Nữa giờ sau, Cố Dương từ chỗ của thiếu niên này đã hiểu được tình huống cặn kẽ của nhóm sơn tặc này.
Thiếu này họ Trương tên là Trương Tiểu Hải, vốn là một thiếu niên thôn quê ở quận Tượng, năm lên 11 tuổi thì được đưa lên trấn để học nghề rèn.
Nữa năm trước, một sơn tặc Quá Sơn Phong đã công phá tiểu trấn, giết người cướp bóc khắp nơi.Trương Tiểu Hải bởi bì đang làm việc ở tiệm rèn, nên thoát khỏi kiếp nạn, bị bắt đi theo cả nhà sư phó.
Việc ác cỡ này rốt cục chọc giận quan phủ, liền phái binh lên núi vây quét.
Quá Sơn Phong đợt này bị đại bại, ngay cả nhị đương gia cũng bị giết, mấy trăm tên sơn tặc kẻ thì bị bắt kẻ bị giết chết.
Chỉ có đại đương gia cùng tam đương gia thấy tình thế không ổn, mang theo hơn 10 tên thủ hạ trốn vào trong núi sâu.Một chặng đường chạy trốn liền đến nơi này.Chiếm một cái làng làm nơi hạ trại.
Trong lần hỗn chiến đó cả nhà sư phó của Trương Tiểu Hải đều chết hết, hắn thì mơ mơ hồ hồ bị mang đến nơi này.
Chỉ là hắn không nguyện ý làm sơn tặc, đêm qua thừa dịp đại đương gia có chuyện vui, đây là thời điểm sơn tặc vui vẻ ăn uống, liền trốn thoát.
Ngoài ra hắn còn nghe thấy một sơn tặc ở gần đó có nhắc đến việc phát hiện một thương đội, đang muốn phái người đi đoạt.
Trương Tiểu Hải biết tác phong làm việc của nhóm người này, trong lòng không đành lòng, liền cố ý đến đây nhắc nhở, ai mà ngờ lại bị đối xử như thế.
Hắn nhắc đến chuyện này lại cảm thấy tức giận.
Cố Dương đối với thuyết pháp của hắn từ chối cho ý kiến, ngược lại hỏi một vấn đề mấu chốt:”Đại đương gia của Quá Sơn Phong có tu vi gì?”
“Bát phẩm.”
“Sử dụng binh khí gì?”
“Đao.”
“Bên cạnh hắn còn bao nhiêu sơn tặc?”
“Hơn 30 tên, còn lại đều là bị bọn hắn bắt tới, phụ trách những việc vặt như nuôi ngựa.”
Hơn 30 tên sơn tặc trong đó một nửa là cung thủ.
Cộng thêm một võ giả bát phẩm.
Cố Dương cũng không có niềm tin quá lớn.
Sau đó hắn hỏi vấn đề mấu chốt nhất:”Quá Sơn Phong trong những năm này giành được bao nhiêu tài bảo?”
Trương Tiểu Hải nói:”Có một cái rương lớn, thời điểm ta chạy trốn từng thấy qua, Quá Sơn Phong chỉ cho những người được tín nhiệm mở ra.Bên trong hẳn là tài bảo những năm qua cướp đoạt được.”
Ánh mắt Cố Dương chợt sáng lên.Một cái rương lớn, cho dù chỉ là bạc cũng có đến mấy ngàn lượng đi.
Hừm mặc dù có chút khó khăn nhưng là vẫn có thể tìm ra cách nha.
…
Cố Dương cùng Trương Tiểu Hải trò chuyện xong liền quay trở lại thương đội.
Những thi thể này đã xử lý xong rồi, đầu của Thôi Mệnh Quỷ cũng đã sắp xếp xong.
Lão Cao ôm một đống đồ vật đi đến, cung kính nói:”Công tử, đây là tất cả những vật tìm được trên thân bọn người kia.”
Cố Dương nhìn đống đồ này, quả thật có không ít ngân lượng, còn có một nửa quyển sách, những trang giấy đều đã ố vàng.
Lão Cao nói:”Tổng công là hơn 30 lượng.Còn có quyển sách này, là từ trên người Thôi Mệnh Quỷ tìm được, hắn phi thường coi trọng, cất giấu trong người.”
Cố Dương đem ngân lượng thu hồi, coi như là tài bảo ngoài ý muốn đi.Sau đó cầm lấy nữa quyển sách kia, lật xem một chút.
Nội dung quyển sách là một môn đao pháp, lấy ánh mắt hiện tại của hắn xem cũng cảm thấy có chút cao thâm, hắn tiện tại cất vào trong ngực.
Lão Cao xoa tay hỏi:”Còn có binh khí của những cung tiễn thủ kia, nên xử lý như thế nào?”
Nhắc đến những đồ vật quý giá của bọn sơn tặc này, tất nhiên phải nhắc đến 8 cây cung kia, đều là ngưu giác cung thượng hạng.
Cố Dương tiện tay cầm một cây cung lên, thử kéo một chút, ít nhất có ba thạch.
Hắn hỏi:”Những cây cung như thế này có giá thị trường bao nhiêu?”
Lão Cao đáp:”Đây là tam thạch cung, mang đến chợ đen bán ít nhất cũng phải 50 lượng một bộ.”
Một cây cung có thể tiến hành mô phỏng nhân sinh một lần a.
Cố Dương nói:”25 lượng một bộ, bán cho các ngươi.”
Lão Cao cùng mấy vị thương nhân đúng là có chút động tâm, cung tốt như vậy, từ trước đến nay đều rất đắt hàng, hoàn toàn không lo bán không được.Mang về chính là một phần lợi nhuận.
Tám cây cung, chính là lãi ròng 200 lượng, chia đều ra mỗi người cũng có 50 lượng.
“Thế nhưng chúng ta hiện tại không có mang nhiều tiền như vậy a.”
“Không sao viết cái phiếu nợ, về sau rồi trả tiền cũng được.”
Lão Cao cùng mấy thương nhân đều rất vui mừng, tranh thủ thời gian nói lời cảm tạ.
Đối với Cố Dương mà nói, những cây cung này không có tác dụng gì, mang theo chỉ thêm vướng víu, chỉ có biến thành tiền mới có giá trị.
Dù sao đây cũng chỉ là tài phú vô tình có được.
“Còn có chuyện này, Vương gia câu kia không thể đi, nó đã bị Quá Sơn Phong kia chiếm đóng.”
Lão Cao cùng những người khác nghe nói vậy đều sợ hãi.
Nếu không phải gặp Thôi Mệnh Quỷ, bọn hắn chính là xông vào ổ trộm cướp.
Nghĩ đến đây trong lòng bọn hắn vẫn còn sợ hãi.
…
Những thương nhân đang thảo luận về nơi tiếp theo muốn đi.
Cố Dương một mình đi qua bên cạnh, sau đó nạp tiền, số dư một lần nữa vượt qua 50.
Hắn lại có thể sử dụng máy mô phỏng nhân sinh.
[Hai mươi tuổi, ngươi trở thành võ giả bát phẩm. Đi theo thương đội rời khỏi Lưu gia thôn,trên đường đi gặp một đám sơn tặc, ngươi xuất thủ giải quyết bọn hắn.]
[Ngươi tiến về Vương gia câu, muốn giải quyết bọn Quá Sơn Phong nhưng không phải là đối thủ của bọn họ.Thời khắc mấu chốt một đám người khác đột nhiên giết tới, ngươi thừa dịp hỗn loạn đào tẩu.]
[Ngươi vô tình đi vào một đầm lầy, gặp được một người thần bí, ngươi bị ăn thịt.Xong.]
Cái quỷ gì đây?
Cố Dương không thể nào tin được, lần này mô phỏng,kết cục lại bi thảm như vậy.Đây là bị người ăn thịt.
Hắn rùng mình một cái.
Đầm lầy phụ cận Vương gia câu nguy hiểm như vậy sao?
Một lát sau hắn mới loại bỏ được cảm xúc tiêu cực, tự hỏi.
Lần mô phỏng này cũng có lợi ích.
Chí ít để hắn biết được một sự kiện.Hiện tại hắn không phải là đối thủ của Quá Sơn Phong.
Còn có đám người tiến vào Vương gia câu vào thời khắc mấu chốt đó, có khả năng là người của Liễu gia.
Mấy lần mô phỏng trước đó, bọn hắn đều ở phụ cận Vương gia câu gặp phải đội ngũ đi săn của Liễu gia, cái này có thể đoán được.
Nói cách khác, Liễu gia cũng đang đi về hướng Quá Sơn Phong.
Sau khi Liễu gia giải quyết Quá Sơn Phong, trên đường đi nhìn thấy Lưu gia thôn, liền đem cả thôn san thành bình địa.
Về phần nguyên nhân thì không quá rõ ràng.
Cố Dương giống như là đang ghép một bức ảnh, thông qua từng lần mô phỏng, mỗi lần tìm một mảnh ghép để tạo thành một bức ảnh hoàn chỉnh để nhìn thấy chân tướng cuối cùng.
Hiện tại hắn đã cách chân tướng của sự việc rất gần.
[Kết thúc mô phỏng, ngươi có thể giữ lại một trong các hạng mục sau]
[Một, cảnh giới võ đạo lúc 30 tuổi]
[Hai, kinh nghiệm võ đạo lúc 30 tuổi]
[Ba, nhân sinh trí tuệ lúc 30 tuổi]
Thời điểm chọn 3 hạng mục lại đến.
Cố Dương suy nghĩ một chút, lựa chọn hạng mục thứ 2.
Lập tức trong đầu hắn có thêm một đoạn ký ức chiến đấu.
Trong quá trình mô phỏng nhân sinh, trận đánh nhau sinh tử cùng Quá Sơn Phong, mỗi một chiêu một thức, đều khắc sâu trong đầu của hắn.
Cố Dương rốt cuộc biết mình thua ở món binh khí kia!
So thực lực chỉnh thể thì hắn yếu hơn Quá Sơn Phong một bậc.Hắn sở dĩ thua thảm như vậy là bởi vì binh khí quá kém.
Trường đao của đối phương sử dụng vô cùng sắc bén.
Binh khí mà hắn sử dụng chính là thanh quỷ đầu đao của Thôi Vô Mệnh, đánh được một hồi lại bị chắt đứt đôi, từ đó mới thất bại.
Nếu có một thanh binh khí tốt, hắn chưa chắc sẽ thua.
Lúc này lão Cao cùng mấy người kia đã đến đây:”Chúng ta đã thương lượng xong xuôi, chuẩn bị quay lại con đường trước đây đã từng đi.”
Cố Dương cũng thật bội phục bọn hắn, gặp phải nguy hiểm như thế này mà vẫn còn dám tiếp tục làm ăn.
Hắn nói:”Vậy chúng ta chia tay ở nơi này đi.”
Lão Cao đưa lên một túi tiền nói:”Ở trong này là 100 lượng, còn có tờ giấy nợ này, công tử sau này đến quận Ba Phượng Hoàng thành tìm ta.”
Hắn lưu lại một cái địa chỉ cụ thể.
Ánh mắt Cố Dương sáng lên, tiền này tới cũng quá kịp thời đi.