Chương 16: Truyền Đạt Kiến Thức {H++}

Lại giống như mấy ngày trước, Thừa Minh bị đánh thức bởi cơn dâm dục của mình, mở mắt ra liền nhìn thấy nữ cảnh sát giao thông chẳng biết từ lúc nào đã ngồi giữa hai chân của mình, dùng đôi chân xinh đẹp chỉ mang tất đen dài kẹp lấy côn thịt của hắn không ngừng vuốt lên vuốt xuống, làm chân giao cho hắn.

*Chân giao: hay còn gọi là footjob, thay vì dùng tay để vuốt thì cái này là dùng chân.

Thừa Minh lại tiếp tục nằm xuống hưởng thụ chân giao, qua một hồi bắn lên đôi chân xinh đẹp của nữ cảnh sát giao thông phát tinh dịch thứ nhất, sau đó rời giường đi đến bàn ăn sáng.

Hôm nay ăn sáng bằng sữa tươi và pudding. Mikoto nâng hai vú của mình lên, đem pudding kẹp vào giữa khe vú, dạng chân ra ngồi lên đùi Thừa Minh. Chờ đợi Thừa Minh ăn sáng.

Thừa Minh cúi đầu liếm lấy mỹ vị của pudding cùng hương vị sữa tươi từ vú của Mikoto, đột nhiên ngậm lấy núm vú, hút ra một ngụm sữa tươi từ đó, chỉ trong chốc lát đã kết thúc bữa sáng hương diễm. Mikoto vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn tuột xuống từ trên người Thừa Minh, bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.

Thừa Minh ăn mặc chỉnh tề, ôm cái eo nhỏ nhắn của Triệu Khả Hân vào lòng, cùng nhau đến trường.

Trên đường đi tay của Thừa Minh cũng không thành thật chút nào, ở trên người Triệu Khả Hân làm loạn khắp nơi, mà Triệu Khả Hân cũng không hề cảm thấy khó xử, ngược lại trên mặt lại lộ ra niềm tự hào. Người đi đường bên cạnh lướt ngang qua đối với hành vi của Thừa Minh cũng giống như không thấy được, lúc đi qua đến nhìn một chút cũng không thèm nhìn.

Cuối cùng, Thừa Minh và Triệu Khả Hân đã đi tới cửa trường học, cùng đông đảo các bạn học tiến vào sân trường.

Vừa mới bước vào phòng học, Thừa Minh liền không kịp chờ đợi được nữa, lập tức hạ lệnh với các bạn học:

“Các người sẽ không nhìn thấy sự tồn tại của tôi, chỉ khi nào tôi chủ động nói chuyện mới có thể phát hiện ra tôi, các người đều sẽ nhắm mắt làm ngơ trước hành vi của tôi.”

Hạ lệnh xong, tất cả bạn học cũng không có biến đổi rõ rệt gì lắm, nhưng khi Thừa Minh dùng tay nắm chặt bộ ngực của một bạn học nữ, thái độ của bạn học đó điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục sửa soạn lấy sách vở, Thừa Minh biết rõ, mình đã hạ lệnh thành công rồi.

Thừa Minh liền dứt khoát cởi bỏ quần áo vướng bận trên người, đem côn thịt to lớn của mình đi tới đi lui trong phòng học.

Thừa Minh đi đến sau lưng một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa hai bên đáng yêu, ôn nhu kéo lấy cái ghế của cô ra.

“Ui da, đau quá đi.”

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa bị té xuống đất, kinh ngạc la lên, xoa lấy cái mông nhỏ bị thương của mình, cau mày nói.

“Bạn học Hàn Tốt, sao lại không cẩn thận như vậy chứ, mau đứng dậy đi.”

Thừa Minh vừa kịp lúc xuất hiện, đỡ Hàn Tốt từ dưới đất đứng lên, kéo cái ghế bị ngã lệch trên mặt đất lại, tự mình ngồi xuống.

“À~ người ta không cẩn thận tí ấy mà.”

Cái miệng nhỏ đáng yêu của Hàn Tốt lẩm bẩm. Không để ý đến động tác của Thừa Minh, trực tiếp ngồi thẳng xuống ghế. Không ngoài dự liệu, côn thịt của Thừa Minh đâm xuyên qua một tầng màng mỏng, tiến vào bên trong âm đạo ấm áp của Hàn Tốt.

“Ưm~ bạn học Hàn Tốt có chút mơ hồ rồi.”

Thừa Minh cười trêu chọc nói, vừa nói vừa dùng hai tay cởi nút áo lót ra, đem bộ ngực đã phát dục đầy đủ của Hàn Tốt nắm trong tay mình mà thưởng thức. Đồng thời hạ thân bên dưới cũng gia tăng động tác không ngừng.

“Hừ, người ta đã nói là không cẩn thận rồi, cậu cũng không cần cứ níu lấy không thả có được không vậy?”

Hàn Tốt đối với động tác của Thừa Minh hoàn toàn không thèm để ý, ngược lại bởi vì lời trêu chọc của hắn mà có chút tức giận.

“Được rồi, tớ không nói nữa, có điều bạn học Hàn Tốt sau này nhất định phải cẩn thận đó nha.”

Nói xong, Thừa Minh ngậm lấy một bên vành tai của Hàn Tốt mút vào.

“Ừ.”

Hàn Tốt trả lời, không thèm để ý Thừa Minh nữa, tiếp tục xem sách, mặc cho Thừa Minh làm đủ động tác kỳ quái với mình, cô cũng không thèm để ý chút nào.

Tiểu huyệt của Hàn Tốt đè xuống một cách chặt chẽ, Thừa Minh không nhịn được đều phun tinh dịch ra ngoài hết. Sau đó hắn hài lòng rút côn thịt ra.

Thừa Minh bước ra khỏi phòng học, cự vật dưới hông nhô lên cao cao, vì bước đi của hắn mà lắc lư qua lại, tựa như đang hướng về các bạn học đi bên cạnh mà khoe mẽ vốn liếng hùng hậu của mình. Chỉ tiếc là những bạn học kia có thể do đang có việc gấp hoặc là vì nguyên nhân gì khác mà chẳng ai nhìn về phía Thừa Minh cả. Đối diện với tình huống như này đều là nằm trong dự liệu của Thừa Minh, nhưng cũng có đôi chút cảm giác ngoài dự liệu, đúng là tịch mịch quá mà... Thừa Minh đột nhiên hồi tưởng đến thời gian trước khi mình đạt được năng lực. Vào khoảng thời gian này khi đó, hẳn là mình sẽ ở trong thư viện cố gắng học tập rồi nhỉ. Thừa Minh đi đến băng ghế đá ở trong khuôn viên trường học, hồi ức khơi gợi lên cảm giác hoài niệm, nghĩ đến những mộng tưởng ngây ngô khi đó, vì nó mà cố gắng nỗ lực hết mình, hiện tại đã một đi không trở lại rồi, không tránh khỏi làm khơi dậy một loại cảm giác không thể nói rõ thành lời. Có điều, hiện tại bây giờ cũng không có kém phần đặc sắc như khi đó nha, Thừa Minh không khỏi nghĩ.

Vào lúc Thừa Minh lấy lại tinh thần, mới ngạc nhiên phát giác ra chẳng biết từ lúc nào mà hắn đã đi tới cổng thư viện rồi. Thừa Minh lấy lại bình tĩnh, dứt khoát đi vào thư viện.

Mở cửa lớn bước vào thư viện, hắn đi dọc cái lối nhỏ quen thuộc kia, một đường đi thẳng tới chỗ ngồi trước kia mình vẫn hay sử dụng, lại phát hiện ở đây đã có người rồi. “Hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp.” trong lòng Thừa Minh nói bổ sung thêm.

Thừa Minh ngắm nhìn bạn học nữ đang ngồi ngay thẳng ở đằng kia, đương nhiên chủ yếu là nhìn vào cổ áo trong lúc lơ đãng làm lộ ra một khối non mềm của cô. Trong lòng dâng lên một tia ác ý. Hắn đi tới bên cạnh bạn học nữ rồi ngồi xuống.

“Bạn học này thật chăm chỉ nha, học sinh chịu ngồi nghiêm túc học tập như vậy không có nhiều đâu, tinh thần của cậu rất đáng được tán dương đó. Tôi tên là Thừa Minh, không biết có được may mắn biết tên cậu không?”

Thừa Minh mở miệng nói.

“Ừm~ cũng thường thôi mà, chỉ cần trong lòng có mộng tưởng, vì ước mơ của mình mà cố gắng, chăm chỉ học tập cũng không tính là gì đâu. À, tôi tên là Trần Phỉ, mong được bạn học Thừa Minh chỉ giáo nhiều hơn.”

Trần Phỉ được khen ngợi nên có chút ngượng ngùng, có điều vẫn nghiêm túc nói với Thừa Minh.

Vì ước mơ à?... trong lòng Thừa Minh thầm nghĩ, nếu vậy tôi cũng sẽ vì ước mơ của mình mà độc chiếm thế giới – độc chiếm phụ nữ.

“Ha ha, xem ra ước mơ của bạn học Trần Phỉ đây nhất định không nhỏ đâu. Có điều, nói đi nói lại, mặc dù cậu vô cùng cố gắng học tập như vậy, thế nhưng lại có một phương pháp tốt hơn mà vẫn có thể nhẹ nhàng hoàn thành việc học tập đó.”

Thừa Minh mỉm cười nói.

“Đó là phương pháp gì mà hay quá vậy?”

Trần Phỉ bị phương pháp trong miệng Thừa Minh hấp dẫn sự chú ý.

“Đó là... phụ nữ có thể hấp thụ kiến thức từ trên người đàn ông đó.”

Thừa Minh nói rõ, không quên nhắc nhở:

“Mà tôi lại là người có kiến thức rất là uyên bác đó.”

“Vậy phải làm như thế nào mới có thể hấp thụ kiến thức từ trên người bạn học Thừa Minh đây?”

Trần Phỉ mở to đôi mắt xinh đẹp, gắt gao nhìn vào miệng Thừa Minh, sợ bỏ sót chữ nào mà hắn nói.

“Trên người đàn ông có một thứ, có thể cắm vào phụ nữ, sau đó truyền đạt kiến thức thông qua nó, chúng ta làm từ phía trên trước đi.”

Thừa Minh chững chạc đàng hoàng lừa gạt Trần Phỉ.

Nút áo lót của Trần Phỉ bị Thừa Minh mở ra, hắn đem côn thịt đặt ở giữa ngực cô, để Trần Phỉ dùng sức đem hai vú gắt gao kẹp chặt lấy côn thịt của hắn, không ngừng cọ sát.