xuất hiện mỹ nữ.

Cố Dương một mực không chịu thành thân, đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu.

Bên trong ổ thổ phỉ mà lại gặp một thiếu nữ như thế này, hắn cũng không đoán được thân phận của nàng.

Hắn nói nhỏ bên tai của nàng:”Đừng lên tiếng.Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, có liền gật đầu, không liền lắc đầu, nghe hiểu không?”

Con mắt thiếu nữ trừng lớn, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, trên lông mi còn mang theo nước mắt, nhìn thật điềm đạm đáng yếu, nghe vậy liền dùng sức gật đầu.

“Ngươi biết rương tài bảo của Quá Sơn Phong giấu ở đâu không?”

Thiếu nữ ngây ngẩn cả người trợn to mắt nhìn hắn.

Cố Dương cau mày nói:”Ta hỏi ngươi, ngươi có biết không?”

Thiếu nữ lúc này mới lấy lại tinh thần vội vàng gật đầu.

“Ở phòng nào chỉ cho ta.”

Thiếu nữ một tay chỉ chỉ, hướng kia lại là cái giếng ở trong sân.

Cố Dương không có buông thiếu nữ ra, sợ nàng phát ra âm thanh lại kéo người đến đây.

Hắn kéo lấy thiếu nữ đi đến bên cạnh giếng, nhìn dưới đấy một chút, đen như mực, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một chút nước.

“Ngươi nếu dám gạt ta, ta liền đem ngươi quăng xuống giếng.”

Thiếu nữ liều mạng lắc đầu.

Hắn ôm thiếu nữ nhảy vào miệng giếng, một tay bám vào khe hở trên thành giếng chậm rãi hạ xuống.Chỉ chốc lát đã chìm vào trong nước.

Nước giếng lạnh thấu xương, thiếu nữ ở trong ngực hắn vừa vào trong nước, thân thể liền không chịu được bắt đầu run rẩy.

Nước giếng chỉ sâu chừng một thước, Cố Dương rất nhanh đã tới chiếc rương ở dưới đáy.

Hắn nhắc nhở thiếu nữ:”Không cho phép lên tiếng.” Sau đó buông tay ra.

Thiếu nữ quả nhiên mím chặt miệng, không dám lên tiếng.

Cố Dương tay chạm vào đáy nước, đem cái rương kia nhấc lên, mở ra hệ thống, lựa chọn nạp tiền.

[Nạp tiền thành công, số dư hiện tại là 5325.5.]

Nhìn thấy số dư còn lại trong lòng hắn cũng đại hỉ.

Lần này phát tài rồi.