Chương 17: Vị Thần Không Hợp Cách.

Lại skiptime đây…

(20 Năm sau trong phòng tập thời gian)

- Phù…phù.

Tiêu Phong vừa áp súc khí trong cơ thể đến mức cùng cực nhất. Tuy không biết mình mạnh bao nhiêu nhưng hắn biết một điều. Rời khỏi phòng tập thời gian giờ chỉ là việc nhấc tay.

Thế nhưng hắn cực kì thắc mắc một điều, Liệu đây là giới hạn cuối cùng của hắn hay sao ?

Cơ thể của hắn ở nơi đây vốn không thể nhét thêm được bất kì năng lượng nào nữa. Nếu cứ cố tính hấp thu hoặc áp súc thêm khí chắc chắn nổ tan xác mà chết. Vậy các vị thần hủy diệt làm cách nào mà có thể trở nên mạnh như thế ?

Phải biết rằng họ cũng chỉ từng là người thường rồi trải qua huấn luyện để trở thành thần hủy diệt nha.

Đau đầu suy nghĩ thì bỗng dưng hắn nhớ về các cấp bậc tu luyện của giới tu tiên:

- Luyện khí… Trúc Cơ… Kim Đan. Đúng rồi, Kim Đan.

Tiêu Phong biết được giai đoạn Trúc Cơ là nhồi linh khí tràn đầy cơ thể rồi tụ nó thành một viên đan trong cơ thể. Hắn lại không có công pháp tu luyện, Diệt Lôi Kinh vốn không phải tu tiên công pháp.

Tìm ra được lối đi mới nhưng hắn lại không có phương tiện. Suy cho cùng thì thành thần là sự biến đổi của chất chứ không phải của lượng.

- Hệ thống, có cách nào để khiến ta trở thành một vị thần trong thế giới này không ?

- Hửm, theo lý thuyết thì không. Do Zeno và đại thiên sứ trong thế giới này điều khiển điều đó. Nên kí chủ cùng lắm chỉ có thể là bán thần hoặc trở thành một người thừa kế nếu muốn thành thần thôi.

- Vậy ngươi có thể trợ giúp ta không hệ thống ?

- Trong cái xã hội lày, chỉ có chịu khó. Cần cù thì bù siêng năng. Chỉ có nàm thì mới ăn, không nàm mà đòi có ăn thì ăn đầu bùi, ăn cức.

- Đệch. Giờ mà có thể thành super Saiyan god thì tốt nhỉ.

Rất tiếc là tầm này không có nổi một tên Saiyan nào có nội tâm thánh thiện cả, kể cả chính hắn. Mà có thể chắc gì đã giúp…

- Chán ghê, không có cách nào thật sao hệ thống ?

- Không phải không có mà là kí chủ làm không nổi và bổn hệ thống đây cũng không biết rõ về nó. Ta chỉ có thể cho người một câu mà thôi. Cực hạn sinh ra là để vượt qua.

- Cực hạn sinh ra là để vượt qua ? HAHAHA. Thế thì tất tay thôi chứ còn chờ với đợi gì nữa !!!

Lâu ngày không gặp người khác, Tiêu Phong đã không còn bình thường nữa rồi. Hắn trực tiếp hóa thành siêu Saiyan cấp 3 rồi tiếp tục áp súc toàn bộ khí trong cơ thể.

Để áp súc được loại năng lượng trong cơ thể đã không dễ dàng rồi. Giờ đây hắn phải chịu sự đau đớn vì cơ thể đạt đến giới hạn. Da Tiêu Phong dần dần nứt nẻ và mức độ càng nghiêm trọng. Nó tỉ lệ thuận với năng lượng bị áp súc bao nhiêu.

Khi áp súc được khí chỉ còn bằng một ngón tay thì da dẻ trên cơ thể hắn đã biến mất. Máu chảy tràn trề, các cơ quan cũng tổn thương nghiêm trọng. Tiêu Phong có thể cố gắng đến lúc này là kết quả của việc mài dũa tâm trí suốt 30 năm qua.

Nhưng có vẻ như hắn chịu hết nổi rồi. Tâm trí của Tiêu Phong đang mờ dần theo từng giây, mọi thứ trở nên tối dần.

- Haha, thế là hết đời rồi à. Chậc, ta còn muốn đánh nhau với kẻ mạnh, còn muốn đi chịch gái nữa cơ mà…

Suy nghĩ vừa dứt thì Tiêu Phong triệt để mất đi ý thức.

- Haizz, nói chơi có một câu thôi mà ai ngờ nó làm tới thật. Thôi thì cũng là lỗi của mình, giúp đỡ hắn vậy. Không ngờ một con quỷ như mình lại có một ngày mềm lòng và thấy hối hận đấy. Mà cũng không phủ nhận được độ điên của thằng này được.

Giọng nói cùa hệ thống thì một vấng đen bao bọc lấy thân thể của Tiêu Phong. Quá trình áp súc đã kết thúc giờ lại tiếp tục. Chỉ một lúc sau thì nó đang ngưng tụ lại thành một quả cầu bé bằng nửa đốt ngón tay. Sinh khí của Tiêu Phong vốn đã sắp cạn lại dần dần tăng lên như một ngọn lửa. Nó được đẩy lên vô hạn, cơ thể hắn từ từ được hình thành lại.

Khi quả cầu năng lượng kia kết tinh thành thể rắn thì cũng là lúc Tiêu Phong triệt để sống lại. Cơ thể Tiêu Phong giờ đây mang hình hài của Goku lúc hai mươi tuổi.

Một vị thần bị bài trừ đã được khai sinh.

Tiêu Phong tỉnh lại từ trong cơn mơ. Hắn vừa thấy trái đất nha, còn gặp lại được bạn bè và thầy cô nữa. Thấy mình vẫn đang ở phòng tập thời gian thì ngạc nhiên:

- Mình chưa chết ư ? Hệ thống, hệ thống đâu rồi ?

Nhưng không có một giọng nói nào đáp lại Tiêu Phong. Mọi thứ vẫn yên tĩnh hết mức. Tiêu Phong thấy hệ thống không trả lời liền hoảng sợ. Tuy vậy hắn ta vẫn quan sát trong đan điền của bản thân.

Một viên đan bốn màu đang trôi nổi trong nơi đan điền. Giờ hắn mới để ý đến thân thể của bản thân. Dường như hắn đang nắm giữ một thứ sức mạnh nào đó.

Vận khí thì Tiêu Phong thực sự rất hoảng sợ, hắn có thể dễ dàng điều động cả loại khí trong tự nhiên để giúp sức cho bản thân. Tuy là không nhiều nhưng nó đủ để khiến cho Tiêu Phong không bao giờ cạn kiệt năng lượng.

Chưa kể đến năng lượng trong cơ thể rất to lớn và cực kì dễ sử dụng. Không hề như trước kia, giờ đây Tiêu Phong có thể dễ dàng phá hủy một hành tinh trong nháy mắt. Nhưng không thể làm nó tan biến như thần hủy diệt được.

Mở một cánh cửa không gian thông đến thần điện, Tiêu Phong từ từ bước ra ngoài.

- Cuối cùng, sau ba mươi năm thì cũng thoát khỏi nó.

- Ô, Goku này. Hả, Goku!!! Kami-sama!!!

Mr.Popo tỏa ra hoảng loạn khi thấy Tiêu Phong xuất hiện ở đây ?

Kami cũng vội vàng đi ra và sững sờ khi trông thấy hắn.

- Con còn sống ?

- Đương nhiên rồi, con đâu dễ chết như vậy.

Có vẻ Kami không thể nhìn rõ con người Tiêu Phong nữa nên không biết ứng xử như nào.

- À đúng rồi, để con sửa lại phòng tinh thần đã.

Tiêu Phong giơ tay lên mà sửa chữa lại không gian trong phòng tinh thần đồng thời nâng cấp nó thành 2 năm trong phòng bằng một ngày. Không hạn chế người vào và vô hạn lần vào.

Kami thấy thế thì cũng hiểu ra được cái đứa nhóc một tháng trước giờ đã trở thành một vị thần rồi và còn là một vị thần mạnh mẽ hơn cả ông.

- À đúng rồi Kami-Sama, ngài giúp con đến con đường rắn độc được không ?

- Con muốn gặp Bắc Kaio ư ?

- Dạ đúng rồi ạ.

- Vậy được.

Kami liền cùng Tiêu Phong dịch chuyển đến âm phủ và nói chuyện với diêm vương. Tuy Diêm Vương khá khó chịu nhưng cũng để Tiêu Phong đi. Đứng trước con đường rắn độc, Tiêu Phong chỉ có thể thốt ra:

- Dài vãi linh hồn luôn!!!

Nhưng dài thế nào thì dài chứ, chỉ mất có 30 giây để vượt qua và đến được chỗ ở của Bắc Kaio. Đáp xuống thì hắn thấy Bắc Kaio đang nằm ngủ trước mặt.

Đi lại gần, Tiêu Phong nhẹ nhàng gọi:

- Bắc Kaio ơi, Bắc Kaio ơi.

- Hửm ? Ta đang ngủ mà.

Băc Kaio mơ màng tỉnh dậy và giật mình khi bị Tiêu Phong nhìn chằm chằm vào bản thân:

- Ngươi là ai ? Đến đây để làm gì ?

- Ta là ai không quan trọng. Ta đến đây để mong ngươi liên lạc với Whis.

- Whis ? Đó là ai ?

- À, đó là vị thiên sứ luôn đi cạnh thần hủy diệt Beerus ý.

Bắc Kaio hoảng sợ lắp bắp nói:

- Cá…Cái gì cơ. Ngươi liên lạc với hắn làm gì ?

- Ta cần đến gặp mặt Beerus một tí.

- Không, ta không làm đâu. Hắn ta là một vị thần đấy.

Tiêu Phong vận khí lên và nói:

- Không gọi thì nơi này tan tác, chọn đi.

- Đượ… được thôi.

Bắc Kaio liền dùng hai cái râu của bản thân để dò tìm. Được một lúc thì mặt ông tái mét, có lẽ là kết nối được với whis rồi. Ông quay lại hỏi Tiêu Phong:

- Ngài Whis hỏi làm thế nào để ngươi đến được đấy kìa, ngài ấy không thể rời bỏ thần hủy diệt được.

- Nói với Wish là ông ta chỉ cần phát ra khí của mình là được.

- Được.

Bắc Kaio với nói xong được một lúc thì trong cảm nhận của Tiêu phong. Một loại khí hùng mạnh xuất hiện, nó khác biệt với ta mọi dạng khí khác trong vũ trụ. Đúng là thiên thần có khác.

- Hệ thống, ngươi có bán phở bò của Việt Nam không ?

- Không những bán mà còn là loại ngon nhất nhá. Giá 10 điểm hệ thống.

- Được, cho ta 2 suất mang về đi.

Cùng lúc đó, Tiêu Phong sử dụng phép dịch chuyển tức thời.

PIU!!!