Chương 17: Dùng Cơ Thể Pha Trà {H++++}

Trần Phỉ cúi đầu xuống mở miệng nhỏ ra, mỗi khi Thừa Minh đem côn thịt trượt đến cuối cùng, kiểu gì cũng sẽ cắm vào trong miệng Trần Phỉ.

Thừa Minh lại ra sức đẩy vào vô số lần, tại miệng của Trần Phỉ ra sức truyền đạt kiến thức sâu rộng của mình.

“Ưm~”

Trong nháy mắt cái miệng nhỏ của Trần Phỉ đều đã bị lắp đầy tinh dịch, mà vì đang ngậm chặt côn thịt của Thừa Minh nên cô chỉ còn có thể nuốt hết chúng vào bụng. Trần Phỉ liếm láp khóe miệng còn dính lại tinh dịch, cảm thụ được mình đang nuốt vào trong bụng là những tri thức sâu rộng, chất lỏng sền sệt một đường chảy thằng xuống dạ dày, những nơi đi qua đều lưu lại sự ấm áp. Cô không khỏi cảm thán nói:

“Thật thỏa mãn mà.”

“Cậu cũng hãy rót tri thức vào phía dưới của tôi đi.”

Trần Phỉ không kịp chờ đợi nữa, nhất váy lên, dạng chân ngồi lên người Thừa Minh, chưa kịp mở miệng nói lời nào đã bị đầu khấc cạy mở lần thứ nhất, một tia máu lặng yên chảy ra. Có điều, Thừa Minh cố gắng nhẹ nhàng hết sức nên Trần Phỉ cũng không cảm thấy phá thân là quá đau đớn. Phần lớn là mang lại cảm giác vui sướng nhiều hơn, ở trên thân Thừa Minh không ngừng trập trùng lên xuống rên rỉ, thế mà Thừa Minh lại không hề động lực thân dưới tí nào.

Thừa Minh tựa như cảm thấy, những chuyện hoan ái nam nữ như này để phụ nữ chủ động dường như là một chuyện rất mất mặt.

Thế là hắn bắn ra một phát tinh dịch, sau đó ôm đảo ngược Trần Phỉ lại, khiến cả phần lưng và thân trên của cô đều tựa vào giá sách, hai chân tách ra mặc cho Thừa Minh mân mê cái mông nhỏ và ra sức đẩy vào.

Chỉ trong một lát, đầu khấc của Thừa Minh vì động tác xoa nắn của Trần Phỉ ở bên dưới, đem tri thức uyên bác của mình rót vào bên trong Trần Phỉ, để tử cung của cô trở thành một bể sâu tri thức.

Trần Phỉ thỏa mãn nằm trên mặt đất của thư viện, bên trong âm đạo cắm một cây gậy tri thức, bụng trên truyền đến một cảm giác ấm áp, trong lòng cảm thấy vô cùng phong phú. Học tập kiểu nào đúng là thú vị thật mà, sau này nhất định phải tìm bạn học Thừa Minh chỉ giáo nhiều hơn mới được. Trần Phỉ âm thầm nghĩ tới.

Thừa Minh vì cô mà nhu hòa kéo mớ quần áo tán loạn dưới đất do hấp thu tri thức lên, hôn nhẹ lên môi cô một cái, sau đó quay người rời đi không hề lưu luyến tí nào.

Không còn chuyện gì khác nữa, Thừa Minh quyết định quay trở lại phòng học.

“Bạn học Thừa Minh.”

Không đợi hắn kịp ngồi xuống chỗ của mình, liền nghe được bên cạnh có người hô tên hắn. Nhìn lại thì ra là trưởng câu lạc bộ Judo, Cận Huệ.

“Cậu có ý định muốn gia nhập câu lạc bộ không? Nếu như có, thì đội Judo của bọn tôi là lựa chọn tốt nhất đó.”

Hai tay Cận Huệ khoanh lại trước ngực, tựa như cố gắng phô ra đôi cự nhũ vẫn luôn khiến nàng lấy làm tự hào.

“Coi như là bạn học Thừa Minh có muốn tham gia câu lạc bộ đi chăng nữa, thì cũng phải tham gia câu lạc bộ thư pháp của bọn tôi, cớ nào lại đi tham gia chỗ nhỏ của cậu chứ.”

Trưởng câu lạc bộ thư pháp Mực Nghiên đi tới, thân thể hơi nghiêng về phía trước, cặp mông tròn trịa ở phía sau vểnh lên cùng với khuôn mặt của cô đúng là mê người không thôi.

“Thật ra câu lạc bộ trà đạo của bọn tôi cũng rất là thú vị đó nha.”

Trưởng câu lạc bộ trà đạo Nhan Tĩnh Thù đứng ở kế bên bàn Thừa Minh, bất an nắm mép váy lên, vô tình hay cố ý đẹp một cặp đùi thon dài xinh đẹp đều hiện ra ở trước mắt Thừa Minh. Cô cúi đầu xuống chăm chú nhìn mũi chân của mình.

“Ba người các em đều muốn mời bạn học Thừa Minh tham gia câu lạc bộ của mình sao?”

chủ nhiệm lớp Mai Nguyệt từ bên cạnh đi ngang qua, nghe thấy ba người nói chuyện liền dừng bước.

“Đúng vậy.”

ba người trăm miệng một lời, nói xong còn nhìn nhau với ánh mắt mang ý thù địch.

“Không bằng như vậy đi, ba em sẽ lần lượt để bạn học Thừa Minh trải nghiệm đặc sắc của từng câu lạc bộ một chút, sau đó để chính em ấy tự mình quyết định, có được không? Có điều đồng thời đi trải nghiệm hết như vậy sẽ rất mệt mỏi, vậy nên chia ra làm ba ngày đi, hôm nay để Tĩnh Thù dẫn Thừa Minh đi trước.”

Mai Nguyệt giúp các cô sắp xếp xong xuôi hết thời gian.

“Hay quá, vậy chúng ta mau đến câu lạc bộ trà đạo thôi.”

Nhan Tĩnh Thù cao hứng nắm cả cánh tay Thừa Minh đi đến câu lạc bộ trà đạo. Hai nữ sinh còn lại đứng bên cạnh sắc mặt đầy khó chịu, thầm nghĩ sau này nhất định phải cố gắng hơn nữa.

Nhan Tĩnh Thù dẫn Thừa Minh đi đến một gian phòng cổ kính, cởi vớ và giày ra, bắt đầu cởi nút áo trên người ra, quay đầu nói với Thừa Minh:

“Muốn nghiên cứu trà đạo thì cả người phải hợp nhất với thiên nhiên mới được, cho nên phải giải phóng cả cơ thể mình ra.”

Nói xong, cởi luôn cả áo ngực và đồ lót trên người, có điều áo ngoài và váy ngắn vẫn còn nằm ở trên người.

Thừa Minh nghe theo sự sắp xếp của Tĩnh Thù ngồi trên miếng lót đệm, ở giữa hai người có một cái bàn vuông nhỏ, bên trên bày đủ các loại dụng cụ dùng để pha và uống trà.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”

Tĩnh Thù nghiêm túc nói, trên tay loay hoay không ngừng, đồng thời một đôi chân trần xinh đẹp từ dưới bàn thăm dò qua, kẹp lấy côn thịt dưới hông Thừa Minh, chậm rãi ma sát.

Thừa Minh nhìn một làn hơi nước như mây ở trước mặt, cảm nhận sự khoái cảm mà đôi chân non mềm của Tĩnh Thù mang đến cho phần dưới hông, Lại ngồi trong căn phòng hoài cổ này, trong lòng lại có chút say mê không thôi.

Thừa Minh nắm một cái chân nhỏ trắng nõng lên, nhẹ nhàng ngửi ngửi:

“Chân của Tĩnh Thù thế mà cũng có hương trà nữa này.”

“Ừm, từ nhỏ ông nội của tôi đã thường xuyên dùng lá trà xanh cho tôi tắm rửa, dần dà toàn thân cứ như vậy mà có mùi hương này luôn.”

Tĩnh Thù mỉm cười nói:

“Bây giờ sẽ đến trình tự cuối cùng, bạn học Thừa Minh hãy đem tinh của mình bắn vào trong cái bình này.”

Thừa Minh bắt lấy đôi chân ngọc của Tĩnh Thù, hung hăn cọ sát thêm mấy lần, đứng dậy bắn ra theo lời Tĩnh Thù, mùi tinh dịch nồng đậm rót vào trong bình, hòa làm một và tản ra cùng hương thơm của trà. Tĩnh Thù lập tức đậy nắp ấm trà lại, nâng ấm trà trong tay lên lắc nhẹ vài vòng. Sau đó đổ ra một chén trà xanh, chậm rãi thưởng thức:

“Thơm quá đi, quả nhiên phải nhờ có sự trợ giúp của bạn học Thừa Minh mới pha ra một hương vị trà đậm đà như vậy được, cho nên hi vọng cậu hãy gia nhập câu lạc bộ của bọn tôi.”

“Ha ha, tôi sẽ cân nhắc, nếu trà nghệ của Tĩnh Thù đã tốt như vậy, không bằng tạm thời đến ở nhà tôi đi, pha trà cho tôi uống mỗi ngày.”

Thừa Minh mỉm cười nói.

“Ừm, được.”

Tĩnh Thù vội vàng đáp ứng.

“Nếu như thân thể của cậu đã tản ra hương trà thơm đến vậy, chi bằng dùng thân thể đó thay lá trà, pha cho tôi một bình trà có được không nào?”

Nghe được lời đề nghị của Thừa Minh, hai mắt Tĩnh Thù tỏa sáng, không ngừng suy tư đến tính khả thi của cách thức này. Thừa Minh mỉm cười nhìn cô một cái, quay người rời khỏi câu lạc bộ trà đạo.

Bên ngoài mặt trời chiều đã ngã về tây, sắp trời sắp tối muộn. Các bạn học tốp năm tốp ba cùng tụ lại đi ra cổng trường:

“Đã đến thời gian tan học rồi.”

nghĩ đến đây, Thừa Minh đi ra cổng trường, Triệu Khả Hân và Nhan Tĩnh Thù đang đứng đợi hắn ở đó. Thấy hắn đi ra, một người tự nhiên tiến đến ôm lấy cánh tay của hắn, đi về phía nhà của Thừa Minh.

Nhà của Thừa Minh cách trường học cũng không được tính là gần, buổi sáng đi bộ tới trường chủ yếu là do hắn có dục vọng hèn mọn với Triệu Khả Hân mà thôi. Hiện tại lại tiếp tục đi bộ về, Thừa Minh có chút chán nản. Đột nhiên mắt hắn sáng lên, lướt qua trước mặt là một chiếc xe buýt, nghĩ đến việc mình thiếc lập với xe buýt vào tối hôm qua.

Trong lòng hắn nổi lên một ý nghĩ:

“Khả Hân, Tĩnh Thù, các cậu cứ đi về trước đi, chút nữa tôi sẽ về sau.”

“Ờ.”

Hai cô gái không tình nguyện đáp trả.

“Tĩnh Thù, đừng có quên phải pha trà đó.”

Thừa Minh cười nhắc nhở.

“Ừm, được rồi.”

Thừa Minh nghe được câu trả lời của Tĩnh Thù, quay người đi đến chỗ trạm xe buýt.

Chỉ một lát sau, lại một chiếc xe buýt nữa cập bến, dừng lại trước mặt hắn, Thừa Minh hưng phấn đi lên xe.

Đi ngang qua thùng bỏ phiếu, nữ tài xế giống như không thấy được hắn vậy, không có yêu cầu hắn bỏ tiền vào. Có điều Thừa Minh lại nổi lên một trò đùa ác ý, đem đồ lót trên người mình cởi ra, nhét vào thùng tiền, đem miệng thùng cực kỳ nhỏ hẹp chắn lại một cách chặt chẽ.

Thừa Minh mỉm cười đi tới chỗ ngồi cuối cùng, ngồi vào ở chính giữa hàng ghế, bỏ lại những động tĩnh ở phía sau.

Bởi vì Thừa Minh đã chắn miệng thùng bỏ tiền, hành khách ở phía sau không có cách nào bỏ tiền vào được, mà hành khách lại không ngừng tràn vào trong xe, người ở trên cùng nhất bởi vì miệng thùng tiền mà đứng im bặt lại, những người ở phía sau theo quán tính mà va vào nhau liên tục, trong lúc nhất thời hỗn loạn thành một mớ.