Chương 23: Vệ Sĩ

Lưu thiếu trầm mặc trong chốc lát, khẽ lắc đầu, hình như vừa rồi uống có chút nhiều, hắn thay đổi tư thế, chống hai tay lên đầu gối, nghiêng người về phía trước, rút ​​ngắn khoảng cách với Liệt Diễm, nghiêng đầu nói:

“Ngươi nói xem, sở dĩ nguyên nhân ngươi không thể đi theo cha ta mà chỉ có thể làm vệ sĩ cho ta có phải là vì ngươi không biết ăn nói không?”

Tâm tình của Liệt Diễm không hề dao động, hắn cũng không để ý đến lời khiêu khích của Lưu thiếu, chỉ bình tĩnh nói:

“Ta không phải thuộc hạ của người nào, ta đi theo ngươi cũng không phải làm vệ sĩ, chỉ là chúng ta tình cờ gặp nhau trong quán bar mà thôi.”

“Ha ha ha! Còn ở đường đua thì sao? Cũng là ngẫu nhiên gặp được sao?”

Liệt Diễm mỉm cười, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu rồi nói:

“Đúng vậy, chính là trùng hợp, một người bình thường như ngươi cứ vậy mà ngẫu nhiên gặp được anh hùng cấp C là ta.”

Nụ cười của Lưu thiếu dần nhạt đi, đột nhiên, hắn quay sang tát cô gái bên cạnh một cái:

“Mẹ nó, có ăn mà không biết làm sao? Hết rượu mà còn không biết rót thêm cho chúng ta sao?”

Cô gái bị tát lại là Lâm Nại Tuyết, cô khẽ “a” một tiếng rồi ngã xuống ghế sô pha, dựa vào ghế sô pha khoảng bốn năm giây, Lâm Nại Tuyết mới đứng dậy lau đi vết máu trên miệng và loạng choạng đi về phía Lưu thiếu rót rượu.

Chất lỏng màu hổ phách nhỏ từng giọt xuống ly rượu, ngoài tiếng nhạc dồn dập trong quán bar, âm thanh duy nhất còn sót lại trong gian phòng này là tiếng Liệt Diễm chơi xúc xắc, những cô gái khác thận trọng ngồi bên cạnh, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Dương Hi đứng dậy.

Phạm Bằng vội vàng đè vai hắn xuống, nói:

“Ngươi có biết Lưu thiếu kia là ai không? Hắn tên là Lưu Nguyên, là con trai thứ của Máy Móc Chiến Hùng cấp A, chủ công ty Côn Luân, còn người đàn ông tóc đỏ bên cạnh là thuộc hạ của cha hắn, anh hùng cấp C Liệt Diễm Quyền Thủ, một người bình thường như ngươi có thể là đối thủ của hắn được sao?”

Nói thật, hôm nay Phạm Bằng đưa Dương Hi tới đây chỉ là để hắn nhìn xem công việc của Lâm Nại Tuyết, gặp phải tình huống này hắn cũng rất bối rối.

Dương Hi nhẹ nhàng đặt ly rượu lên bàn, vỗ vỗ tay Phạm Bằng nói:

“Ta biết, ta chỉ là muốn đi vệ sinh thôi.”

Âm nhạc trong quán bar càng trở nên ồn ào náo nhiệt, không khí trong đó cũng không kém phần điên loạn.

Lâm Nại Tuyết cũng phát hiện Dương Hi đứng dậy, cô lấy tay che mặt, nhìn Dương Hi biến mất trong đám người, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.

Sau khi đóng cửa nhà vệ sinh, Dương Hi kích hoạt dị năng Ngụy Trang và lựa chọn trang phục của “Dậu Kê”, trong vòng 0,01 giây, một chiếc áo choàng đen cùng với mặt nạ màu bạch kim và găng tay da màu đen xuất hiện trên người Dương Hi.

Dương Hi vừa khởi động Siêu Não để lên kế hoạch tiếp theo, vừa nghe động tĩnh bên ngoài, bên ngoài tạm thời không có người, Dương Hi liền đẩy cửa đi ra ngoài.

“Thời gian biểu diễn bắt đầu…”

Một giọng nói tràn đầy mị lực vang lên, dưới sự trợ giúp của dị năng Ngụy Trang, khí chất của Dương Hi bỗng trở nên cực kỳ thần bí.

Ngoại trừ Lâm Nại Tuyết đang uống rượu giải sầu một mình trong góc, những người khác đã vui chơi quên hết trời đất.

“Uống! Uống! Uống!!”

Những đồng xu màu xanh được đặt trên bàn rượu, và một cô gái ăn mặc hở hang đang rót hết ly rượu ngoại này đến ly rượu ngoại khác vào miệng.

Mà Lưu Nguyên cũng đã uống không ít, liền vùi đầu vào lồng ngực của một cô gái bồi rượu.

“Tiểu tử Dương Hi này sao vẫn còn chưa quay lại? Tiêu chảy rồi sao?”

Phạm Bằng đang suy nghĩ có nên gọi điện cho Dương Hi hỏi thăm tình hình không, lúc này trong lòng hắn có chút áy náy, là hắn đã tự mình sắp xếp chuyện này khiến Dương Hi nhìn thấy cô gái mình thích bị đánh cũng không dám ra tay, chắn hẳn trong lòng đã cảm thấy không mấy dễ chịu.

Lúc này, một người đàn ông bí ẩn mặc áo choàng đen chậm rãi đi ngang qua gian phòng của Phạm Bằng, nhìn thấy người đàn ông mặc áo choàng đen cùng với chiếc mặt nạ màu bạch kim này, Phạm Bằng không tự chủ được mà nín thở, hắn ngơ ngác nhìn người đàn ông đó đi ngang qua mình, trong phút chốc cảm nhận được một tia ớn lạnh.

Người đàn ông này rất nguy hiểm, trực giác của Phạm Bằng mách bảo như vậy.

Vì Dương Hi đã mặc quần áo của Dậu Kê nên sẽ cố gắng hết sức để tránh tiếpc xúc ánh mắt với Phạm Bằng, nếu như để ai đó phát hiện ra bất kỳ manh mối nào liên quan đến bản thân mình, chẳng những sẽ liên lụy đến Phạm Bằng mà kế hoạch của chính mình cũng đổ sông đổ bể.

“Nghe nói ngươi là con trai của Máy Móc Chiến Hùng?”

Dậu Kê ung dung ngồi vào trong gian phòng của đám người Lưu Nguyên, cơ thể hắn được bao bọc trong chiếc áo choàng càng tăng thêm phần bí ẩn.

Lưu Nguyên vốn đã say khướt, nheo mắt ngồi dậy khỏi vòng tay của nữ bồi rượu:

“Ngươi biết cha ta sao? Đúng vậy, ta là con trai hắn, có chuyện gì? Nếu có chuyện gì thì ngươi phải đến tìm anh trai ta, ta chỉ là một phế vật thôi! Ha Ha ha!”

“Xin hỏi ngươi là ai?”

Liệt Diễm Quyền Thủ đem Lưu Nguyên che lại phía sau, mặc dù hắn không chịu nổi vị thiếu gia này, nhưng nếu để xảy ra chuyện gì đó, hắn vẫn sẽ là người bị trừng phạt.