Hai Đại Hán sửng sốt một chút sau đó cười ha hả, chỉ vào thiếu niên không biết từ đâu xuất hiện cười nhạo nói: " Nguyên lai là một kẻ ngu, vừa vặn, dù sao giết ba người cũng là giết, giết bốn người cũng là giết, dẫn hắn lại đây đi. ."
Ba người Thiên Phong Cốc vẻ mặt mất hết hi vọng.
Thiếu niên anh tuấn tự trách than thở: " Đều tại ta, nếu không phải ta cố ý muốn dẫn các ngươi thâm nhập Kỳ Liên sơn mạch, thì cũng sẽ không gặp phải hai kẻ ác nhân này. ."
Trong đó một cái cô gái lắc đầu, " Lưu sư huynh, chuyện này không liên quan tới huynh. ."
Thiếu niên Anh tuấn mặt lộ vẻ dứt khoát, kiên định nói: " Người này lúc này muốn giết kẻ ngu kia, đợi lát nữa ta liều lĩnh ngăn kẻ còn lại, hai người các ngươi liền tùy thời đào tẩu. ."
Cô gái vẻ mặt quýnh lên, " Lưu sư huynh. ."
" Đừng nói nữa, ý ta đã quyết! "
Thiếu niên Anh tuấn trầm giọng nói: " Nếu bị người ta đuổi theo, các ngươi liền tự vẫn đi, tuyệt đối đừng làm dơ bẩn tên tuổi của Thiên Phong Cốc! "
" Vâng! "
Cô nương kia dùng sức gật đầu, vẻ mặt đau buồn.
Vào lúc này, một cô gái khác bỗng nhiên kéo kéo ống tay áo hai người, dùng một loại âm thanh nỉ non giống như đang trong mộng nói: " Lưu sư huynh, các ngươi mau nhìn kìa. ."
Hai người khẽ cau mày, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt lại từ từ trừng lớn, khẽ nhếch miệng lên, trên mặt viết đầy chữ không thể tin được.
" Điều này. . Sao có thể? ! "
Liền thấy đại hán Luyện Khí cửu trọng kia xách theo đao, miệng hùng hùng hổ hổ hướng về phía thanh niên tuấn mỹ.
" Tiểu tử, nếu ngươi dám đụng vào đóa kia một phát, ta sẽ chặt tay ngươi xuống. ."
Lời hắn còn chưa dứt, đang tập trung tinh thần xem xét Tứ Biện Tử Tâm Thảo thanh niên bỗng nhiên giơ tay lên, một kiếm rất tùy ý đánh về phía Đại Hán.
" Còn dám động thủ? ! "
Đại Hán cười gằn một tiếng, nâng đao lên nghênh tiếp, trên thân đao ánh sáng lấp lóe, một cỗ Luyện Khí cửu trọng uy thế tràn ngập ra.
Rõ ràng, là hắn chuẩn bị cho dạy cho thanh niên này một bài học nhớ đời.
Lúc đao kiếm vừa vặn chạm nhau, sắc mặt của đại hán lập tức thay đổi.
Một kiếm nhìn rất nhẹ nhõm kia nhưng bên trong giống như có vạn cân sức lực, Đại Hán chỉ cảm thấy có một ngọn núi từ trên đỉnh đầu đè ép xuống.
Đại đao cứng rắn phát ra một tiếng kêu gào chói tai thảm thiết, giống như rơm rạ bị gãy.
Thế kiếm không hề giảm, tiếp tục hướng xuống.
Đại Hán nổi giận gầm lên một tiếng, trên người quang mang lấp lóe, sức mạnh của Luyện Khí cửu trọng hoàn toàn bạo phát ra, tiếp đó. .
Bị một kiếm này nện vào trong đất, hơn nửa lồng ngực đại hán mở rộng ra, cơ hồ đã bị chém thành hai khúc, hiển nhiên là không thể sống được nữa.
Hết thẩy thứ này diễn ra bằng tốc độ ánh sáng , ba đệ tử Thiên Phong Cốc và Đại Hán kia đều nhìn ngây người.
Luyện Khí cửu trọng. .
Một chiêu của đối phương cũng không tiếp được, đã lăn ra chết? !
Người này không phải chỉ là luyện khí thất trọng sao? !
Không phải là đang nằm mơ chứ!
" Lão Tam! "
Tên Đại Hán còn lại phát ra một tiếng bi phẫn gào thét, cuốn theo khí thế cường đại Luyện Khí cửu trọng điên cuồng vọt tới chỗ thanh niên kia.
Ba người của Thiên Phong Cốc nhìn thấy thanh niên kia hơi nhíu mày, dường như cực kì không kiên nhẫn.
Hắn nghiêng người sang, nhìn về phía Đại Hán, lạnh lùng chém ra một kiếm.
Một cỗ khí chất khắc nghiệt lạnh lùng đột nhiên bùng nổ, lóe lên một cái rồi biến mất.
Thanh niên rất tùy ý treo kiếm về bên hông, lại nhìn sang tên đại hán muốn trả thù kia.
Cơ thể cương cứng đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt đờ đẫn, bất thình lình. .
" Phốc ! "
Máu tươi giống như suối từ trên cổ hắn chảy xuống, hắn vô lực ngã xuống đất, rốt cuộc đã không còn khả năng sống.
" Ách. ."
Ba người Thiên Phong Cốc cảm thấy choáng váng.
Hai cường đạo Hậu Thiên Cửu Trọng , mỗi gã chỉ dùng một kiếm.
Gia hỏa đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là quái vật gì vậy? !
Mẹ nó mạnh quá đi!
Từ đầu đến cuối hắn cũng không hề di chuyển bước nào, nhưng thoáng một cái, hắn đã giết chết hai người giống như đập chết hai con ruồi.
" Ọt ọt. ."
Thiếu niên anh tuấn của Thiên Phong Cốc len lén nuốt ngụm nước miếng, chắp tay vái không lưu loát nói: " Vị này. ."
" Không có việc gì thì lăn đi! "
Thanh niên kia nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, không kiên nhẫn khoát tay.
" Không quấy rầy ngài, chúng ta xin từ biệt! "
Thiếu niên Anh tuấn vội vã thi lễ một cái, kéo hai sư muội còn đang ngơ ngác rời đi.
Đơi đến lúc không còn nhìn thấy bóng lưng kia, thiếu niên anh tuấn mới dừng cước bộ, thở mạnh một hơi.
" Thật đáng sợ. . Người kia! "
Trong mắt thiếu niên Anh tuấn còn chưa hết hoảng sợ.
" Thanh Vân Tông lúc nào thì có một đệ tử yêu nghiệt như thế. ."
" Cái gì! Lưu sư huynh ngươi nói hắn là đệ tử củaThanh Vân Tông sao? ! "
Hai nữ hài sợ hãi kêu lên.
Thiếu niên Anh tuấn niên gật đầu một cái, " Muội không nhìn thấy y phục hắn đang mặc chính là đệ tử ngoại môn của Thanh Vân sao? "
" Đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Tông đã mạnh như vậy? ! "
Hai nữ hài kinh ngạc che miệng lại.
Thanh niên Anh tuấn lắc đầu nói: " Không, Thanh Vân Tông và Thiên Phong Cốc chúng ta thế lực tương đương nhau, thực lực của người kia mạnh như vậy, chắc là nhân vật thiên tài trong đệ tử ngoại môn. "
Hai nữ hài nháy nháy mắt, nhưng vẫn tò mò hỏi: " Lưu sư huynh, người kia có lợi hại hơn Đại sư huynh chúng ta không? "
Thanh niên Anh tuấn cười khổ nói: " So với Đại sư huynh thì lợi hại hơn nhiều, lúc người kia xuất thủ, cho ta áp lực giống như là đang đối mặt với những đệ tử nội môn Tụ Nguyên cảnh. Cái này cũng không phải điểm quan trọng, mà điểm quan trọng là người kia mới luyện khí thất trọng à! "
Hai nữ hài đôi mắt trừng lớn, rõ ràng là bị đả kích không nhẹ.
Thanh niên tuấn than thở: " Thanh Vân Tông lại nhiều thêm một vị yêu nghiệt tài năng xuất chúng, xem ra lần sau Tứ Tông tụ họp, Thiên Phong Cốc chúng ta có thể sẽ bị thua. . Ai, mặc kệ, về trước đi trình báo với Đại sư huynh rồi tính sau. "
Ba người vội vã chạy ra khỏi sơn mạch, không dám lưu lại một bước. .