Chương 3: Thiên Kiêu Bảng

Sau một đêm, Cố Dương mang theo một vò rượu đến nhà của Lưu Thạch Đầu ở bên cạnh tìm hắn uống rượu.

Rượu chính là hắn nhưỡng, đến hôm nay đã là một năm.

Vài chén rượu đi qua, Cố Dương có hơi xúc động nói: “Hai năm trước nếu không phải ngươi cho ta một miếng ăn, hài cốt của ta sớm đã không còn.Ta mời ngươi một chén.”

Lưu Thạch Đầu cầm chén rượu lên uống cạn nói: “Tất cả cùng nhau kiếm ăn trong ngọn núi này, gặp phải khó khăn, nếu có khả năng giúp đỡ thì đương nhiên phải giúp rồi.”

“Đối với ngươi mà nói, chỉ là tiện tay thôi, nhưng đối với ta lại là ân cứu mạng.”

Cố Dương lấy từ trong ngực ra một cuốn sách nói: “Đây là <>, mặc dù chỉ có tầng thứ nhất nhưng cũng đủ để tu luyện đến cảnh giới nhập phẩm.”

Lưu Thạch Đầu nhìn cuốn sách phía trên viết đầy chữ lít nha lít nhít, rõ ràng là Cố Dương tự tay mình ghi chép lại.

Hắn đổ đầy một chén rượu rồi lại uống một ngụm hết sạch, ợ một cái nói: “Nhưng ta lại không biết chữ.”

“Ngươi có thể đi hỏi thôn trưởng hoặc có thể truyền lại cho nhi tử của ngươi.”

Thôn trưởng chính là người biết chữ duy nhất trong thôn, Cố Dương cũng là học từ hắn.

“Ngươi muốn đi rồi?”

“Ừm.”

Lưu Thạch Đầu không nói thêm gì nữa, chỉ là yên lặng uống rượu.

Một lúc sau, một vò rượu gạo đã thấy đáy, hắn uống xong chén rượu cuối cùng, đem bát đặt lên trên bàn, thanh âm có chút khàn khàn nói: “Bên ngoài rất nguy hiểm, đừng chết ở bên ngoài.”

Cố Dương cười nói: “Yên tâm, mệnh ta cực kì lớn.”

Lúc ra tới cửa hắn hướng vào trong phòng nói: “Ngươi cũng bảo trọng.”

Sáng sớm ngày thứ hai, mưa đã ngừng.

Cố Dương đi vào cửa thôn, thương đội kia đã chuẩn bị xuất phát.

Nói là thương đội kỳ thật quy mô chỉ có 10 con la, trong đó Lão Cao chỉ chiếm 1/3, 2/3 còn lại thuộc về 3 thương gia khác.

Dãy núi liên sơn cực kỳ rộng lớn, thôn trang giống như Lưu gia thôn không biết có bao nhiêu cái. Người trên núi đều sống bằng nghề đi săn.Hàng năm đều dự trữ rất nhiều da thú.

Thương nhân chỉ cần dùng một chút vật dụng hàng ngày, các loại muối ăn, liền có thể đổi được da thú quý hiếm cùng dược liệu.

Chính vì vậy, mặc dù trong núi có vô số hung hiểm, nhưng Lão Cao là kiểu thương nhân gan to bằng trời, hàng năm vẫn sẽ đúng giờ này đến đây thu hàng.

Hiện tại lại muốn mở con đường buôn bán mới, ngay cả địa phương nguy hiểm như Vương gia câu, hắn cũng dám đánh chủ ý.

Không thể không khói, bọn hắn vì lợi nhuận, thật sự là cái gì cũng dám làm.

Khi Cố Dương xuất hiện, lão Cao liền dẫn ba vị thương nhân khác đến trước mặt hắn hành lễ.

“Cố công tử, chúng ta đã thương lượng với nhau, nếu ngài nguyện ý cùng chúng ta tiến về Vương gia câu, chúng ta nguyện ý đưa ra 100 lượng.Chỉ có một yêu cầu nho nhỏ, nếu là đụng phải nguy hiểm gì đó, mong công tử có thể ra tay giúp đỡ.”

Cố Dương nhìn dáng vẻ khiêm tốn của bọn hắn, không đề cập đến dẫn đường, chỉ nói là đi cùng, lại con tăng giá cả lên đến 100 lượng.

Nghĩ lại việc hôm qua, hắn chỉ cần 20 lượng lão Cao đã suýt nữa nhảy dựng lên.

Đem ra so sánh thì có thể nói khác biệt chính là do thân phận của hắn.

Hôm qua trong mắt bọn họ, hắn chỉ là một thợ săn bình thường ở cái núi này.

Nhưng bây giờ, bọn họ đã biết hắn chính là một võ giả cửu phẩm, lập tức trở nên khúm núm.

Cố Dương nói: “Được.”

Lão Cao liền dâng lên một túi tiền.

Cố Dương nhận lấy túi tiền, cảm giác khá nhẹ, mở ra xem, hoá ra một cái lá vàng, ước chừng 1,2 lượng.

Xem ra tỉ lệ quy đổi vàng bạc ở cái thế giới này ước chừng 1:100.

“Đi thôi.”

Cố Dương đem vàng thu hồi, liền hướng bọn hắn chuẩn bị xuất phát.

[Nạp tiền thành công, số dư còn lại 104.5]

[Có xác nhận sử dụng máy mô phỏng nhân sinh hay không? Sử dụng một lần, tiêu hao 20 kim tiền.]

Sau khi Cố Dương nhận được tiền, ngay lập tức chọn nạp tiền.Sai đó lựa chọn “xác nhận”.

[Hai mươi hai tuổi, ngươi trở thành võ giả cửu phẩm, quyết định cùng thương đội ra bên ngoài xông xáo, tại Vương gia câu gặp phải một đôi ngũ đi săn, bị bọn chúng tấn công, sau khi người liều chết chém giết vài người, liền kiệt sức bị kém giết tại chỗ.Hưởng dương 22 tuổi]

Cái gì?

Cố Dương nhìn thấy kết quả của lần mô phỏng này, hai mắt co rụt lại.

Thực lực của hắn rõ ràng so với lần trước còn mạnh hơn nhiều.Vì sao lần trước có thể chạy thoát mà lần này lại bị giết?

Mà ngày hôm trước hắn còn cố tình giở trò, cố tình để Lão Cao suy nghĩ một đêm, trì hoãn lại một ngày xuất phát.

Bình thường, bọn lão Cao sẽ không qua đêm ở Lưu gia thôn.

Kết quả vẫn gặp phải đôi ngũ đi săn kia.

Đối phương rốt cục có lai lịch gì?

[Kết thúc mô phỏng, ngươi có thể giữ lại một trong các hạng mục sau]

[Một, cảnh giới võ đạo lúc 22 tuổi]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo lúc 2 tuổi]

[Ba, nhân sinh trí tuệ lúc 22 tuổi]

Cố Dương không do dự lựa chọn hạng mục thứ 3.

Từ nơi này đến Vương gia câu, đựa theo tốc độ của ngựa, đại khái phải mất hai đến ba ngày.Trong quá trình mô phỏng, thời gian hắn hết là vài ngày sau.

Chọn cảnh giới cùng kinh nghiệm không có một chút tác dụng nào.

Ngược lại chính là nhân sinh trí tuệ có thể cho hắn biết cuối cùng chuyện gì đã xảy ra.

Sau một khắc, trong đầu Cố Dương bỗng nhiên có thêm một đoạn ký ức.

Hắn rốt cục đã nhìn thấy dáng vẻ của đội ngũ đi săn kia, tổng cộng có mười mấy con ngựa, cầm đầu là một người trẻ tuổi, những người còn lại đều là hộ vệ và thủ hạ của hắn.

Trước khi chết hắn đã hỏi: “Các ngươi rốt cục là ai?”

“Nhớ kỹ, bản công tử họ Liễu.” Điều cuối cùng hắn nghe được là một thanh âm càn rỡ.

Cuối cùng trong lòng Cố Dương chỉ còn lại bốn chữ, “không thể địch lại!”

Đây chính là những gì hắn nhận được trong lần mô phỏng nhân sinh trí tuệ này.

“Cố công tử có thể dừng lại nghỉ nghơi một chút hay không?”

Mặt trời đã lên đến đỉnh điểm, lão Cao liền đưa ra đề nghị.

Cố Dương không còn cách nào khác là phải dừng lại, những thương nhân khác thì làm việc của bọn họ.

Hắn vừa vặn hướng lão Cao hỏi thăm: “Lão Cao, ngươi có nghe nói đến Liễu gia không?”

Lão Cao nói: “Ở quận Ba này, ai không biết đến Liễu gia? Ngay cả quận trưởng cũng phải dựa vào Liễu gia mới có thể giữ vững vị trí.”

Phía tây dãy núi Liên Sơn chính là quận Ba.

Quận chính là đơn vị hành chính của thế giới này, bên dưới châu chính là quận.Quận Ba chính là một quận thuộc quản lý của Giang Châu.Người ta ước chừng nó tương đương với một thành phố cấp tỉnh.

Liễu Gia này, không thể nghi ngờ chính là một thổ hoàng đế.

Cố Dương lại hỏi: “Liễu gia này danh tiếng như thế nào?”

Lão Cao có chút giễu cợt nói: “Chuyện này, tại hạ cũng không dám chỉ trích Liễu gia.”

“Chuyện này lại có cái gì không dám nói.”

Đột nhiên một thương nhân bên cạnh lên tiếng: “Nếu không phải Liễu gia uy hiếp, độc bá thương trường, làm cho những tiểu thương như chúng ta không còn đường sống, sao phải mạo hiểm vào những vụ làm ăn nguy hiểm như thế này?”

Cố Dương nhớ kỹ lúc nãy có giới thiêu, người này họ Dương.

Thương nhân họ Dương tức giận nói:”Tại quận Ba, tất cả sinh ý kiếm được tiền đều bị Liễu gia độc chiếm,như vậy mà bọn hắn còn chưa vừa lòng, mấy năm nay đối với những tiểu thương khác đều lấy thuế rất nặng, nghe nói còn liên hợp với quận trưởng, gắn tội danh cho những nhà giàu khác, sau đó khám nhà diệt tộc.”

Nhìn ra được hắn đối với Liễu gia rất căm ghét.

Cố Dương hỏi:”Liễu gia dựa vào cái gì mà bá đạo như vậy?”

“Đương nhiên chính là nhờ kỳ lân tử Lưu Triết của Liễu gia, người xếp thứ 9 trên thiên kiêu bảng.Hai mươi tuổi đã trở thành nhị phẩm võ giả, bước vào Thần Thông cảnh chỉ là chuyện sớm hay muộn.”

Hai muôi tuổi đã trở thành nhị phẩm võ giả?

Da đầu Cố Dương hơi giật giật.

Hắn hiện tại chỉ mới là võ giả cửu phẩm mà thôi, cho dù có bàn tay vàng ở đây, lấy tư chất của hắn không biết phải mô phỏng bao nhiêu lần mới có thể trở thành nhị phẩm võ giả.

Một cái thế gia của một quận mà thôi, lại có cao thủ cấp bậc này.

Cái thế giới này, quả nhiên không phải nguy hiểm bình thường.