Chuyện này là do hắn đã có bốn dị năng, Siêu Não khả năng có thể tăng cường khoảng 15 Hz, mặc dù Nại Hỏa Chi Xác là dị năng cấp B, nhưng hướng tăng cường của nó là hướng tới phòng thủ thân thể, vậy nên tăng cường sức mạnh tinh thần không nhiều, chỉ khoảng 10 Hz, Ngụy Trang là một dị năng đặc biệt, khẳng định cũng có thể tăng thêm khoảng 10 Hz.
Nếu cộng lại, thang sức mạnh tinh thần của Dương Hi thực sự đã đạt đến tiêu chuẩn sức mạnh tinh thần của dị năng giả cấp C, điều này có nghĩa là mặc dù Siêu Não của Dương Hi chỉ ở cấp D+, nhưng việc tăng sức mạnh tinh thần của bản thân Dương Hi đã có thể phát huy uy lực mức năm của Tinh Thần Xung Kích cấp C.
Phạm Bằng cười hề hề rồi vỗ vai Dương Hi:
“Thang đo sức mạnh tinh thần của ngươi là 10 Hz, đối với một người bình thường đã khá tốt rồi.”
“Chúng ta ăn chút gì đó đi.”
Hiện tại là giờ ăn trưa, Dương Hi vốn định ăn mì gói, nhưng Phạm Bằng dù sao cũng là khách, đương nhiên muốn ăn thứ khác.
Phạm Bằng cười ngác miệng đến mang tai đầy mong đợi:
“Chúng ta không đi ăn cơm cùng với hàng xóm của ngươi sao?”
Dương Hi trừng mắt nhìn hắn, người bạn này của hắn cái gì cũng giỏi, giỏi nhất là lăng nhăng.
“Ăn cơm hộp, gà rán và bia đi.”
Thật ra Dương Hi biết Phạm Bằng vội vã đến tìm hắn như vậy chỉ vì không muốn hắn phải chịu thêm bất kỳ một tổn thất tinh thần nào nữa sau khi em gái bị rơi vào trạng thái thực vật.
Phạm Bằng cười thần bí, nói:
“Được, nhưng buổi tối ngươi phải tuân theo sự sắp xếp của ta, ta đưa ngươi ra ngoài chơi, đừng có tự kỷ hai tiếng mỗi ngày làm gì.”
Dương Hi bất đắc dĩ gật đầu, mấy ngày nay hắn vẫn luôn tập trung phát triển dị năng, đi ra ngoài giải tỏa một chút cũng không tệ.
…
Khi màn đêm buông xuống, Cảng Thành đêm khuya tựa như một viên dạ minh châu tô điểm trên bờ biển tối tăm.
Cuộc sống về đêm của Cảng Thành vẫn rất phong phú với sự đóng góp của hơn chục quán bar.
“Anh Bằng đến rồi, các cô gái đã đợi được một lúc, rượu cũng đã được mở vài chai.”
Nhân viên trong quán bar với mái tóc Mossi nhiệt tình tiến đến ôm lấy Phạm Bằng.
“Trước tiên mang lên mười mấy cốc bia, tửu lượng của chúng ta như thế nào ngươi biết mà.”
Lần đầu tiên Dương Hi cảm thấy nụ cười của một người có thể biểu lộ nhiều nội dung như vậy, tóm lại là rất kỳ quái.
“Thứ cần thiết, anh em đã sắp xếp tốt cho ngươi rồi!”
Lúc mới bước vào Phoebe, âm thanh sôi động liền ập vào màng nhĩ của bọn họ, nhiệt độ bên trong tương đối cao, Dương Hi và Phạm Bằng đều cởi áo khoác, may mắn là chỗ ngồi không phải là chỗ riêng biệt, bằng không thì sẽ không có chỗ để quần áo.
Vừa mới ngồi xuống, những cô gái mà Phạm Bằng đã hẹn trước đều tiến lên chào đón, có ba cô em gái, một người mặc áo cúp ngực màu đen, một người mặc áo dài tay màu be, người còn lại mặc váy trắng, bọn họ đều còn khá trẻ.
“Thiến Thiến đợi rất lâu rồi, hôm nay chúng ta phải uống cho đã nhé, lâu rồi không gặp nhau!”
“Anh Bành, chắc chắn là mải chơi đùa với ong bướm ngoài kia mà quên mất đi Thiến Thiến chúng ta rồi, hôm nay hai người đến trễ như vậy nên sẽ bị phạt uống trước một ly.”
“Người anh em của ta, Dương Hi, rất đẹp trai!”
Phạm Bằng thì thầm vài câu vào tai cô gái mặc áo cúp ngực, khiến cô gái bật cười thành tiếng.
Dương Hi vẫn luôn ngưỡng mộ Phạm Bằng ở phương diện tán gái này.
“Anh Hi đẹp trai quá!!”
Giọng nói nhẹ nhàng của các cô gái dường như mờ đi trong tiếng ly rượu va chạm vào nhau, Dương Hi cũng đại khái biết tên của hai người còn lại, người mặc áo dài tay màu be là Điềm Điềm, còn người mặc váy trắng tên là Phao Phao.
Nhưng dựa theo sự hiểu biết của Dương Hi đối với Phạm Bằng, nếu hắn đã tốn nhiều công sức sắp xếp như vậy, chắc chắn không phải chỉ là mời bản thân ra ngoài uống rượu.
Quả nhiên, khi người của gian bên cạnh đi ra, Dương Hi nhìn thấy Lâm Nại Tuyết trang điểm đậm trong đám người.
Ánh mắt Lâm Nại Tuyết vừa chạm vào mắt Dương Hi, sắc mặt của cô lập tức trở nên tái nhợt. Ở gian bên cạnh có nhiều người hơn đám người Dương Hi, nhưng cũng chỉ có hai người đàn ông, một người tết tóc và ăn mặc theo phong cách hip hop, người còn lại để tóc màu đỏ và mặc một bộ tây trang bình thường.
Nhân viên quán bar bận rộn đến nỗi gần như không có thời gian để lau chùi ghế sô pha cho người thanh niên có mái tóc tết, người thanh niên có mái tóc tết mà hắn vẫn luôn gọi là Lưu thiếu liền tùy tiện nằm ngửa trên ghế sô pha, tay phải của hắn cầm một điều thuốc, khỏi thuốc mờ ảo toả ra dưới ánh đèn nhấp nháy của quán bar.
“Hôm nay mẹ nó thật là xui xẻo, nếu không phải chiếc McLaren của ta bị anh trai lái đi, ta đã không thua tiểu tử nhà Cao Trận đó, ngươi nói đúng không Liệt Diễm!”
Lưu thiếu quay sang phàn nàn với người đàn ông tóc đỏ bên cạnh, đem ly rượu ở tay trái một hơi uống cạn, mặt đỏ bừng.
Người đàn ông tên “Liệt Diễm” cười cười tung xúc xắc, lắc đầu nói:
“Trong cuộc đua luôn có người thắng kẻ thua, lần này thua thì lần sau thắng lại là được, những cũng đừng đổ lỗi tại xe.”