Đáng chết thật! Lý Xán Dương dùng sức nắm chặt lấy tạ tay, cảm giá đau đớn truyền tới từ bàn tay tựa hồ có thể khiến cho hắn cảm nhận được bản thân một cách chân thực nhất.
“Ở bên này có 1 người nhà muốn ngươi đích thân tới xin lỗi.”
Gì cơ? Lý Xán Dương tưởng rằng bản thân hắn nghe nhầm, muốn một anh hùng hạng A như hắn đích thân tới tận nơi xin lỗi ư? Đối phương nghĩ cái gì trong đầu thế? Chẳng nhẽ người nhà này có lai lịch không nhỏ à? Hắn hỏi:
“Người đó là phú thương, quan viên hay là người nhà của anh hùng?”
“Đều không phải, trừ việc người bị hại là một học sinh ưu tú của một trường trung học anh hùng ra thì đây chính là 1 gia đình rất bình thường.”
Lý Xán Dương cười nhạo 1 tiếng:
"Vậy mà ngươi còn gọi điện thoại cho ta ư? Luật sư Vương, phí luật sư mà ta trả cho ngươi là để ngươi gọi điện thoại cho ta như vậy à? Nếu như ngươi không giải quyết được vậy thì ta cũng không để ý chuyện đi đổi 1 vị luật sư khác đâu.”
Nói xong câu này, Lý Xán Dương liền cúp luôn điện thoại.
"Sao cái tạ tay này lại hỏng mất nữa rồi?”
Hắn tùy ý ném luôn cái tạ tay đã bị bản thân bóp gãy đi chỗ khác. Cái tạ tay nằm trên mặt đất, đứt làm đôi, theo quán tính mà lăn vào góc tường. Trong góc đó chất đầy những vũ khí bị hư hại, trên bề mặt chúng không hề có bụi bặm, chứng tỏ đó đều là những đồ dùng mới hỏng gần đây cả. Lý Xán Dương nhìn về phía đám mây ngoài cửa sổ, thất thần, trong đáy mắt hắn xoẹt qua 1 tia ánh sáng xanh. Trợ lý ở bên cạnh hắn lẩm bẩm, dường như cảm thấy nhiệt độ không khí bên trong phòng thấp xuống thì phải. Luật sư nghe tiếng tút tút trong điện thoại, hắn có chút ngại ngùng đứng ở ngoài hành lang, một cơn gió thổi qua làm thổi bay số tóc không nhiều lắm trên đỉnh đầu hắn.
“Hắn ta không tới à?”
“Thật sự rất xin lỗi, ngươi cũng biết đó, lịch trình của anh hùng hạng A không thể tự mình sắp xếp được. Bản thân Băng xuyên dũng giả cũng rất muốn tới đây, hắn ta nhờ ta gửi lời xin lỗi qua điện thoại, hơn nữa hắn còn tình nguyện bỏ thêm 10 vạn lam tinh tệ tiền bồi thường.”
Đây chính là con số bồi thường tối đa mà luật sư Vương có thể bồi thường rồi.
"Ừm, ngươi đi bàn bạc tiền viện phí với bố mẹ ta đi, ta đã ký tên xong rồi.”
Dương Hi đưa tập văn kiện trong tay qua cho luật sư Vương. Hắn nhìn em gái đang nằm trên giường bệnh, Dương Phi Phi mới nhuộm tóc thành màu hồng phấn, trông hơi héo héo, nhìn giống như cỏ khô vậy. Mấy ngày trước hắn còn uy hiếp nàng rằng nếu nàng không nhuộm tóc lại thành màu đen thì hắn sẽ cho nàng biết mặt.
“Con nhóc nhà ngươi lúc nào cũng thích làm những việc trái ngược với ý của ta. Bây giờ thì hay rồi, ta có bắt nạt ngươi thế nào thì ngươi cũng không hề có phản ứng gì hết, chẳng còn chút thú vị nào cả. Không phải ngươi nói rằng ngươi sẽ giới thiệu bạn thân của ngươi cho ta để làm bạn gái hay sao? Vậy người đâu rồi...”
Dương Hi nói từng câu lại từng câu, hắn nắm lấy bàn tay gầy yếu của em gái, có vài giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trên mu bàn tay của nàng.
“Thực ra ta vẫn luôn giấu ngươi, nhà chúng ta không phải chỉ có mỗi mình Phi Phi ngươi là thức tỉnh dị năng đâu, anh trai ngươi đây cũng là dị năng giả.”
Từ khi mới 8 tuổi, Dương Hi đã thức tỉnh dị năng rồi, nhưng mà hắn không nói chuyện này cho bất cứ ai nghe cả. Dị năng của hắn là “tách”, có thể bóc tách dị năng của người khác thành 1 viên dị năng châu. Bây giờ Dương Phi Phi rất thích hợp với điều kiện để có thể phát động dị năng, đó chính là "đối tượng sử dụng mất đi năng lực phản kháng.”
Trong khoảnh khắc phát động dị năng, từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy bất kì điều gì bất thường cả, nhưng mà trong cảm nhận của Dương Hi, trong cơ thể của em gái có 1 loại vật chất gì đó bị năng lượng của bản thân tách ra khỏi cơ thể của nàng ấy. [Dị năng bóc tách hoàn thành]. Một viên hạt châu trong suốt xuất hiện trong tay Dương Hi, đại khái to bằng khoảng viên đạn, màu sắc của nó là màu vàng. [Dị năng: Công kích tinh thần. Giới thiệu tóm tắt: Phát ra 1 luồng sóng công kích tinh thần đánh thẳng vào kẻ địch. Đánh giá: Cấp D, mặc dù hiện tại dị năng còn hơi yếu, nhưng đây là dị năng của em gái, có ý nghĩa đặc biệt.]. Dị năng cấp D ư? Cũng đúng, nếu như dị năng của nàng ấy mạnh hơn chút nữa thì cũng không tới mức một chiêu “sai sót” của Lý Xán Dương mà Dương Phi Phi cũng không cản nổi, trực tiếp bị đánh thành 1 khối băng điêu khắc.
“Nhưng mà vì để điều tra rõ ràng chân tướng mọi chuyện, ta sẽ không có quá nhiều thời gian để có thể luyện tập từ từ. Mặc dù ta sẽ không thể theo kịp cường độ trong thời gian ngắn, vậy thì ta sẽ đi thu thập thật nhiều dị năng đi, coi như là dùng nó để làm quà cho Phi Phi. Dù sao thì đúng thật là có vài dị năng giả không xứng đáng sở hữu dị năng chút nào cả. Đúng lúc ta sẽ đi chỉnh đốn lại tất cả mọi thứ.”